Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 60: Không phải là người tốt



Người trước mắt cũng có thể coi là đẹp trai, song Phí Nghê lại không để ý tới đàn ông phương Tây cho lắm. Cô chỉ lịch sự mỉm cười đáp lại.

Sự giáo dục nhiều năm khiến cho Phí Nghê luôn luôn đề cao cảnh giác mỗi khi đối mặt với người nước ngoài, nhưng sự cảnh giác này chỉ thể hiện ở phương diện bảo mật thông tin cá nhân, ngoài mặt cô vẫn mỉm cười, những gì có thể trả lời thì cô đều trả lời cả.

Đối phương khen ngợi khẩu ngữ của cô, Phí Nghê liền nói cám ơn. Khi còn học trung học, trường của cô thường xuyên thay đổi giáo viên Tiếng Anh, trong đó có một cô giáo họ Trần có ảnh hưởng rất lớn đối với cô. Cô Trần tốt nghiệp trường nữ sinh của Giáo hội, sau đó lại còn sang Anh du học, giọng Anh cực kỳ chuẩn, phát âm của Phí Nghê cũng đều học được từ cô. Tuy nhiên cô Trần chỉ dạy được có nửa năm là đã bị điều sang làm nhân viên quét dọn trường học. Mỗi buổi sáng khi cô Trần cầm chổi quét, Phí Nghê thường lén lút đưa cho cô một viên kẹo sữa hoặc một viên kẹo cứng vị cam, sau đó mắt nhìn thẳng, nhắm phòng học mà bước tới, một chữ cũng không hé môi, vờ như cô và cô Trần chẳng liên quan gì tới nhau cả. Thế nhưng có một ngày cô vẫn bị người ta phát hiện, mà người ấy chính là Phương Mục Dương. Phí Nghê vừa căng thẳng lại vừa cảm thấy may mắn, may mắn là với lịch của Phương Mục Dương, cho dù có đi kể ra thì cũng sẽ chẳng ai tin. Hơn nữa Phí Nghê còn cảm thấy Phương Mục Dương sẽ không kể chuyện ra ngoài, bởi vì xuất thân như vậy, theo lý thuyết mà nói thì hẳn là càng nên tỏ rõ lập trường, vạch rõ giới hạn với những người như cha mẹ mình mới đúng. Thế nhưng cậu ta lại cứ tỏ vẻ bất cần, đôi lúc có đứa trẻ xui xẻo ném đá về phía cô Trần, Phương Mục Dương còn đá cho nó một phát, bảo nó cút ra thật xa, đừng để cậu ta chướng mắt. 

Hồi ấy Phương Mục Dương ăn không đủ no cho nên gầy đét như con khỉ khô, nhưng ngay cả khi ngồi trên cái xe đạp nát thì dáng vẻ vẫn ngạo mạn, như thể tám đời tổ tiên nhà cậu ta đều là bần nông, không ai có thể chân chính mầm đỏ bằng cậu ta vậy.

Cậu ta cứ như thế, ai nấy cũng đều bó tay. Tuy rằng xuất thân cậu ta thực sự không tốt, nhưng cái ông bác trực tiếp quyết định xuất thân cậu ta thường xuyên chẳng nói chẳng rằng mà vung roi đánh đập cậu ta, chuyện này không ai không biết. Nguyên nhân thì có rất nhiều, có khi cậu ta lấy trộm tiền của ông bác kia để mời một đứa nhỏ nghèo cậu ta mới quen trong một ngóc ngách nào đó ăn cơm, cũng có khi là cậu ta lấy trộm ba điếu thuốc lá Trung Hoa cho bảo vệ ở trường hút. Mới đầu còn có người bênh vực cậu ta, sau đấy thấy cậu ta không chịu đại nghĩa diệt thân thì cũng đành kệ. Hậu quả của việc tự sa ngã chính là làm công nhân không đến lượt cậu ta, mà vào nông trường cậu ta cũng chẳng có phần, chỉ có thể đi cắm đội.

Phương Mục Dương cắm đội không bao lâu thì cô Trần cũng tới nông thôn, từ đó đến nay Phí Nghê chưa từng gặp lại cô ấy.

Song ngay lúc này đây, Phí Nghê đang dùng cách phát âm bắt chước được từ cô trần để giao lưu với người trước mắt.

Cô nhã nhặn cười trước những lời khen ngợi của đối phương dành cho mình, và vì phép lịch sự, cô cũng chân thành khen ngợi anh ta đôi câu.

Phí Nghê vừa mỉm cười đối thoại cùng người kia, vừa tìm kiếm bóng dáng của Phương Mục Dương.

Trong lòng cô thầm buồn bực: Cái người này lại biến đâu mất rồi?

Chẳng bao lâu sau, Phí Nghê đã hiểu đại khái về đối phương qua cuộc trò chuyện giữa hai người họ. Huck sống ở New York, đã từng một mình du lịch rất nhiều quốc gia, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến Trung Quốc. Anh ta muốn tách khỏi đoàn du lịch để tự trải nghiệm đó đây, còn hỏi Phí Nghê có bằng lòng làm hướng dẫn viên du lịch của mình hay không.

Huck định nói anh ta sẵn lòng trả thù lao, nhưng lại sợ làm mất lòng cô gái trước mặt. Từ lời nói và cử chỉ của người con gái này, Huck đoán cô sẽ không vì chút tiền thù lao mà nhận làm hướng dẫn viên du lịch của anh ta.

Phí Nghê từ chối một cách lịch sự nhưng quyết đoán. Bọn họ vừa mới quen nhau, đối phương lại là người nước ngoài, đi cùng anh ta sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không cần thiết.

Vẻ mặt Huck thoáng thất vọng, song chỉ giây lát sau anh ta đã chuyển sang một đề tài khác, bởi vì anh ta vẫn còn muốn nói chuyện với cô thêm. Huck nói mình muốn mua một ít đồ lưu niệm đậm chất phương Đông trong cửa hàng này, hỏi Phí Nghê có đề cử món gì không.

Lúc Phí Nghê đang giới thiệu thì Phương Mục Dương bước tới. Anh quàng tay qua vai Phí Nghê, thân thiết nói chuyện cùng cô.

Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Ban nãy anh đi đâu vậy?”

“Buổi tối nay em sẽ biết.”

Phương Mục Dương giờ mới có vẻ như chợt để ý tới người ngoại quốc đang đứng đối diện, mỉm cười chào anh ta một cái.

Huck hỏi Phí Nghê: “Đây là bạn trai cô à?”

Hai người họ vừa nhìn đã thấy thân mật.

Huck cũng có thể coi như cao to so với người bản địa, nhưng Phương Mục Dương còn cao hơn anh ta một chút. Phong thái của anh rất khác với những gì anh ta vẫn tưởng tượng về người Trung Quốc.

Phí Nghê còn chưa đáp lời, Phương Mục Dương đã dùng tiếng Anh để nói: “Tôi là chồng cô ấy.”

Giọng Anh của Phương Mục Dương còn làm Huck cảm thấy càng gần gũi hơn giọng Anh của Phí Nghê. Tiếng Anh của Phí Nghê thực ra khiến cho Huck hơi e dè, vốn từ vựng của cô phong phú một cách dị thường, thi thoảng có những từ cô buột miệng thốt ra bình thường rất khó nghe hiểu, thậm chí có thể phần lớn người Mỹ không biết. Những gì cô nói không phải ngôn từ thông dụng, song cô vẫn nói được một cách rất tự nhiên, không hề nhấn nhá chút nào. Huck không biết nên hình dung về Phí Nghê ra sao, cuối cùng anh ta nghĩ ra một từ: tao nhã. Từ ngữ này rất thích hợp để miêu tả ngôn ngữ và khí chất của cô.

Phương Mục Dương không đề cao bản thân khi tự giới thiệu mình, anh vốn dĩ không có công việc chính thức, cũng chỉ nói mình đang làm công nhân. Huck cũng rất bất ngờ, anh ta không nghĩ công nhân Trung Quốc bình thường lại có thể nói tiếng Anh tự nhiên đến thế. Dù chưa lưu loát trôi chảy, song vẫn tự nhiên, cảm giác như người bản xứ đang nói tiếng mẹ đẻ vậy.

Phí Nghê và Phương Mục Dương trò chuyện thêm với Huck một lát, bọn họ tuy không thể làm hướng dẫn viên du lịch cho Huck, nhưng vẫn giới thiệu với anh ta một vài địa điểm nhất định phải đi. Phương Mục Dương đề nghị anh ta mua đồ thêu về nước, đồng thời còn giải thích thêm một chút về lịch sử của nghề thêu. Anh dùng từ rất đơn giản, không hề có một từ ngữ phức tạp nào, nhưng khi kết hợp với nhau thì lại có thể dễ dàng diễn đạt những điều mà anh muốn nói.

Đôi nam nữ này thực sự khơi dậy lòng hiếu kỳ của Huck. Ngôn ngữ và tư thái của họ hoàn toàn khác biệt, vậy mà lại có thể là một cặp vợ chồng với nhau.

Huck trò chuyện với họ rất vui vẻ, còn nói nếu như họ tới New York thì nhất định phải tìm anh ta.

Phí Nghê vốn chỉ cho rằng đó là phép lịch sự, không ngờ Huck còn thật sự viết lại phương thức liên hệ cho họ.

Phí Nghê bất giác muốn từ chối. Bài học từ những người khác trong quá khứ đã nói với cô rằng giao thiệp cùng người nước ngoài là rất nguy hiểm, hiện tại chỉ tán dóc mấy câu thôi thì không sao, nhưng nếu thực sự để lại phương thức liên hệ, cho dù đối phương hoàn toàn trong sạch, không có ý đồ gì khác thì những kẻ ác ý vẫn có thể chụp mũ cô.

Nhưng Phí Nghê còn chưa đáp, Phương Mục Dương đã uyển chuyển từ chối trước: “Đất nước chúng tôi có câu nói rằng, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, chúng ta nếu như có duyên, về sau chắc chắn có thể gặp lại.”

Nói rồi, hai người liền tạm biệt Huck để lên tầng ba.

Phí Nghê vẫn còn muốn xem thêm một lát ở tầng hai, nhưng cô sợ Huck vẫn muốn nói chuyện tiếp cùng bọn họ. Huck có thể thông qua đủ loại xét duyệt để tới du lịch trong nước, lý lịch cá nhân hẳn là không có vấn đề, nhưng hai người Trung Quốc dùng tiếng Anh để giao lưu với một người ngoại quốc trong thời gian dài thì vẫn vô cùng đáng ngờ. Mùa đông năm nay bầu không khí cũng đã hòa hoãn hơn nhiều, nếu đổi lại là năm ngoái, cô tuyệt đối sẽ không dám nói chuyện với anh ta nửa câu. Hôm nay nói vậy cũng đã là đủ nhiều rồi.

Phí Nghê hỏi Phương Mục Dương: “Không phải là anh nói anh nửa mù chữ tiếng Anh à?” Ngôn từ của Phương Mục Dương tuy dung dị nhưng Phí Nghê nghe thì vẫn thấy kinh ngạc, người này lại còn lừa cô, nói hồi cấp hai hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh anh chỉ nhớ được có một nửa, xong rồi đi cắm đội bao nhiêu năm, nửa ấy cũng quên hết sạch.

“So với em, anh chẳng phải vẫn là nửa mù chữ sao?”

“Chẳng biết anh nói câu nào thật câu nào giả nữa.”

“Tấm lòng của anh dành cho em là sự thật.”

Phí Nghê không muốn nghe mấy lời buồn nôn này nữa, trực tiếp ngó lơ anh.

Trên tầng ba chủ yếu bày toàn đồ điện, mà bọn họ chẳng đủ tiền sắm bất cứ thứ gì trong số đó cả, tuy nhiên Phí Nghê vẫn ngắm nghía rất chuyên tâm và thích chí.

Cô đang cẩn thận quan sát TV thì bỗng nghe thấy có người chào Phương Mục Dương: “Mục Dương, cậu cũng ở chỗ này à?”

Phí Nghê ngẩng đầu, trông thấy Lăng Y. Bên cạnh Lăng Y còn có một người phụ nữ đã đứng tuổi, hình như là mẹ cô ta.

Phí Nghê vẫn chưa biết cha của Lăng Y vừa được khôi phục đãi ngộ, lại còn nhận về chỗ tiền lương phát thiếu. Song cô biết, vẻ mặt của Lăng Y đã sớm không giống như hồi cô gặp ở bệnh viện, mà cũng không giống với hồi cô gặp ở nhà họ Phó. Lăng Y hồi ở bệnh viện luôn treo trên mặt một nỗi buồn thường trực không thể nguôi ngoai, còn Lăng Y ở nhà họ Phó luôn có chút ngượng ngùng cùng xấu hổ.

Phí Nghê không biết nên hình dung Lăng Y bây giờ thế nào. Điều duy nhất cô có thể chắc chắn chính là, Lăng Y đang rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại.

Lăng Y và mẹ rất nhiệt tình với Phương Mục Dương, còn mời anh tới nhà mình ăn cơm. Lăng Y rất muốn nói chuyện với Phương Mục Dương về tình cảnh của cha mẹ anh, nhưng bọn họ giờ đang ở nơi công cộng, hỏi thì không thích hợp lắm.

Phí Nghê bị họ phớt lờ nên vẫn tiếp tục nhìn chiếc TV trước mặt.

Song Phương Mục Dương lại cố tình không để cô yên, cứ nhất định phải giới thiệu với hai mẹ con Lăng Y rằng cô là vợ của mình.

Phí Nghê đành phải mỉm cười, gật đầu với hai người họ.

“Mục Dương, cậu đến đây mua gì thế?”

Phương Mục Dương thẳng thắn nói chỉ đến ngắm qua mà thôi.

“Mục Dương, nếu cậu cần giúp đỡ gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào. Dựa vào giao tình của hai chúng ta, nếu như tôi giúp được thì nhất định sẽ giúp cậu.” Nếu như Lăng Y gặp Phương Mục Dương đang nằm viện vào thời điểm này thì cô nhất định sẽ đến thăm anh mỗi ngày, bởi dù có ghé tới thăm anh vài lần, cuộc sống của cô cũng sẽ chẳng thay đổi gì. Cuộc đời này đối với cô thực sự là quá tàn nhẫn, luôn luôn thử thách cô theo nhiều cách thức khác nhau, khiến cô không thể không để lộ mặt chẳng mấy tốt đẹp của mình. Cho dù cô có phát hiện ra những điểm tốt của Phương Mục Dương, thì những điểm tốt ấy vẫn chẳng hề có ích lợi gì trong những lúc cô đang sầu muộn với đời mình cả. Thế nhưng hiện tại, có ích hay vô ích đã không còn là tiêu chuẩn đánh giá con người của cô nữa. Cô đã không còn phải xem xét xem một người đàn ông làm công việc gì, lương nhiều hay ít, có nhà ở hay không, xuất thân có phải mầm đỏ chân chính hay không nữa rồi.

“Mục Dương, tối nay tới nhà chúng tôi ăn cơm đi.”

“Tối nay tôi và Phí Nghê còn phải đến nhà cha mẹ.”

“Bác Phương đã trở lại rồi sao?” Lăng Y không thể không kinh ngạc, cha mẹ Phương Mục Dương đã trở về thành phố rồi? Chuyện lớn như vậy mà sao cô chẳng nghe phong thanh gì nhỉ?

“Đâu có, hai cụ vẫn đang ở chỗ cũ mà. Không phải là tôi kết hôn rồi à? Tôi tới nhà cha mẹ vợ.”

“Thế à…” Ý cười trong mắt Lăng Y phút chốc đóng băng. “Vậy để hôm nào cậu rảnh đi, nhà tôi lúc nào cũng hoan nghênh cậu.”

Hai tiếng “Mục Dương” kia khiến cho Phí Nghê nghe mà phiền lòng.

Cô nói: “Phương Mục Dương, chúng ta xuống tầng dưới xem đi.” Chữ “Phương” bị cô nhấn rất rõ ràng.

Phương Mục Dương không đợi Lăng Y mở miệng nói tiếp nữa mà trực tiếp chào tạm biệt, cùng Phí Nghê xuống tầng hai một cách cực kỳ phối hợp.

“Sau này anh sẽ cố gắng dành dụm, mua một cái TV cho em.”

Phí Nghê nói: “TV thì có gì hay ho chứ, cả năm cũng chỉ phát được có mấy chương trình, màn hình lại bé, xem đau cả mắt.”

“Vậy em thích cái gì?”

“Đưa phiếu cho em, em tự đi mua được rồi.”

Phí Nghê nhìn đồ sơn mài và đồ thêu một hồi lâu mà vẫn chưa chọn được món nào. Phương Mục Dương nhặt một món hàng cô đã ngắm khá kỹ lên hỏi giá, không ngoài dự kiến, bọn họ tạm thời chưa mua được, nhưng Phương Mục Dương vẫn bảo Phí Nghê đừng buồn, đợi lần tới anh lấy nhuận bút, đổi phiếu kiều hối thì bọn họ có thể quay trở lại sau.

Phí Nghê cười nói: “Anh ngốc thật đấy, có phải em nhìn thứ gì lâu thì anh liền nghĩ rằng em muốn mua thứ đó hay không? Anh nhầm rồi nhé, bởi vì không mua, nên mới muốn xem lâu hơn một tí.”

Cô không lừa Phương Mục Dương, những thứ cô quyết định mua đều là những gì cô vừa nhìn đã ưng rồi. Phí Nghê cuối cùng mua một cặp găng tay bằng da và một đôi giày, đều là cho Phương Mục Dương.

Ra khỏi cửa hàng, Phí Nghê đưa găng tay cho Phương Mục Dương: “Mau đeo vào đi, ban nãy đạp xe tay anh còn cóng tới mức đỏ cả lên.” Găng tay bằng len suy cho cùng vẫn không thể ấm bằng đôi găng tay này được. Về nhà cô sẽ tháo len đang đan găng tay dở ra, đan cho anh một cái khăn quàng cổ.

“Không phải em nói sẽ đan găng tay cho anh sao?”

“Đan găng mệt lắm, em không muốn làm đâu. Nói thật nhé, nếu phiếu anh đổi có thể mua được một cái áo bông ở đây thì cả áo bông em cũng chẳng muốn làm cho anh.” Phí Nghê ngẩng đầu nhìn Phương Mục Dương. “Anh có thể đổi thêm ít phiếu không? Được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Hiện tại tiền em có vẫn nhiều hơn anh tưởng đấy, anh không cần phải lo về tiền đâu.”

Giờ may áo bông thì nhanh nhất cũng phải mấy ngày nữa mới xong, nhưng Phí Nghê cảm thấy Phương Mục Dương cần áo bông ngay bây giờ rồi.

Phương Mục Dương cười cười hỏi: “Em giờ có bao nhiêu tiền, có thể tiết lộ một chút không?”

Anh hiện tại rất giống một cậu thư sinh mặt trắng dựa vào phú bà bao nuôi, một lòng muốn biết khối tài sản của người ta.

Phí Nghê lắc đầu: “Không nói được.”

Phí Nghê nhảy lên xe đạp, áp mặt vào lưng Phương Mục Dương: “Anh mặc có mỗi thế này, thực sự không thấy lạnh sao?”

“Lạnh chứ, em có thể ôm chặt chút nữa không, để anh ấm lên một tí.”

Phí Nghê ngoài miệng “xì” một tiếng, tay lại ôm anh chặt hơn một chút.

Phương Mục Dương đạp xe tới cửa hàng thực phẩm phụ, mua ba hộp thịt ăn trưa, chuẩn bị gửi bưu điện cho cha mẹ mình.

Ba hộp thịt kia trông cũng chẳng nhiều nhặn gì, thoạt nhìn có vẻ chẳng đáng để cực khổ mang đi bưu điện gửi.

Phí Nghê hỏi: “Anh có muốn mua thêm một ít điểm tâm nữa không? Em vẫn còn phiếu lương thực đấy.”

“Thế này là đủ rồi, cha mẹ anh giờ đã có lương, không thể nào thiếu thốn hơn hai ta được. Anh có thể thừa tiền mua thịt hộp, đối với bọn họ đã là niềm vui ngoài dự kiến rồi. Niềm vui quá lớn, anh sợ họ không chịu nổi.” Lần trước cha gửi thư cho anh có nói bọn họ đã được lĩnh lương, không phải mỗi tháng chỉ được mười tệ sinh hoạt phí như trước kia nữa. Tuy chỗ lương này vẫn thua xa mười năm trước, nhưng so với anh và Phí Nghê thì chỉ có thể hơn chứ không thể kém.

Phương Mục Dương không nói cho Phí Nghê biết, kỳ vọng lớn nhất của cha mẹ anh với anh chính là đừng gây rắc rối, phá hoại nền nếp gia đình. Ngoài chuyện ấy ra, chẳng còn mong đợi gì khác. Năm thứ ba anh đi cắm đội, cuối cùng cũng kiếm được cách liên lạc với cha mẹ. Anh gửi chỗ đậu phụ khô và trứng vịt muốn để dành cho bản thân cùng hạt kê và chà là mua chịu của người trong làng qua đường bưu điện cho họ, sau đó ngay lập tức nhận được hồi âm của cha. Trong thư, ông uyển chuyển khuyên anh đừng đi trộm thực phẩm của dân làng, kèm theo đó là một hóa đơn chuyển tiền, đại khái là để bù vào chỗ đồ mà anh đã lấy.

Mọi thư từ của cha anh đều phải qua kiểm duyệt mới được gửi đi, cho nên từng câu chữ trong ấy đều được cân nhắc cẩn thận, người ngoài nhìn vào nhỉ có thể thấy ông đang khuyên anh theo đuổi tiến bộ. Tuy nhiên Phương Mục Dương đã chịu sự dạy dỗ của ông nhiều năm, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra ý tứ sâu xa trong đó. Ông bỏ công bỏ sức như vậy, lại còn có tâm tình mài giũa câu chữ, khuyên anh làm người cho tốt, chứng tỏ cuộc sống hiện tại cũng không đến nỗi nào, hơn nữa vẫn còn tinh thần để phỏng đoán xem hạt kê và chà là có phải anh đi trộm được hay không thì chứng tỏ là đang không phải chịu đói, bởi vì đói kém tận cùng sẽ không thể nào lo đến mấy chuyện ấy được. Thế nên anh yên tâm thoải mái lấy tiền ra thanh toán hạt kê và chà là, xong lại đến nhà ăn của công xã ăn cơm. Ăn xong, anh gửi cho cha già một lá thư, trong thư nói đồ gửi đi đều là những thứ dân làng tặng anh để cảm ơn tranh Tết anh vẽ cho họ, đồng thời cám ơn cha đã nhả ra chút tiền để anh cải thiện chất lượng cuộc sống, mì thịt nẫu và thịt viên chiên ở công xã ăn khá ngon, mình anh chén hết hai đ ĩa thịt. Có lẽ cha anh cảm thấy cuộc sống của nghịch tử còn sung sướng hơn mình nhiều, từ bấy đến giờ không gửi tiền cho anh thêm lần nào nữa.

“Anh đấy, chẳng bao giờ nói được gì đứng đắn cả.” Phí Nghê lấy tiền và phiếu thực phẩm trong túi áo khoác ra, mua thêm một ít bánh mì. “Lần này anh gửi nhiều thêm tí đi, lần sau đỡ phải đi thêm chuyến nữa.”

“Sao em là con dâu mà còn hiếu thảo hơn con trai là anh thế nhỉ?” Phương Mục Dương cười nói. “Anh chẳng ngại đi nhiều chuyến đâu. Em gửi cho họ nhiều thứ thế này, họ sẽ ngượng vì chẳng gửi gì cho chúng ta cả, đến lúc đó kiểu gì anh chẳng phải đến bưu điện nhận đồ về.”

Phí Nghê không thèm để ý tới anh nữa.

Ra khỏi bưu điện cũng đã vừa tới giờ cơm, Phí Nghê theo chân Phương Mục Dương vào một cửa tiệm ăn vặt. Cửa tiệm này cứ đến mùa đông là sẽ bán bánh trôi vừng, người đến ăn rất đông, gần như chật kín không còn chỗ nữa. Phương Mục Dương nhìn mãi mới thấy được một chỗ trống, liền bảo Phí Nghê ngồi xuống trước, còn anh ra quầy mua bánh trôi. Anh mua một bát bánh trôi to, đặt ở trước mặt Phí Nghê, bảo cô mau ăn nhân lúc bánh còn đang nóng.

“Còn anh thì sao”

“Anh có bánh xoắn ốc rồi.” Phương Mục Dương vừa nói vừa cắn một miếng.

Bánh trôi vẫn còn nóng hổi nhưng Phí Nghê không để ý. Cô đưa bánh vào trong miệng, ăn hết mấy viên, rồi lại húp vào ngụm nước, sau đó liền nói với Phương Mục Dương: “Anh ăn đi, em no rồi.” Lúc này người ngồi bên cạnh Phí Nghê đã đi, cô nhích qua một bên, để Phương Mục Dương ngồi vào chỗ mình vừa ngồi.

Phương Mục Dương lại lấy thêm một chiếc thìa, ăn chung bát bánh trôi với Phí Nghê.

“Nếu như em không muốn ăn cái này thì để anh đưa em ra ngoài ăn món khác nhé.”

Phí Nghê lúc này mới bắt đầu cảm nhận được hương vị của bánh trôi, vừa rồi cô chỉ nhớ được cảm giác vừa ngọt vừa nóng.

Hai người ăn đến toát cả mồ hôi trong tiệm.

“Hay là bọn mình đi trượt băng đi.”

Phí Nghê nói: “Em không biết trượt, với lại chúng ta cũng đâu có giày trượt đâu.”

“Thuê là được mà, anh lại mong em không biết ấy chứ, nếu em cái gì cũng biết thì chẳng phải anh rất vô dụng sao? Coi như cho anh một cơ hội thể hiện đi.”

Trước khi đi cắm đội Phương Mục Dương rất hay trượt băng ở đây. Nơi này dường như có lắm lưu manh choai choai hơn những sân trượt băng khác, rất nhiều cậu nhóc coi nó như địa điểm tuyệt vời để cua gái, tìm trăm nghìn cách thu hút sự chú ý của mọi người, chỉ sợ mình không được nổi bật bằng kẻ khác. Phương Mục Dương biết thực hiện nhiều động tác khó, chỉ có điều khi ấy anh còn quá nhỏ, con gái tới đây phần lớn đều lớn tuổi hơn anh. Những tên con trai khác cũng chỉ xem anh như một đứa nít ranh kỹ thuật tốt, không hề coi anh là đối thủ của mình, vậy nên cũng để mặc anh phô trương trên sân băng.

Phương Mục Dương phát hiện Phí Nghê không phải chỉ là tỏ ra khiêm tốn, cô thật sự không trượt được một tí nào.

Anh từ bỏ ý định khoe khoang kỹ thuật của mình, một lòng dạy cô trượt băng. Có lẽ là bởi căng thẳng nên Phí Nghê không hề có tiến bộ gì. Để giúp cô được thả lỏng, anh luôn đỡ cô trượt cùng.

Nếu như người không hiểu rõ nhìn vào thì Phương Mục Dương trông rất giống một tay mơ vừa học trượt, đã thế lại còn đòi dạy con gái nhà người ta, đúng là nhìn nhức mắt không chịu nổi.

Một cậu trai trẻ thuần thục trượt một vòng quanh Phí Nghê, tiến tới trước mặt cô, cất giọng: “Để anh dạy cho em đi, đảm bảo em sẽ trượt được nhanh thôi.”