Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 25: Đừng trông mặt mà bắt hình dong



Giao tiền xong, ông già lấy ra hai cái túi da rắn từ phía sau, rồi đặt xuống trước mặt Tư Vũ.

Cô khẽ nhướng mày.
“Cô xem còn thiếu loại nào không.” “Chu Tiêu, đó chẳng phải đồ thiểu năng sao?”

Chu Tiêu vừa mới lấy bài kiểm tra từ văn phòng giáo viên ra liền nghe thấy giọng của Cung San San, bèn nhìn về phía đó.
Cậu quay đầu lại nhìn cô ta: “Có chuyện gì?”

Cố Tuyển Diên thuộc tuýp người hơi lạnh lùng, thấy cậu liếc nhìn mình như vậy, trái tim Đào Hinh Nhiễm giật thót. Cô ta bước tới, dịu dàng nói: “Tớ có một đoạn video, được người khác gửi cho. Cậu có muốn xem không?”
Con mèo bất mãn khi bị ngó lơ, bèn đi tới cọ vào người Tư Vũ, đúng lúc cô đang giơ tay nhặt dược liệu nên đã hất nó đập vào tường.

“Meo.” Nó gào lên thảm thiết.
Cung San San không hiểu lắm: “Chu Tiêu, cậu sợ cái gì chứ? Chị cậu và các đồng nghiệp của chị ấy đều nói rằng đó là căn biệt thự mấy triệu tệ đấy. Một khi chuyện này bị đưa ra ánh sáng, Tư Vũ ắt sẽ bị đuổi học, không còn cơ hội thi lên cấp ba nữa.”

Cô ta nghĩ bụng, nếu không được thi lên cấp ba thì đồ ngu ngốc đó sẽ thật sự “tàn đời”.
Đào Hinh Nhiễm lại nói: “Cậu không muốn biết đây có phải là sự thật hay không à? Nếu là sự thật thì không thể coi thường sự lan truyền của video này đâu. Có khi Tư Vũ sẽ bị đuổi học đấy.”

Tuy ngoài miệng cô ta nói vậy nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Ánh mắt cô tức thì trở nên lạnh lùng khiến ông ta khiếp sợ, vô thức buông tay ra.

Tư Vũ đi vào trường.
“Tiểu Vũ, dạo này học hành vất vả lắm hả cháu. Thấy cháu gần đây thường xuyên vào quán net, bác cả mua cho cháu chiếc máy tính để ở nhà nhé…”

Bỗng dưng ân cần như này, chắc chắn là định giở trò rồi.
***

Trưa hôm sau, Tư Vũ về nhà ăn cơm, Phó Lăng Trí đột nhiên nói rằng muốn đưa Phó Lâm Hâm đến trường, nên tiện đường đưa bọn trẻ trong nhà đi học luôn thể.
Tư Vũ lặng lẽ đứng dưới bóng cây, ánh mắt lạnh nhạt như sương: “Bác có chuyện gì à?”

Phó Lăng Trí không khỏi nhìn kỹ Tư Vũ, sao ông ta lại cảm thấy cô cháu gái đầu óc có vấn đề của mình đột nhiên trở nên bình thường nhỉ?
Lẽ nào kiến thức của cô về thời đại này đã sai?

Ông già ngẩn người.
Tư Vũ cầm lấy hai chiếc túi da rắn, khoác lên vai rồi rời đi.

Ông già nghiêm nghị, dõi mắt nhìn theo bóng lưng thiếu nữ dần dần mất hút trong đêm tối.
Đào Hinh Nhiễm thấy thế bèn sốt sắng đưa điện thoại di động đến trước mặt cậu, phát lại video.

“Tư Vũ được bao nuôi? Chuyện này là không thể nào.” Tôn Mục Sâm kinh ngạc kêu lên, rồi nhìn Cố Tuyển Diên, chỉ thấy cậu thờ ơ nhìn đi chỗ khác: “Thật nhàm chán.”
Cô liếc ông ta một cái, sau đó đi thẳng về phía cổng trường.

Phó Lăng Trí xồng xộc lao lên kéo cô lại.
Chu Tiêu nhẹ nhàng nói: “San San, bọn mình nên chuyên tâm vào việc học thì hơn. Kỳ thi tháng sắp đến rồi, đừng làm lỡ việc học vì những chuyện như thế này.”

Cung San San định mở miệng nói gì đó thì chợt nhìn thấy nhóm Đào Hinh Nhiễm đi ngang qua, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, nhếch miệng cười nói: “Cậu nói đúng, lớp 9A1 chúng ta luôn đứng thứ nhất, nên chuyên tâm học hành, còn những chuyện như vậy cứ để người khác làm là được.”
Tuy nhiên, hiện giờ ông ta đang rất cần tiền, nên không quá để ý đến điều này, mà cười giả lả nói: “Tiểu Vũ à, bác còn thiếu ít tiền đầu tư, sau này bác kiếm được tiền cũng sẽ cho mẹ con cháu một cuộc sống tốt hơn. Lần này cháu giúp bác nhé. Chỉ cần Tiểu Vũ hỗ trợ kinh phí hoạt động cho bác, cháu muốn đi đâu, bác cũng sẽ đưa cháu đi. Lần trước chẳng phải cháu nói muốn đi công viên trò chơi ư? Bác kiếm được tiền rồi sẽ đưa các cháu đến đó chơi thỏa thích.”

Tư Vũ nhìn ông ta giống như đang nhìn một đống “phế liệu”.
Cậu hờ hững đáp: “Không.”

Tôn Mục Sâm cảm thấy tò mò, nhưng không xáp lại gần cô ta.
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc: “Không cần điều tra nữa.”

***
“Là về Tư Vũ đấy, video này do Cung San San chơi thân với Chu Tiêu chia sẻ.”

Cố Tuyển Diên đi được vài bước nghe vậy liền dừng lại và quay đầu nhìn.
Hàn Mục Lẫm chống khuỷu tay lên cửa kính xe đã hạ xuống, nghiêng mặt hỏi: “Gần đây Tiểu Vũ hay đến quán net à?”

“Vâng.”
“Cháu đã nói rồi, bác sẽ thất bại.”

Cô sẽ không làm những việc khiến mình bị mất tiền.
Những tia nắng chiếu vào bóng dáng cao ráo làm tăng thêm vẻ dịu dàng, đôi mắt nheo lại mang theo ý cười khiến khuôn mặt anh tuấn càng thêm phần xấu xa.

“Đi theo tôi.”
Nụ cười trong mắt anh càng thêm tươi: “Đúng là cô bé ngoan.”

Anh dừng lại một lát rồi hỏi tiếp: “Người đàn ông ở cổng trường là thế nào? Có cần anh đây giúp đỡ không?”
Phó Nguyên Ngọc ở căn phòng sát vách thức dậy đi tiểu đêm nghe tiếng mèo kêu liền nhìn về phía cửa sổ, nhưng không thấy gì cả.

Không biết vì sao bà sực nhớ tới con mèo đen xuất hiện vào hôm con gái mình tỉnh lại.
“aHàng xịn” đang nằm bên trong chiếc túi kìa.

“Ở tuổi của tôi, lại thêm ở thời đại này, đáng lẽ ra ông nên nghi ngờ vì sao tôi lại mua được những thứ này mới phải.”
Bởi vì khi đạt đến cảnh giới nhất định thì có thể nhìn thấy vận may của một người qua luồng khí toát ra từ họ, mà ngày nay gọi là từ trường, đây chính là thời vận của tương lai.

Ông già trước mặt cô cũng không phải người tầm thường.
Nụ cười của Phó Lăng Trí liền cứng đờ.

“Tiểu Vũ à, bác đã xem bói rồi, lần này nhất định sẽ kiếm được bộn tiền.”
Tư Vũ co chân đạp lên khung cửa sổ, nhảy vào trong phòng, không cần bám vào khung cửa, động tác thuần thục và nhanh gọn. Sau đó, cô mở hai cái túi da rắn ra, lúc này mới phát hiện ông già còn cho thêm hai vị thuốc.

Dù sao ở đây cũng không phải nơi lý tưởng để luyện thuốc.
Sau khi làm xong thủ tục mua bán căn biệt thự, hai mẹ con cô sẽ chuyển đến đó.

“Meo.”
Phó Nguyên Ngọc muốn rèn luyện đức tính tự lập cho con gái mình.

Những ngày đầu, bà còn nán lại ngoài cổng trường một lúc, bây giờ bà dần dần để cô tự đi học đã là cả một sự cố gắng.
Cung San San khinh khỉnh nói: “Lần trước có người quay video trong thư viện và hỏi tớ là có muốn đưa video lên mạng không. Chu Tiêu, cậu nghĩ tớ có nên công bố nó để vạch trần vụ bê bối này không?”

Ánh mắt Chu Tiêu thoáng lóe lên: “San San, những gì cậu nói không có căn cứ, tốt nhất đừng đưa lên mạng.”
Hóa ra cô lấn cấn về điều này.

Ông già nói, hai mắt sáng ngời: “Tôi vừa nhìn đã biết cháu không phải người tầm thường rồi. Cháu có thể viết một danh sách dược liệu dài ngoằng thế kia thì chắc chắn là người làm nghề y, thậm chí không phải một y giả tầm thường. Đầu tiên là mua kim châm cứu bằng bạc, sau đó là dược liệu, tôi tinh mắt lắm đấy.”
Đào Hinh Nhiễm đang ở góc vắng xem video trên điện thoại, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tôn Mục Sâm và Cố Tuyển Diên từ đầu hành lang bên kia đi tới.

Vừa hay chỗ này không có ai, cô ta chỉnh sửa video xong, đang định gửi đi nhưng nhìn thấy họ, bèn chạy ra gọi: “Cố Tuyển Diên!”
Phó Lăng Trí nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt hơi u ám, siết chặt tay thành nắm đấm rồi quay người rời đi.

***
Sự xuất hiện của cô khiến ông ta có cảm giác bất an, rằng có điều gì đó sắp thay đổi.

“Meo.”
Ông ta nói: “Cô bé à, đừng trông mặt mà bắt hình dong chứ.”

Túi da rắn chỉ là bên ngoài thôi.
Anh vừa nói xong, Tư Vũ liền mở cửa, xuống xe.

Hàn Mục Lẫm bó tay, nghĩ bụng cô ghét anh thế sao?
Con mèo đen mang hai chiếc túi da rắn đi vào phòng từ cửa sổ phía sau, rồi đặt phịch mông xuống đất, khẽ gầm gừ kêu ca.

Hai chiếc túi đập vào nó, nó vẫn nằm im không nhúc nhích.
Ban đầu cô tìm được đến đây là nhờ một luồng “khí”.

“Tôi cũng không phải y giả thật sự.”
[Nhóc Tiểu Vũ, gặp nhau ở cổng trường nhé.]

Tư Vũ còn chưa bước vào tòa nhà dạy học thì đã nhận được tin nhắn của Hàn Mục Lẫm. Cô lại phải đi ra ngoài.
Cô lắc đầu nhìn anh: “Còn chuyện gì nữa không?”

Thấy cô không muốn nói chuyện, anh cũng không hỏi tiếp nữa mà chuyển chủ đề: “Ngồi đây với tôi một lát.”
Nếu thật sự có người đăng tải công khai video này thì chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn.

Cung San San muốn lợi dụng Đào Hinh Nhiễm đăng tải nó. Cô ả thật sự cho rằng Đào Hinh Nhiễm này là đồ ngốc ư?
Ông ta nhận tiền, lòng vui như trẩy hội.

Tư Vũ nhìn ông già bằng ánh mắt lãcnh đạm.
“Không cần đâu.”

Ông ta tiếp tục cười nói: “Vậy cháu muốn cái gì, bác cả sẽ mua cho cháu.”
***

Hàn Mục Lẫm lấy điếu thuốc khỏi miệng, ném xuống đất và dùng đế giày dụi tắt.
Đôi mắt của ông già ánh lên vẻ cơ trí.

Tư Vũ có thể phán đoán được tương lai và sinh tử của một người thông qua hơi thở của người ấy. Mặc dù cô không phải là thầy bói.