Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 34: Không nhạy nữa



Tư Vũ thờ ơ dựng lại tấm bia đá bằng ngọc đen rồi nhìn Phó Trác thẫn thờ sai Phó Nguyên Ngọc đi mua vàng mã nến hương, lại đặt vài món ăn lên bkàn thờ.

Phó Lâm Hãn và Phó Lâm Nguyệt cũng giúp một tay. Tư Vũ thản nhiên liếc xéo cậu ta.

Phó Lâm Hâm sợ tái mặt, vội vàng xáp lại gần Tôn Ưu, không khỏi run lên khi nhớ lại cảnh cô ném cậu ta xuống lầu, trong mắt cũng hiện lên vẻ hoảng sợ.
Một số trưởng lão của gia tộc họ Tư cũng đã có mặt ở đây chỉ để xem thương tích của nhóm Giang Kính.

Lôi Khải Thiên bước vào, lắc đầu với Tư Vệ Bình. Tư Vệ Bình liền nói với Tư Chính: “Bảo bọn họ ra ngoài chờ, không cần phải lo chuyện ở đây.”
Cuối cùng, Phó Trác không ở lại quê nhà một thời gian theo kế hoạch mà cùng với con gái và các cháu của mình trở lại huyện Tung Sơn vào sáng hôm sau.

Phó Lăng Trí vẫn đang lo rằng nếu mọi người thấy Phó Trác một mình ở lại trong thôn thì nhất định sẽ chỉ trỏ bàn tán, khiến ông ta phải mang tiếng xấu.
Mẹ, Tiểu Vũ và con sẽ chuyển đi trong hai ngày tới, không ở lại cái nhà này nữa để khỏi làm chướng mắt mọi người.” Phó Nguyên Ngọc thẳng thừng đáp lại mà không hề khách khí.

Phó Lăng Trí nhăn mày.
Người của nhà họ Tư lại một lần nữa khiếp sợ trước tình trạng của ông ta.

Trong xe của nhà Đệ Ngũ cũng xảy ra điều tương tự.
Tư Chính tiễn những người cùng vai vế với Tư Quảng ra khỏi cửa.

Bọn họ đều ngầm thỏa thuận sẽ không rời đi mà đợi bên ngoài.
Tư Quảng đứng cạnh Tư Chính, bất chấp bầu không khí nặng nề, cất tiếng hỏi: “Chính à, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Tại sao nhóm Giang Kính lại bị thương nặng như vậy?”

Tư Chính với dáng người cao gầy và khuôn mặt điển trai liếc nhìn Tư Quảng đang háo hức hóng hớt.
“Tiểu Giáng, chuyện xảy ra ngày hôm nay rất kỳ quái. Trước khi điều tra rõ ngọn ngành, con không được đến gần nơi này, hiểu không?”

“Bố.” Đệ Ngũ Giáng cảm nhận được sự sợ hãi của bố mình nên cũng lo lắng theo.
Tư Quảng vừa vào cổng đã chạm mặt Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ.

Hai bên đều im lặng một cách ăn ý, sau đó nhanh chóng đi vào nhà.
Bị Tư Vệ Bình nói chuyện với giọng điệu và nhìn với ánh mắt như vậy, Lôi Khải Thiên cũng chẳng buồn nể nang ông ta.

Những người khác của nhà họ Tư đều lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lôi Khải Thiên.
Bầu không khí trong phòng càng thêm ngột ngạt.

Tình trạng của Giang Kính còn đỡ, những người khác đã bất tỉnh trên đường trở lại thành phố Thân.
Anh ném đầu mẩu thuốc, bước lên trước hai bước: “Nhìn thấy anh đây, mừng ngơ cả người rồi à?”

“Sao anh biết tôi ở đây?”
Lúc bấy giờ, Cao Mai mới nghĩ đến hai đứa cháu này của mình, bèn hỏi: “Hãn Hãn à, các cháu ăn tối chưa?”

Hai anh em Phó Lâm Hãn đi thẳng lên cầu thang mà không buồn ngoảnh đầu lại.
***

Tư Vũ đang chậm rãi đi trên con đường mòn, chợt ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng ở ngã ba.
Cao Mai vừa thấy Phó Trác trở về liền mắng sa sả: “Đã bị thương lại còn thích lượn khắp nơi. Ông không mệt nhưng mọi người chạy theo ông mệt mỏi lắm.”

“Bà ơi, tại sao họ đã trở về rồi...”
*

Thành phố Thân.
Phó Lâm Hâm đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy mấy người Phó Trác trở về, cậu ta chẳng những không đứng dậy chào hỏi mà còn chỉ vào họ một cách xấc xược và nói với giọng bực bội.

Phó Trác sầm mặt.
Phó Lâm Hâm từ sau lưng Tôn Ưu thò đầu ra, lớn tiếng nói: “Tại sao mẹ con họ có thể sống trong biệt thự mà chúng ta lại phải sống trong căn nhà rách nát này? Bà nội ơi, chúng ta cũng phải ở trong biệt thự.”

Cao Mai dỗ dành cháu trai yêu quý của mình: “Được rồi, chúng ta sẽ ở biệt thự.”
“Hai nhóm người vào thôn hôm nay là người nhà họ Tư và nhà Đệ Ngũ.” Nói đoạn, anh quan sát phản ứng của cô, nhưng cô vẫn bình thản như không.

“Được rồi, anh đây chỉ muốn đến nhắc nhở cô một điều là đừng ở lại trong thôn quá lâu. Ngoài ra, điện thờ của nhà họ Phó rất kỳ lạ, tốt nhất là cô không nên đến quá gần. Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Lúc này đã hơn nửa đêm, một nhóm người vội vã đi vào cổng lớn nhà họ Tư.

Tư Diễm sống ở ngôi nhà bên cạnh, vừa nghe thấy tiếng động ở tầng dưới liền mở mắt ra, đi xuống lầu.
Tuy nhiên, cô thản nhiên đi lên lầu, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời nói của bà ta.

Cao Mai tức giận đến độ cơ mặt run lên: “Mày nhìn xem con gái mày có thái độ gì đấy hả.”
Phó Nguyên Ngọc dửng dưng đáp: “Đó là tiền của Tiểu Vũ, nếu con bé không đồng ý thì không ai được vào ở hết.”

“Tiểu Vũ.” Cao Mai nhìn Tư Vũ bằng ánh mắt đầy uy phong của bề trên.
“Có lẽ gần đây trong thôn không an toàn lắm, bảo ông ngoại cô đừng đi đến điện thờ nữa.”

Tư Vũ nói: “Đó là điện thờ tổ tiên của nhà họ Phó.”
Ông rất khó chịu với người anh họ này của mình sau khi bị ép buộc phải nhận con trai của ông ta làm con thừa tự.

Do đó, Tư Quảng không nhận được câu trả lời từ Tư Chính.
Anh chỉ tay ra ngoài, đáp: “Xe cô mượn tôi đậu ở ngay bên ngoài đấy thôi. Cô đi cùng ông ngoại về quê à?”

“Về thăm quê.”
Bầu không khí bên trong đang rất căng thẳng.

Ngay cả Tư Vệ Bình ngồi trên ghế cũng nghiêm nghị hơn bình thường.
“Chẳng lẽ với y thuật cao siêu của nhà họ Lôi mà cũng không chữa trị được chút thương tích vặt vãnh này sao?” Tư Vệ Bình hỏi.

Lôi Khải Thiên cau mày, nói: “Gia chủ Tư, y thuật không phải là thần thông, vết thương của Giang Kính quá nặng, cho dù muốn chữa khỏi cũng cần phải có thời gian.”
Tư Vũ bước tới.

“Tạm biệt.” Cô hờ hững cầm lấy ba nén hương, cúi đầu trước bàn thờ.
Tư Diễm đợi ông ta rời đi rồi mới gửi tin nhắn cho em trai mình. Em trai cô ta sống ở tòa nhà số Một, lại luôn ở bên cạnh Tư Vệ Bình nên chắc chắn sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.

Có điều, cậu ta không trả lời tin nhắn.
Tư Vũ gật đầu.

Hàn Mục Lẫm nhìn lướt qua phía sau cô rồi sải bước rời đi.
Tư Vũ ngồi trên ghế đá nhìn họ bận rộn dâng hương cúng bái.

“Tiểu Vũ, caháu mau lại đây.” Phó Trác vẫy tay với cô.
Ngay sau đó, Phó Lâm Hãn đi tới, nói: “Chị, cô và ông đang tìm chị đấy, chị đừng đi quá xa nhé.”

****
“Hôm nay đừng ở lại huyện Tung Sơn nữa, chúng ta trở về thành phố Thân đi.”

“Vâng.”
“Để con đi cùng bố.”

“Vớ vẩn, về giường ngủ đi.” Tư Quảng trừng mắt nhìn cô ta.
Anh ta càng cảm thấy bất an trước vẻ thê thảm của ông ta.

***
Trong xe, Giang Kính đang điều chỉnh lại chân khí nhưng lại nôn ra máu.

Khí huyết trong người dâng trào dữ dội.
Phó Lâm Hãn trợn tròn mắt, nghĩ bụng, rõ ràng là Phó Lâm Hâm và Tư Vũ bằng tuổi nhau, tại sao chỉ số IQ của hai người họ lại chênh lệch đến vậy?

Tuy rằng trước đây cô không thông minh sáng dạ cho lắm, nhưng không cư xử giống một đứa trẻ ấu trĩ như Phó Lâm Hâm, chuyện gì cũng mách bà nội mà không biết xấu hổ.
***

Tòa nhà số Một.
“Bố ơi, chúng ta trở về mời người của nhà họ Lôi đến khám. Bây giờ bố càng nôn nóng điều hòa chân khí thì lại càng hỗn loạn đấy.”

Đệ Ngũ Thành Tông đột nhiên cảm thấy sợ hãi, bởi vì ông ta thật sự không thể vận nội kình, dường như toàn bộ sức mạnh đã bị phế bỏ chỉ sau một đêm.
“Chú Giang đã đến huyện Tung Sơn ạ?”

“Con lên lầu ngủ tiếp đi, bố sang tòa nhà số Một xem tình hình thế nào.”
“Bố ơi, có chuyện gì vậy?”

Tư Quảng đã thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy cô ta hỏi bèn ngẩng đầu lên nói: “Chú Giang của con đã trở về từ huyện Tung Sơn.”
Ở trong nhà, Lôi Khải Thiên và Lôi Bảo Tuệ chia ra bắt mạch cho Giang Kính và những người khác.

Sắc mặt Lôi Khải Thiên càng lúc càng nặng nề.
Phó Nguyên Ngọc ngó lơ bọn họ, đặt hành lý của Phó Trác xuống.

“Nguyên Ngọc à, ngôi nhà này cũng đã đến lúc phải sửa sang lại rồi. Nhân đây, cả nhà chúng ta dọn đến biệt thự ở cùng nhau đi.” Cao Mai nói thẳng, để tránh con gái mình giả ngu giả ngơ.
Đệ Ngũ Giáng cầm khăn giấy lau máu cho bố mình với sắc mặt nặng nề.

Không ngờ ông ta lại bị thương nặng thế này.
Cô đã không còn “ngự” ở đây nữa.

Sứ mệnh trăm năm của nhà họ cPhó đã kết thúc, điện thờ không cần phải canh gác nữa.
Lôi Bảo Tuệ lấy kim châm bằng bạc ra: “Phải sử dụng cả y thuật và dược liệu thì mới có hiệu quả. Gia chủ Tư biết trang web WORLD không? Nếu ông không biết thì có lẽ nhân viên an ninh mạng của nhà họ Tư biết rất rõ đấy. Gần đây có một bài đăng rất nổi tiếng, ông có thể vào đó hỏi xem có loại thuốc nào chuyên dùng để chữa trị vết thương này không?”