Tôi Bị Năm Cái Vai Ác Ba Ba Tranh Nhau Sủng

Chương 117: Danh viện không cần ngủ.



Edit by: KlaraHa1314


~~~~~~~~~~~~~~~




Lúm đồng tiền mềm mại của cô nhóc hiện lên, thanh âm rõ ràng truyền tới trong tai của mọi người ở đây.


"Mộ? Gia gia?!" Hoắc lão gia tử nháy mắt nổ tung.


Đây là lão già từ xó xỉnh nào dám đoạt cháu gái với ông?


Họ Mộ?


Diệp lão tiên sinh nhíu mày lại.


Chẳng lẽ là hậu nhân của vị kia?


Trên mặt ông hiện lên ý cười gấp bội, từng bước dẫn dắt truy vấn hỏi: "Vậy bạn nhỏ này, cháu có biết vị gia gia kia gọi là gì sao?"


Hoắc lão gia tử nghe được câu "Gia gia" kia cả người đều không tốt.


Khuôn mặt của ông tức giận trừng mắt nhìn Diệp lão một cái, phá lệ không phục cường điệu nói: "Đây là cháu gái của tôi."


Diệp Tang mờ mịt ngẩng khuôn mặt nhỏ, xem gia gia nhà mình giống như không cao hứng lắm, nhấp nhấp lúm đồng tiền quay sang Diệp lão ném xuống một câu:


"Gia gia là đệ nhất."


Sau đó tung ta tung tăng bổ nhào vào trong lòng ngực của Hoắc gia gia, ngây ngô làm nũng.


Chỉ dư Diệp lão tiên sinh với vẻ mặt mộng bức.


Đệ nhất?


Cái gì đệ nhất?


Hoắc Nghiêu cùng Thẩm Sơ Trần liếc nhau, lâm vào quỷ dị trầm mặc.


Hiển nhiên.


Hai người này cũng đều nghe qua câu này của cô nhóc.


Nhưng vô luận là ai cũng không nghĩ đến, mấy người ông nội kia của Diệp Tang khả năng thật sự là người rất có địa vị.


Đến nỗi thân phận......


Điều này thật đáng giá làm người suy nghĩ sâu xa.


Bởi vì Diệp lão thật sự quá mức tò mò đối với vị "Gia gia" trong miệng của Diệp Tang, dẫn tới vẫn luôn quấn lấy tiểu gia hỏa không bỏ.


Chỉ dư lại Thẩm Dao một người xấu hổ đứng tại chỗ, hơi há miệng thở dốc, muốn nói gì, lại sắc mặt khó coi nuốt lại.


......


Đã nói là thu bé làm đồ đệ mà?


Cô bé gắt gao cắn chặt môi dưới, đáy mắt thanh triệt tràn đầy tức giận.


Thẩm Sơ Trần nhìn Thẩm Dao một cái, hơi hừ cười, không chút lưu tình nào mỉa mai nói: "Tính kế người khác so ra kém Đoạn Cận Diễn, nói về chỉ số thông minh cũng không thắng nổi em cháu."


"Nói như thế nào thì ba tụi cháu cũng lớn lên với nhau."


"So với bạn cùng lứa tuổi cháu thông minh không ít."


Nhưng so với hai đứa nhỏ kia, chỉ nhiêu đó thì không đủ.


Thẩm Sơ Trần thong thả ung dung cười nhẹ nói, "Còn dám có tâm tư khác, đừng trách cậu trở mặt không biết người."


"Chỗ mà Đoạn Cận Diễn đã từng ngốc qua, cháu hẳn là cũng không muốn đi thử."


Thẩm Dao rùng mình một cái, khiếp sợ nhìn người trước mắt, con ngươi hơi co chặt có chút không thể tin tưởng.


Bé không nghĩ tới người không tim không phổi như Thẩm Sơ Trần lại vì Diệp Tang mà uy hiếp mình.


Cô bé cắn khóe môi, hơi lấy hết can đảm, nhịn không được truy vấn: "Dựa vào cái gì?!"


Dựa vào cái gì nhiều người đều hướng về Diệp Tang kia.


Nó có tài đức gì?


Thẩm Sơ Trần ý vị không rõ nhìn về phía Thẩm Dao, hơi cười nhạo, không chút lưu tình nào nói: "Vì nó đáng yêu hơn cháu, thông minh hơn cháu."


"......" Một câu.


Làm Thẩm Dao không còn lời gì để nói.


~~~~~~~~~~~~~~~


Tới buổi tối, đèn đuốc sáng trưng, luôn luôn yên tĩnh như Hoắc gia lại ngoài ý muốn trở nên náo nhiệt.


Quản gia cùng người hầu đều bận rộn trong ngoài, vội thu thập phòng khách, vội nấu cơm, trong phòng thì các bạn nhỏ lại hai mặt nhìn nhau, căn bản không biết muốn làm cái gì.


Hoắc Thần Du chán đến chết di chuyển bút trong tay, nhìn về phía Thẩm Ngôn An ở bên cạnh, nhìn thấy cậu đang chơi Rubik.


Ngôn An hơi nhấp môi, mặt mày ngoan ngoãn, khối Rubik trong tay chuyển động qua lại.


Hoắc Thần Du yên lặng đếm thời gian.


56 giây.


Tiểu thiếu niên nhướng mày, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:


-- thiên tài.


Khi cậu năm tuổi tuyệt đối không có năng lực phản ứng nhanh như Thẩm Ngôn An như vậy.


Thẩm Dao lạnh mặt, ngồi cùng với Diệp Tang.


Hai cô nhóc mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.


Tiểu gia hỏa cũng không biết có phải thật sự không tim không phổi hay không, ghé vào thảm mềm mại, che lại bụng nhỏ đã ăn no mà mềm như bông nói: "Tang Tang ăn no ~"


Bộ dáng ăn no chuẩn bị ngủ kia của cô nhóc không khác gì con mèo con.


Lười biếng lại phá lệ đáng yêu.


Thẩm Dao ghét bỏ dời đi tầm mắt.


Bé từ nhỏ đã bị mẹ dạy phải làm một danh viện, thấu hiểu mọi thứ, biết tiến biết lùi.


Sao có thể giống Diệp Tang không tim không phổi như vậy.


Thẩm Dao ngáp một cái, cho dù bây giờ xem Diệp Tang không vừa mắt, bên cạnh lại có Hoắc Thần Du nhìn chằm chằm nên bé cũng không dám nói lời khắc nghiệt gì.


Hơn nữa Thẩm Sơ Trần vừa rồi âm trắc trắc uy hiếp làm bé quả thực tức điên.


"Tránh ra một chút. Chị muốn đi ngủ." Thẩm Dao lạnh mặt tức giận nói.


Bây giờ người lớn không ở đây, một phòng chỉ có các bạn nhỏ ở với nhau.


Vậy bé cũng không cần phải che dấu gì cả.


"...... À."


Diệp Tang ngoan ngoãn lăn qua bên cạnh, tự giác nhường đường cho Thẩm Dao.


Sắc mặt của Thẩm Dao lúc này mới hòa hoãn, nhìn thảm mềm mại sạch sẽ, cô bé do dự vài giây vẫn là cố kỵ hình tượng nên không có nằm xuống.


Rốt cuộc mẹ đã nói, vô luận dù có người hay không, mỗi phút mỗi giây đều phải chú ý hình tượng.


Tiểu gia hỏa quơ quơ chùm tóc, bởi vì trước giờ Diệp Tang đều chỉ tiếp xúc với con trai thôi, lần đầu ở chung với con gái làm cô nhóc khó tránh khỏi có chút vui vẻ.


Diệp Tang mềm mại hỏi: "Chị buồn ngủ sao?"


Thẩm Dao lạnh nhạt: "Không."


"Danh viện không cần ngủ."


Nếu ngủ thì cũng không thể ngủ trước mặt nhiều "Con trai" vậy, cô bé nhìn Diệp Tang đang trông mong quỳ rạp trên mặt đất, sau đó không cảm xúc dời tầm mắt đi, đáy lòng khinh thường.


Một đứa ngốc mà thôi.


Cũng không biết tại sao đám đại lão kia đều coi trọng nó.


Tiểu gia hỏa ngây ngô à một tiếng, nhẹ giọng khó hiểu hỏi: "Cái này giống với câu tiên nữ đều uống sương sớm lớn lên sao?"


Thẩm Dao không muốn để ý tới Diệp Tang, bực bội ừ một tiếng. Tiếp theo không nói chuyện nữa.


Diệp Tang nhàm chán lăn ở trên thảm mềm mại, khuôn mặt nhỏ mềm mại phồng lên, không hề có hình tượng gì để nói.


Bé đang đợi Thẩm thúc thúc.


Chú nói đêm nay muốn mang bé đi dạo xem tết Nguyên Tiêu ở Đế Đô như thế nào.


Tiểu Diệp Tang chưa từng gặp qua nên liền đồng ý.


Căn bản không chú ý tới sắc mặt của ba ba nhà mình đã đen thành cái gì.


Khóe mắt của Thẩm Dao ở bên cạnh nhẹ nhàng rơi xuống trên người Diệp Tang, nhìn cô nhóc như con nhộng đang lăn qua lăn lại trên mặt đất, chùm tóc vì lăn lộn nên cũng nhếch lên, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, như là chó con gào khóc đòi ăn.


Đáng yêu ah đáng yêu ah......


Chỉ là này hành động này làm Thẩm Dao khó có thể tiếp thu......


Thẩm Dao gắt gao nhíu mày, nhìn về phía Diệp Tang có chút bực bội nói: "Em có thể yên lặng một chút được hay không?"


Cô bé lạnh lùng nói, "Chưa từng gặp danh viện nào thích lăn thành con nhộng như em."


"......" Diệp Tang bảo bảo mới năm tuổi.


"Nhưng mà......"


Tiểu gia hỏa quật cường nâng lên khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc cường điệu thân phận của bản thân: "Em là con nít."


Thẩm Dao sửng sốt, nhịn không được sặc nước miếng nói: "Con nít thì sao?"


"Mẹ chị từ nhỏ đã dạy, làm một danh viện từ nhỏ phải chú ý hình tượng."


Thẩm Dao thẳng sống lưng, gằn từng chữ một nói: "Còn phải xem mặt đoán ý, ngoan ngoãn hiểu chuyện."


-- đây mới là tu dưỡng mà một danh viện nên có.


Tiểu gia hỏa nghe được có chút mơ mơ màng màng.


Mắt mèo của bé trợn to, nhìn vẻ mặt của Thẩm Dao chẳng hề để ý, giật giật khóe môi.


"Chính là......" Mắt mèo của Diệp Tang hơi chớp chớp, sau đó yên lặng đem khuôn mặt nhỏ mềm mại cọ qua, ngây ngô nói:


"...... Mẹ của em cũng nói."


"Trẻ con ở tuổi nên phá phách."


"Thứ không nên học, chính là nghe lời hiểu chuyện nha ~"


~~~~~~~~~~~~~~~~


#KlaraHa1314


Link Wordpress: https://coxanhh.wordpress.com


Link Wattpad: https://truyen4u.net/author/KlaraHa1314