Tôi Bỏ Chạy Sau Khi Ngược Bốn Tên Tra Công

Chương 104: Chuyện chỉ có Thời Diễn có thể làm



Edit - beta: Axianbuxian12


Sau khi xác nhận bốn phía không có người, lúc này Lộ Nhậm mới mở mắt ra.


Những người đó rời đi là chuyện tất nhiên, bọn họ đi ra bên ngoài đánh lén Thời Diễn, để Lộ Nhậm và Mục Thanh Đồng ở cùng một nơi.


Như vậy khi Thời Diễn xông tới đây, mới càng có thể chứng minh chuyện Lộ Nhậm thông đồng với kẻ thù Thời Diễn bắt cóc Mục Thanh Đồng. Dẫu sao chuyện quan trọng như trông coi con tin chỉ cần giao cho đồng bọn là được.


Đây là một căn phòng cũ nát, nhìn từ cách bài trí, chắc là một cái thôn bị bỏ hoang.


Trong nhà trải đầy bụi, cửa sổ bị thép đóng chết, cửa lớn cũng đóng chặt.


Mục Thanh Đồng ở chỗ cách Lộ Nhậm không xa, bị tùy ý ném vào trong một góc. Không thể không nói, vì đi theo cốt truyện, y vẫn rất là chuyên nghiệp.


Lộ Nhậm bị trói ở góc, bị điểm huyệt, chỉ là cái này cũng không thành vấn đề.


Sau khi xác định tình huống quanh người, cậu tiếp tục giả vờ bất tỉnh, chuẩn bị nhân lúc Thời Diễn tới cứu người rồi thuận lý thành chương thừa dịp rối loạn giết chết Mục Thanh Đồng, rồi lại ném cái nồi này cho đám bắt cóc.


Thời Diễn tới rất nhanh, chưa đến mấy tiếng, Lộ Nhậm đã nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn.


Có người đi đến, cởi bỏ dây thừng trên người Lộ Nhậm, rồi lại giải huyệt đạo, sau đó lui ra ngoài.


Tất cả diễn viên đã lên sân khấu, kịch hay bắt đầu.


Lộ Nhậm đứng dậy, hoạt động tay chân bị tê một chút, sau đó đi qua nhìn Mục Thanh Đồng hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường.


Cậu không hề có sự không đành lòng khi xuống tay với một người không có ý thức, bàn tay lật một cái, Vạn vật kiếm thành hình, trực tiếp đâm xuống.


Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Mục Thanh Đồng chật vật lăn khỏi giường, sợ hãi nói: "Lộ Nhậm! Cậu muốn làm gì?!"


Lộ Nhậm nhướng mày, động tác không dừng lại, tiếp tục tấn công.


"Không phải đang phối hợp diễn kịch với anh sao?"


Mục Thanh Đồng ngày thường nhìn qua luôn là một bộ yếu gà, không hề có dáng vẻ sinh viên tốt nghiệp ưu tú của đại học Bạch Hổ, nhưng trước cảnh sống chết lại bộc phát ra toàn bộ thực lực.


Lộ Nhậm đánh mấy chiêu với y, trong chốc lát thế mà lại không thể chế phục đối phương.


Mục Thanh Đồng lúc này giống như mở bàn tay vàng vậy, thân pháp mơ hồ, còn có thể nói chuyện trong lúc bị tấn công: "Lộ Nhậm, cậu điên rồi, giết tôi thì cậu càng không thể ở bên Thời Diễn."


Lộ Nhậm cảm thấy đau đầu, nghĩ thầm đây đều là cái vớ vẩn gì vậy.


Cậu cười lạnh một tiếng, nói: "Anh không cảm thấy như vậy càng có sức thuyết phục hơn sao? Điểm ngu ngốc nhất của vai phản diện chính là giữ người bị bắt lại rồi đợi đám người tới cứu."


Sau khi nói xong lời kịch tràn đầy hơi thở phản diện, Lộ Nhậm không hề do dự, nói với Tiểu Quân một câu.


"Tốc chiến tốc thắng, mở thẻ."


Lộ Nhậm cũng không phải là ỷ lại vào thẻ đỉnh cao võ đạo, chỉ là Mục Thanh Đồng trước mắt rõ ràng là dựa vào năng lượng của cơ chế tu sửa cốt truyện để phát huy ra thực lực bất phàm.


Cứ dây dưa thêm nữa, khó tránh khỏi cành mẹ đẻ cành con.


Sức mạnh trào dâng toàn thân, tốc độ của Lộ Nhậm nhanh hơn mấy lần so với trước đây. Cậu nhanh hơn Mục Thanh Đồng một bước, chặn lại đường lui của đối phương.


Sau đó, nhấc kiếm, không chút do dự nhắm ngay tim mà đâm xuống.


Cùng lúc đó, tiếng cửa vang lên, cửa sắt bị người đá văng.


Lộ Nhậm quay đầu lại, thấy Thời Diễn đứng ở cửa.


Ồ nâu.


Tình cảnh này thật quen thuộc.


Chỉ là, lời kịch của Lộ Nhậm có chút khác: "Lần này, tôi đâm vào chỗ yếu hại đấy."


Thời Diễn không nói chuyện, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng chưa có gì thay đổi. Hắn đi lên trước, nắm lấy tay Lộ Nhậm từ phía sau, hơi dùng sức, rút kiếm ra.


Thời Diễn ghé vào bên tai Lộ Nhậm, dịu dàng nói: "Mục Thanh Đồng này có chút đặc biệt, trái tim anh ta, nằm ở bên phải."


Nói xong, Thời Diễn cầm theo tay Lộ Nhậm, hướng về phía ngực phải rồi đâm mạnh xuống.


Mục Thanh Đồng giống như một con cá chết, chỉ hơi hơi cựa quậy một chút rồi không còn động tĩnh gì nữa.


Trong không khí, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.


Lộ Nhậm thực sự ngây người, Thời Diễn này lại động kinh cái gì đấy, lúc trước không phải còn kiên trì muốn đính hôn sao, sao giờ lại sạch sẽ lưu loát mà đâm chết đối tượng đính hôn rồi.


Thời Diễn buông tay ra, lấy một cái ghế dựa rồi cẩn thận lau khô, sau đó vẫy tay với Lộ Nhậm: "Lại đây ngồi."


Lộ Nhậm không động, cúi đầu nhìn thoáng qua Mục Thanh Đồng, xác nhận đã là chết rồi. Cậu nhìn về phía Thời Diễn, hỏi: "Lễ đính hôn của anh tính sao bây giờ?"


Thời Diễn cong cong đôi mắt: "Cứ theo lẽ thường."


Lộ Nhậm không rõ, hỏi: "Mục Thanh Đồng đã chết, tại sao anh vẫn...?"


"Vẫn chưa đủ, mãi cũng không đủ."


Lộ Nhậm có chút tức giận, nói: "Rốt cuộc anh đang tính toán cái gì? Nói cho tôi biết!"


Thời Diễn bất đắc dĩ, nói: "Em lại đây chút, tôi nói cho em biết."


Lộ Nhậm không nghi ngờ hắn, đi qua.


Cậu dừng lại nơi cách Thời Diễn một bước, Thời Diễn vẫn cười nói: "Lại đây thêm một chút nữa."


Lộ Nhậm lại nhíu mày, lui về sau một bước, nói: "Anh cổ cổ quái quái, còn có chút đáng sợ."


Thời Diễn bất đắc dĩ, đứng lên, nói: "Tôi chỉ muốn nhìn khối Mộc Bài em đeo trước ngực kia một chút."


Ngày đó sau khi rời khỏi biệt thự, khối Mộc Bài này chưa từng biến mất. Lộ Nhậm hỏi Tiểu Quân, Tiểu Quân chỉ nói dưới tình huống dị thường, vận dụng thẻ đỉnh cao võ đạo, tạm thời không có cách để số liệu hoá lần nữa.


Lộ Nhậm nhíu mày: "Anh sẽ không làm ra chuyện gì chứ?"


Thời Diễn kiên nhẫn thuyết phục cậu: "Không đâu, ngày đó em cũng thấy rồi, tôi chỉ là......muốn cẩn thận xem một chút, sẽ không lấy đi."


Lộ Nhậm suy nghĩ một lát, gật gật đầu. Cậu muốn biết, Thời Diễn rốt cuộc có quan hệ gì với chủ nhân của Tiểu Quân. Mà khối Mộc Bài đến từ chỗ Kỷ Kiêu này, lại đóng vai trò gì trong đây.


Cậu lôi dây thừng ra, chuẩn bị gỡ xuống, Thời Diễn lại lắc lắc đầu, nói: "Không cần gỡ xuống."


Thời Diễn tiến lên một bước, cầm lấy Mộc Bài trên cổ Lộ Nhậm.


Hắn nhìn kỹ một lát, hỏi: "Đây là ai cho em, Kỷ Kiêu hay là Thịnh Cảnh?"


Lộ Nhậm sửng sốt, không rõ tại sao Thời Diễn lại biết được rõ ràng như vậy, nhưng vẫn trả lời: "Kỷ Kiêu."


"Quả nhiên là hắn."


Thời Diễn thấy Lộ Nhậm có chút căng thẳng, nói: "Em yên tâm, hiện tại cảm xúc của tôi rất bình tĩnh, sẽ không nổi điên."


Lộ Nhậm đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ năng lượng mạnh mẽ trào ra từ đầu ngón tay Thời Diễn. Cậu muốn động đậy, lại bị Thời Diễn nhẹ nhàng đè lại.


Tay Thời Diễn rất nhẹ, Lộ Nhậm lại cảm thấy trên người như nặng ngàn cân, hoàn toàn không thể nhúc nhích.


"Đừng nhúc nhích đó." Thời Diễn nói, "Tin tưởng tôi, tôi mãi mãi......sẽ không làm em bị thương."


Lộ Nhậm có một dự cảm không tốt, lòng nóng như lửa đốt, điên cuồng gọi Tiểu Quân trong ý thức: "Tiểu Quân! Tiểu Quân!"


Nhưng mà, mặc kệ cậu gọi như thế nào, Tiểu Quân đều không hề đáp lại.


Thời Diễn trước sau dùng một loại thái độ ôn hòa mà kiên định, tiếp tục chuyện của mình. Tới cuối cùng, hắn nhẹ giọng nói một câu: "Được rồi, đi tới ngày hôm nay, em đã rất vất vả, nghỉ ngơi một chút đi."


Một trận mỏi mệt dày đặc bao trùm lấy Lộ Nhậm, cậu không thể khống chế chính mình, đôi mắt nhắm lại, ngã về phía trước.


Thời Diễn đã sớm chuẩn bị xong, giơ tay đỡ được Lộ Nhậm, ôm cậu lên.


Cái giường bên cạnh đầy bụi bẩn, Thời Diễn chỉ là vung tay lên, chưởng gió quét sạch hết bụi. Xử lý xong, hắn mới thật cẩn thận đặt Lộ Nhậm lên trên giường.


Thời Diễn ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Lộ Nhậm hồi lâu, sau đó còn cúi người xuống, nụ hôn rơi xuống, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, lại dừng bên má.


Hắn xoay người, nói một câu: "Ta biết mi ở đây, bảo vệ tốt em ấy."


Sau khi nói xong, Thời Diễn không quay đầu lại, xoay người rời đi.


***


Giấc ngủ này Lộ Nhậm ngủ rất sâu. Khi cậu tỉnh lại, thậm chí có chút ngơ ngác, cảm thấy có phải mình lại về quá khứ của Thời Diễn rồi không.


Cậu mở to mắt, phát hiện xung quanh bao phủ một vầng sáng trắng.


Lộ Nhậm ngẩn ngơ, sau đó gọi một tiếng: "Tiểu Quân?"


Vầng sáng trăng bao phủ quanh thân thể cậu nhanh chóng biến mất, sau đó hoàn toàn đi vào trong cơ thể cậu.


【 Ơi, ta đây, cậu tỉnh rồi à? 】


Lộ Nhậm không hiểu, hỏi: "Đây là chuyện gì vậy?"


Tiểu Quân: 【 Ầy, cậu vẫn nên xem tu vi của cậu đi, vừa rồi...... ừm, dù sao cậu là dưới sự trợ giúp của Thời Diễn tiến vào một loại trạng thái ngộ đạo cao cấp. 】


Lộ Nhậm nhắm mắt xem xét, quả nhiên, tu vi của cậu cách đột phá đến đỉnh cao võ, chỉ còn cách một chút.


Thời Diễn rốt cuộc đã làm cái gì?


Đúng rồi! Thời Diễn!


Lộ Nhậm xoay người ngồi dậy, lao ra ngoài cửa.


Vừa đẩy cửa ra, Lộ Nhậm liền ngây cả người, bên ngoài nằm ngang nằm dọc ba mươi mấy bộ thi thể. Những người này, chắc chính là người thông đồng diễn kịch với Mục Thanh Đồng.


Tất cả mọi người đều do đan điền vỡ nát mà chết, đây là thủ pháp của Thời Diễn, dễ dàng có thể nhận ra.


Thời Diễn , sao lại làm như vậy?


Lộ Nhậm cũng không phải cảm thấy Thời Diễn không nên giết đám đạo tặc này, mà là cảm thấy thủ đoạn rõ ràng như vậy, dẫn tớ hiệp hội cổ võ giả bên kia cũng là không dễ dàng bỏ qua.


Cậu đang chuẩn bị giúp Thời Diễn giải quyết nốt hậu quả, lại nghe Tiểu Quân bỗng nhiên lên tiếng.


【 Lộ Nhậm, năng lượng của ta đang nhanh chóng khôi phục, cơ chế tu sửa cốt truyện hình như sắp hoàn toàn tiêu vong rồi......】


Lộ Nhậm sửng sốt, hỏi: "Khi ta giết chết cái thân xác Mục Thanh Đồng kia, mi không hấp thu hoàn toàn năng lượng của cơ chế tu sửa?"


Tiểu Quân: 【 Không, nói đúng ra, chỉ có một phần. 】


Lộ Nhậm đột nhiên ý thức được gì đó, cậu lấy điện thoại không có tín hiệu ra, nhìn thoáng qua thời gian. Bây giờ chính là lúc Thời Diễn và Mục Thanh Đồng đính hôn trong cốt truyện gốc.


Không ổn!


Trong lòng Lộ Nhậm phát lạnh, cũng không rảnh lo đám thi thể trên mặt đất, gấp gáp chạy về hướng thành phố Bạch Hổ.


Chỗ này cách thành phố Bạch Hổ không tính là quá xa, thực lực Lộ Nhậm lúc này đã tăng lên nhiều, dùng Mô Thanh Phong tốc độ càng nhanh hơn mấy lần so với lúc trước.


Chỉ là với trạng thái tốc độ cao này, cậu cần phải dừng lại trên đường điều tức một lát, nếu không sẽ tạo thành ảnh hưởng lên con đường tăng cảnh giới, thậm chí có thể dẫn tới rớt cảnh.


Lộ Nhậm dừng lại trên một cái cây lớn, điều hoà hơi thở, lông mày cậu trước sau vẫn nhíu chặt, lo lắng sốt ruột.


Tiểu Quân nhịn không được hỏi một câu: 【 Cậu làm sao vậy? 】


Lộ Nhậm lúc này đã bình tĩnh hơn một chút, thở dài, nói: "Cơ chế tu sửa cốt truyện đúng thật là ở trên người Mục Thanh Đồng, nhưng không được đầy đủ......"


Sau khi Lộ Nhậm nhìn thấy thi thể của những người đó, lại nghe được Tiểu Quân nói, đột nhiên mò ra manh mối trong cuộn chỉ rối loạn.


Từ lý luận thế giới trò chơi suy ra, Mục Thanh Đồng là tồn tại giống như virus vậy. Cơ chế tu sửa cốt truyện sau khi ký sinh trên người Mục Thanh Đồng, thì không còn là Thiên Đạo huyền ảo, toàn trí toàn năng kia nữa.


Cơ chế tu sửa cốt truyện bị nhốt bên trong thân xác của Mục Thanh Đồng, muốn khống chế NPC khác, cũng chỉ có thể thông qua phương thức lây nhiễm, phục chế số hiệu bản thân ký sinh lên người NPC.


Có thể nói, những NPC bị Mục Thanh Đồng mê hoặc, bị y điều khiển, đều là phân thân của cơ chế tu sửa cốt truyện.


Cho nên nói, Thời Diễn mới có thể không chút do dự giết những tên cướp đó, cho nên Thời Diễn mới có thể kiên trì nhất định phải cử hành lễ đính hôn. Bởi vì làm lễ đính hôn, là cách tốt nhất có thể tập trung hết những người có quan hệ mật thiết với Mục Thanh Đồng lại với nhau.


Thời Diễn hắn......


Muốn giết hết những người bị cơ chế tu sửa cốt truyện lây nhiễm, mượn việc này tiêu diệt hoàn toàn cơ chế tu sửa cốt truyện của tuyến này.


Đổi thành bất kì một người nào trong ba khí vận chi tử còn lại, đều không thể đi đến một bước quyết tuyệt như vậy.


Chỉ có Thời Diễn, hắn từ nhỏ lớn lên trong bầy sói, ở một mức độ nào đó, không chịu sự quản thúc của đạo đức nhân loại. Bên trong bầy sói, lúc Vua sói thay đổi sẽ cắn chết những con sói nhỏ lưu lại là thái độ bình thường.


Thời Diễn sẽ cho ra quyết định này, cũng không kỳ lạ chút nào.


Lòng Lộ Nhậm nóng như lửa đốt, đề khí lần nữa, đi về hướng hội trường đính hôn trong trí nhớ.


Nhất định phải đuổi kịp!


_____
Phúc lợi mừng đạt 30k lượt đọc tới đây. Đăng cả hai chương kết thúc tuyến này luôn, để mọi người đọc khỏi bị tụt hứng😚