Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 241: Tôi sẽ lại đến ủng hộ cô.



Hôm nay Lý Uyển Uyển rõ ràng đã cố tình ăn mặc rất lộng lẫy, mái tóc dài mềm mại xõa xuống, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, làn da trắng nõn như tuyết trắng, váy dài liền áo màu đen phác họa đường cong thân thể vô cùng hoàn hảo, đặc biệt là bộ ngực to lớn của cô ấy càng mê hoặc lòng người, thoạt nhìn giống như bộ quần áo trên người cô ấy sắp không che đậy được nữa.



Không chút khoa trương mà nói, tất cả phụ nữ có mặt ở đây đêm nay, ngoại trừ Mộ Hồng Nhan và Cố Linh Huyện ra, liền không còn một ai có thể so sánh với vẻ đẹp hoàn hảo của Lý Uyển Uyển.

“Chỉ mời một người đàn ông là tôi thôi sao?"

Tôi chỉ chỉ đám người đang đứng trong đại sảnh của biệt thự, cười nói: "Đó không phải đều là đàn ông sao?

Ngoài ra bên kia không phải còn có lớp trưởng thời trung học của chúng ta, Vương Hải Lượng cũng ở đây sao?"

“Vương Hải Lượng sau khi biết được Mộ Hồng Nhan muốn tổ chức tiệc sinh nhật liền không mời mà đến, đều là bạn học thời trung học, cậu ta đã mặt dày tới đây, ắt cũng không thể đuổi hắn ta ra ngoài."

Lý Uyển Uyển khinh thường liếc mắt một cái, nói tiếp: "Về phần những người đàn ông khác, haha, tôi vừa mới nghe được một tin tức chấn động, cậu có muốn nghe hay không?"

Tôi mỉm cười không nói gì, ánh mắt đánh giá cả người của Lý Uyển Uyển, trọng điểm dừng lại ở bộ ngực trên người cô ấy.

ו

“Nhìn cái gì mà nhìn." Khuôn mặt của Lý Uyển Uyển lập tức đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái. Cô nàng có chút bối rối sửa lại sợi tóc bên tai, tiếp tục nói: "Nói cho cậu biết đi, một số người đang có mặt ở đây, căn bản cũng không phải là bạn bè của Mộ Hồng Nhan. Đúng, chính là đám người trẻ tuổi có nhân cách không hợp với những người khác, thoạt nhìn đặc biệt cao ngạo, bọn họ đều là những người có gia thế không bình thường, đều là những phú nhị đại nhà có tiền ở thành phố Lôi Trạch.

"Mộ Hồng Nhan có một người bạn thời đại học tên là Cố Linh Huyên, cô ấy có một người anh họ tên là Cố Trạch Khải, gia cảnh cụ thể thì không rõ ràng lắm, nhưng nghe

nói trong nhà đặc biệt có tiền có thể! Hắn đang theo đuổi Mộ Hồng Nhan, đã quấn quít cô ấy được một thời gian rồi.”

Lý Uyển Uyển lại nói tiếp: "Căn biệt thự trị giá mấy chục triệu này chính là của Cố Trạch Khải. Hơn nữa bữa tiệc hôm nay cũng do anh ta sắp xếp, tốn rất nhiều tiền, tốn rất nhiều tâm tư. Về phần đám phú nhị đại kia, cũng là Cố Trạch Khải mời tới, mục đích là vì muốn làm cho bữa tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan càng thêm hoành tráng.”

"Tôi còn nghe nói, Cố Trạch Khải không phải người địa phương Lôi Trạch, là từ tỉnh S vừa mới chuyển tới đây không bao lâu. Đám phú nhị đại tại Lôi Trạch này cũng không thân thuộc với hắn cho lắm, thậm chí còn không hề quen biết, nhưng bởi vì gia thế của hắn ta thật sự quá lợi hại, cho nên cũng đều có ý muốn kết giao bạn bè với hắn, nên mới vui vẻ cho hắn một chút thể diện, nếu không ai mà đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của một người không quen biết chứ?"

"Tôi còn nghe nói, Cố Trạch Khải đêm nay hình như chuẩn bị tỏ tình với Mộ Hồng Nhan. Chậc chậc, một phú nhị đại đẳng cấp như vậy, lại còn quấn quít theo đuổi Mộ Hồng Nhan không thôi, người phụ nữ bình thường nào sẽ chịu nổi chứ."

Lý Uyển Uyến ánh mắt sáng quắc nhìn tôi, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo và nghiền ngâm.

Tôi nhịn không được mà bật cười, liền nói: "Cô giỏi lắm nha, chỉ một lúc đã có thể hỏi thăm được nhiều thông tin như vậy, cô học đại học chuyên ngành gián điệp sao?"

Lý Uyển Uyển thần sắc ngẩn ra, hừ lạnh nói: "Cậu không phải cũng đang mập mờ với Mộ Hồng Nhan sao, nghe được những chuyện như vậy chẳng lẽ không cảm thấy nguy cơ sao?"

Tôi không thèm để ý chỉ biết cười cười, đột nhiên tiến đến trước mặt Lý Uyển Uyển, hỏi: "Tôi có cảm thấy nguy cơ hay không thì cứ mặc kệ, nhưng ngược lại... cô đến tham gia tiệc sinh nhật của Mộ Hồng Nhan thì đã đành, lại còn nói với tôi những lời như thế này, là có mục đích gì?"

Theo động tác đột nhiên tiến về phía trước của tôi, khoảng cách giữa tôi và cô ấy lúc này chỉ ngắn ngủn vài cm, thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.

Lý Uyển Uyển đỏ mặt, có chút bối rối lui về phía sau một bước, chột dạ nói: "Tôi có thể có mục đích gì, chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cậu một chút mà thôi."

“Vậy sao?" Tôi cười híp mắt nhìn cô ấy, "Sao tôi lại cảm thấy quanh quẩn đang có mùi vị ghen tuông nhỉ? Chẳng lẽ sau lần trước hai chúng ta giao lưu vui chơi với nhau, cô đã không quên được tôi, đã thật lòng yêu tôi

rồi?"

Lý Uyển Uyển dường như hồi tưởng lại tình cảnh lần trước khi hai chúng tôi giao lưu với nhau, khuôn mặt liền đỏ bừng sau đó ngay lập tức lạnh xuống, giọng đầy căm hận nói: "Phì, tôi thật lòng yêu cậu sao? Sao cậu không biết xấu hổ vậy! Tôi nhìn thấy cậu cũng chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi, sao cậu không đi chết nhanh đi!”

“Sao tôi lại không cảm thấy như vậy!" Tôi nâng tay

nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Lý Uyển Uyển, ghé sát vào bên tai cô nàng và dịu dàng nói: "Chẳng lẽ cô đã quên lần trước cô gọi tôi cha ra sao, đã quên cô từng cầu xin tôi ra sao ư?"

“Ngươi..."

Cơ thể của Lý Uyển Uyển khẽ run lên, đừng nói là khuôn mặt, thậm chí ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên.

Cô nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào

tôi, trong đôi mắt tràn ngập lửa giận và sự căm thù khắc cốt ghi tâm, "Trần Thiên Vị, ngươi là một tên khốn nạn!"

"Tranh thủ có thời gian tôi sẽ lại đến đó ủng hộ cô, tiểu thư Phỉ Phỉ của Vân Đình Tiên Cảnh? Haha haha." Tôi nghiên ngâm nhìn cô nàng một cái, sau đó cười to rời đi.

Lý Uyển Uyển đứng tại chỗ không nhúc nhích, khuôn mặt đỏ bừng đồng thời mặt cũng lạnh như sương, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tôi, thật lâu sau mới phẫn nộ mà hừ lạnh một tiếng, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Tôi tiếp tục đi về phía Mộ Hồng Nhan.

Sự xuất hiện của Lý Uyển Uyển có chút ngoài dự liệu của tôi, nếu như không phải cô nàng chủ động xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi thậm chí đã quên luôn đã từng giao lưu và trao đổi tình cảm với một người như vậy. Về phần những lời vừa rồi có thể khiến cô ấy càng thêm hận tôi hay không? Tôi cũng không để tâm một chút nào.

Lần trước khi rời đi, tôi đã chào hỏi chị Dương của Vân Đình Tiên Cảnh, chị Dương vô cùng hiểu chuyện nên đã điều chuyển Lý Uyển Uyển trở thành quản lý, mỗi tháng cái gì cũng không cần làm mà còn có thể nhận được mấy vạn đồng tiền lương, muốn bao nhiêu thoải mái thì có bấy nhiêu thoải mái.

Nói cách khác, Lý Uyển Uyển bất quá chỉ là một món đồ chơi được tôi nuôi dưỡng ở Vân Đình Tiên Cảnh mà

thôi, ngẫu nhiên nhớ tới liền đến đó chơi một chút, địa vị trong lòng tôi thậm chí còn không cao bằng Đới Điềm Điềm.

Tôi cười tủm tỉm đi về phía Mộ Hồng Nhan, nhìn thấy Mộ Hồng Nhan vẫn đang cùng nhóm bạn thân của mình nói chuyện phiếm, một cô gái nhan sắc không thua gì Mộ Hồng Nhan đang đi tới.

“Linh Huyên, cậu tới rồi à." Mộ Hồng Nhan cười và chào hỏi cô nàng, sau đó giới thiệu với những người khác: "Tôi giới thiệu với các cậu một chút, đây là Cố Linh Huyên, bạn học thời đại học của tôi, biệt thự này chính là do cậu ấy cho tôi mượn."

“Wow, tôi rốt cuộc cũng được gặp một cô gái xinh đẹp, giàu có, trắng trẻo chân chính rồi."

“Nếu không nhờ phúc của Linh Huyên muội muội đây, tôi cả đời này cũng không có cơ hội được tham quan một căn biệt thự xa hoa và lộng lây như vậy."

“Đúng đúng, quả thực vô cùng xa hoa, tôi đến bây giờ khi đứng ở đây vẫn còn cảm thấy có chút căng thẳng.

"I

Đám người Lý Quyên ra sức khoa trương tán thưởng, đối mặt với Cố Linh Huyện có vẻ có chút câu nệ

“Mọi người ngàn vạn lần đừng căng thẳng và câu nệ như vậy, cứ xem chổ này là nhà của mình là được." Cố Linh Huyện lễ phép cười cười.

"Haha, chủ yếu là cho đến bây giờ tôi vẫn không dám

tin mình có thể tham dự một buổi tiệc sinh nhật được tổ chức trong khu biệt thự Phong Đình này, biệt thự này quả thực quá lớn quá xa hoa, chỉ là một tầng này đã hơn năm trăm mét vuông đúng không? Tổng cộng ba tầng, chắc chắn diện tích phải hơn một ngàn mét vuông!"

Đám người Lý Quyên không cẩn thận liền lộ ra bộ dạng chưa từng trải sự đời. Nhưng lúc này các cô gái đó cũng không quan tâm đến việc có bị mất mặt hay không, bởi vì bọn họ đích thực cũng chưa từng trải qua những tình huống như vậy, sự lòng hưng phấn trong lòng kể mãi cũng kể không hết.

Chưa cần nhắc đến giá trị của căn biệt thự này, khi cô biết được giá trị của một tấm thảm trong này thậm chí đạt đến năm chữ số cho mỗi mét vuông, cô ấy cũng đã trực tiếp bị dọa đến choáng váng.

Trước kia chỉ dám tưởng tượng cuộc sống của người có tiền là như thế nào, hiện tại mới biết được, cuộc sống của người có tiền thật sự là thứ cô ta không thể tưởng tượng được.

“Chắc cũng khoảng đó, căn biệt thự này có diện tích hơn một ngàn năm trăm mét vuông, ngoài ra còn có một tầng hầm khoảng hơn ba trăm mét vuông nữa, được chia làm phòng âm thanh, phòng tập thể hình, hầm rượu, phòng chứa đồ cùng phòng bảo mẫu.

Cố Linh Huyện đối mặt với sự kinh hãi của đám người

Lý Quyên cũng không tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại còn hết sức tỉ mỉ giới thiệu cho hai người bọn họ về căn biệt thự này.

“Chỉ là một cái tầng hầm cũng phải ba trăm mét, cái này..." Lý Quyên bị chấn động đến tột cùng, lắc đầu thở dài nói: "Ây nha, khi nào tôi mới có thể mua được một căn nhà một trăm mét vuông đây. Hồng Nhan, sau này nếu cậu mua nhà lớn, nhất định phải cho tôi vào ở vài ngày, thoải



mái cảm thụ một chút."

Mộ Hồng Nhan cười khổ, gật đầu đồng ý.

Sau đó đã thấy Cố Linh Huyện nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Hồng Nhan muốn ở nhà lớn thì quá đơn giản rồi. Tại các cậu không biết đó chứ, căn biệt thự này thật ra là của anh họ tôi Cổ Trạch Khải. Anh ta hiện tại đang điên cuồng theo đuổi Hồng Nhan, bữa tiệc hôm nay cũng do anh ta

phụ trách sắp xếp và trang trí. Chỉ cần Hồng Nhan gật đầu đồng ý, thì căn biệt thự này hoàn toàn thuộc về cô ấy.

Nghe nói như thế, sắc mặt của đám người Lý Quyên và Chu Tư Dĩnh trở nên có chút cổ quái.

“Thân là một người bạn thân, các cô gái đó đương nhiên hy vọng Mộ Hồng Nhan có thể gả cho một người chồng tốt, nhưng các cô ấy cũng biết rõ, Mộ Hồng Nhan đối với Cố Trạch Khải căn bản không có chút tình cảm nào cá."

Mộ Hồng Nhan nghe vậy cũng hơi xấu hổ, nhíu mày nhìn Cố Linh Huyên một cái.

Cố Linh Huyên vốn là muốn thử giúp anh họ của mình một lần cuối cùng, thấy phản ứng này của Mộ Hồng Nhan liền không dám nói thêm gì nữa, vội vàng cười trừ và chuyển sang đề tài khác.

"Haha, các cậu đừng nghĩ căn biệt thự này là tốt nhất, trong khu Phong Đình này thì căn biệt thự này cũng chỉ ở mức độ trung bình mà thôi. Nhưng căn biệt thự của khu Phong Đình đều dựa theo số hiệu đến phân chia đẳng cấp, tòa biệt thự này cũng chỉ là số 56 mà thôi.”

Đám người Lý Quyên nhất thời kinh ngạc, "Cái gì? Còn có căn biệt thự khác trâu bò hơn thế này nữa sao?!"