Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên

Chương 642



"Chuyện này..chuyện này..."  

Đoan Mộc Hải hết sức kích động: "Ông nội Tô, chuyện này có chút không ổn đâu, ông có con cái đời sau nữa, làm sao có thể đến lượt tôi..."  

Advertisement

"Hừm!"  

Tô Thương lạnh lùng hừm một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Những hậu bối đó của ông, thật sự là quá vô dụng, bùn nhão không thể trát tường được, nếu ông đem hết tài sản giao cho chúng, sớm muộn cũng sẽ bị người ngoài chiếm hết, nói không chừng sẽ còn vì thế mà rước họa vào thân."  

"Tiểu Hải, giao cho cháu lại khác."  

Ánh mắt Tô Thương nhìn vào Đoan Mộc Hải, tán thưởng cười nói: "Cháu đã là nửa bước Thần tông rồi, thực lực thâm sâu khó lường, có cơ hội đặt chân đến Thần tông."  

"Với thực lực của cháu, hoàn toàn trông coi được tài sản của lão phu, Ông nội Tô cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hi vọng khi tuổi thọ ông đã hết, sau khi cơ thể đã chết đi, cháu có thể có đủ khả năng chăm sóc con cháu đời sau của ông."  

Tô Thương nghiêm túc nói: "Aiya, đây coi như ông vì chúng mà làm một chuyện cuối cùng."  

"Ông nội Tô."  

Đoan Mộc Hải nghe vậy, nghiêm túc nói: "Ông khách sáo quá đi, với quan hệ của ông và ông nội cháu, dù là không có cái tài sản gì, cháu cũng sẽ chăm sóc hậu bối của ông mà."  

"Ha ha ha."  

Tô Thương cười cười nói: "Tiểu Hải à, nghe chuyện cháu không hứng thú lắm với tài sản nhà họ Tô, xem ra cháu hoàn toàn không biết gì về ông nội Tô cả."  

"Quả thật, ông nôi Tô ở nước Hoa có sức ảnh hưởng rất lớn, cũng thuộc về một trong những cao thủ hàng đầu, cho cháu xem một bảo bối của ông đây này."  

Nói xong, Tô Thương vung tay lên, tại chỗ trống xung quanh liền xuất hiện rất nhiều dược tài cùng với đan dược, chồng chất như núi.  

Những vật này, tất nhiên là từ kho báu dưới đất giành được.  

"Dược tài và đan dược nhiều như vậy sao!"  

Đoan Mộc Hải nhất thời tỏa sáng hai mắt, hơi thở dồn dập, sau đó hình như nghĩ đến điều gì đó, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc đó: "Những vật này, làm sao lại đột nhiên xuất hiện... Cháu biết rồi!"  

Đoan Mộc Hải như tỉnh ngộ ra, ánh mắt nhìn vào trên tay của Tô Thương, dò hỏi: "Ông nội Tô, đồ trên tay của ông, có phải là Tu di nạp giới trong truyền thuyết không?"  

"Ha ha, tiểu Hải, không ngờ rằng cháu rất có kiến thức đó nha."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó vung tay lên, liền đem hết những dược tài cùng đan dược dưới đất, thu vào vòng tay lưu trữ, sau đó nói: "Không sai, đây chính là Tu di nạp giới, đợi ông nội Tô trăm năm sau, chiếc vòng này có thể tặng cho cháu."  

"A..."  

Đoan Mộc Hải kích động, trong lòng cực kỳ vui vẻ, hưng phấn nói: "Cảm ơn ông nội Tô, ông yên tâm, chỉ cần có cháu ở đây, tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào dám ức hiếp con cháu đời sau của ông đâu!"  

"Ừm, có câu nói này của cháu, ông nội Tô yên tâm rồi."  

Tô Thương khẽ cười nói: "Lưu số điện thoại đi, hai ông cháu mình phải thường xuyên liên lạc, nếu như cháu có khó khăn gì, bất kỳ lúc nào cũng có thể gọi cho ông, người ông này vẫn có thể sống thêm được mấy chục năm nữa đó."  

"Được!"