[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

Chương 37: - Thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi này, tôi hi vọng em có thể nhìn đến



Hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2001.

Sau khi hoàn thành công việc của Tokyo Akehisa ở Roppongi, Erika nhanh chóng trở về nhà ngay những giờ kết thúc trong ngày cuối cùng của năm. Công việc thì vẫn còn kha khá, nhưng cô không thể nào bỏ qua dịp đón năm mới cùng gia đình được, vì thế mà Erika đã tạm thời đẩy chúng sang một bên rồi trốn về nhà Sano.

Thay quần áo thoải mái, cô nằm lên đùi Shinichirou, vừa đọc báo cáo tổng kết cuối năm vừa chờ thời gian đếm ngược. 

Về chuyện của Kokonoi Hajime, không khác với kế hoạch của cô, ngay sau khi hợp tác kết thúc, Kokonoi đã đến tìm gặp và đề nghị được vay nợ 40 triệu. Làm sao Tokyo Akehisa có thể bỏ qua một món hời như vậy được. Họ cho Kokonoi vay với lãi suất 2,8%/tháng. Kokonoi Hajime không hề do dự, cầm 40 triệu cho cuộc phẫu thuật của Inui Akane. Cuộc phẫu thuật đã được tiến hành.

Nhưng dù vậy, Inui Akane vẫn không qua khỏi. Thời gian dài tuyệt vọng đã bào mòn ý chí sống sót của Inui Akane. Cho dù là thần tiên cũng chẳng thế cứu lại được linh hồn đã buông bỏ của người thiếu nữ kia.

Inui Akane đã chết. Kokonoi một mình gánh số nợ 40 triệu và tiền lãi, tiếp tục ký hợp đồng hợp tác thời hạn một năm với Tokyo Akehisa đến khi trả hết nợ. Theo cái đà đó, chỉ có điên cuồng làm việc mới có thể trả hết trong một năm.

Lần hợp tác với Fujimaki thất bại, mà cũng chẳng gọi là thất bại. Fujimaki đã phát hiện ra thương vụ mà Michelle nẫng tay trên gã, tuy nhiên khi ấy đã quá muộn. Gã thất thế, bị khai trừ ra khỏi Yamaou, bắt tay cùng Karasawa Tatsumi. Michelle chuyển hướng hợp tác cùng Ngũ đầu lĩnh Yamaou, thu được về phi vụ giao dịch năm năm với lợi tức khủng và nhiều cuộc giao thương ngoại quốc.

Thế lực của Karasawa Tatsumi đang bành trướng ở Shinjuku. Tuy lý tưởng của cô và Karasawa Tatsumi đã bắt đầu chệch hướng, nhưng không ảnh hưởng đến hợp tác của cả hai. Sắp tới, khi băng Yakuza của Erika chính thức thành lập, phía cô sẽ cùng Karasawa Tatsumi trở thành đối tác lâu dài nhất.

Trong một năm này, Tokyo Akehisa đã thu về dưới trướng sáu băng bất lương lớn và hàng chục băng nhỏ, chính thức trở thành tổ chức bất lương đứng đầu ở Tokyo, thường có xích mích với băng Hắc Long hiện tại. Người ngoài chỉ đang chực chờ cho cuộc xung đột đến cá chết lưới rác giữa hai băng đảng đứng đầu này.

Nhưng bọn họ không biết rằng, bên ngoài thì đối chọi gay gắt như thế, mà ở nhà Sano, Tổng trưởng đời đầu của Hắc Long đang hi sinh chiếc đùi của mình và cặm cụi lột quýt cho Lãnh đạo hiện tại của Tokyo Akehisa ăn.

"Qua năm mới là Manjirou 12 tuổi rồi ha, Emma thì 11 tuổi, chị mấy đứa cũng 19 tuổi rồi." Nói đến đây, Erika liếc xéo ông anh nhà mình, "Cha này 22 tuổi đấy, thế mà bây giờ vẫn chưa dắt chị dâu về."

"Anh Shinichirou ế chắc kèo rồi chị." Manjirou mặt lạnh tanh, nói.

"Em muốn có cháu bồng!"

"Em cũng muốn!"

Shinichirou cười lạnh, tát vào đầu hai đứa em nghịch ngợm rồi tiếp tục công cuộc lột quýt của mình. Shinichirou lột quýt khéo lắm, lột hết đĩa quýt mà vỏ nào vỏ nấy hoàn hảo như chưa lột.

Vô lý vãi. Erika bới móc.

Thế có ăn không? Shinchirou lườm.

Ăn. Erika không có tiết tháo, Erika thừa nhận. Vừa nhai quýt ngọt, cô vừa cười tít mắt. Có anh hai lột cho ăn thế này, tiết tháo là gì, không biết.

Bỗng, điện thoại Erika rung lên, chuông báo có tin nhắn đến. Erika nhìn màn hình, ngay lập tức ném xuống miếng quýt ăn dở và ông anh trai thân yêu để trả lời tin nhắn.

Chuyện là vừa nãy, Erika có nhắn cho Izana hỏi xem cậu ta có kế hoạch gì cho năm mới không.

[ Izana: Có lẽ là không. Buổi tối chắc tôi sẽ đi đền thờ với bạn? ]

[ Michelle: Tôi đi với em nhé? Nhé nhé nhé? ]

[ Izana: Chị không đi với gia đình à? ]

Qua năm mới, Erika 19 tuổi, còn Izana 15 tuổi. Cả hai cách nhau ở cái mốc 18. Erika qua 18 đã là người trưởng thành, mà Izana lúc này vẫn chỉ là trẻ vị thành niên. Dù Erika có nói dối rằng mình 17 tuổi, qua năm mới là 18, nhưng từ những hôm trước, xưng hô giữa cả hai vẫn có điều thay đổi, từ tôi-cậu chuyển thành tôi-chị và tôi-em.

Nghe thì thấy có khoảng cách ghê, nhưng mà ngẫm lại thì cứ tình thú như thế nào ấy...

Đi tù Erika ơi! Erika tự vả bem bép trong lòng, tay vẫn liên tục nhắn.

Không sao, Erika thông minh, miệng lưỡi Erika rất linh hoạt. Đợi hốt về nhà rồi thú tội sau cũng được...

Nhưng mà nếu thú thật thì phải thú khá nhiều tội đấy, như tội lừa tuổi, tội giấu tên, tội dối nghề nghiệp...

[ Michelle: Gia đình tôi đi vào sáng mai. ]

[ Michelle: Em và bạn em đi đền nào? ]

Izana thật ra chưa có kế hoạch gì cho ngày đầu tiên của năm cả. Cậu chỉ nói bừa là đi đền thờ chứ chẳng biết đi đâu. Izana nhanh chóng hỏi bạn từ nhỏ của mình, Hitto Kakucho.

"Đền thờ?" Kakucho bất ngờ. Từ trước đến nay, Izana không có thói quen đi chùa hay đền thờ vào đầu năm. Cậu ta chỉ có một mình cậu là bạn, mà cả hai thì chẳng ai để ý chuyện cầu may nên rất hiếm khi đến những nơi như thế. Nhưng nếu đã muốn đi thì...

Kakucho nhanh chóng trả lời, "Đền Meiji."

"OK." Trước khi trả lời tin nhắn, Izana hỏi thêm, "Tối mai mày đi không?"

"Hả?"

"Đền Meiji ấy."

"À..." Kakucho nhìn Izana một cách quái lạ, "Không, tối mai tao đi về trại mồ côi thăm các giáo viên, ban ngày thì được."

"Nhưng ban ngày tao bận." Sáng bận ngủ ngủ, chiều bận ra cửa hàng xe của Shinichirou chúc mừng năm mới.

"..."

Izana và Kakucho nhìn nhau. Ba giây sau, hai người tự động thống nhất, không đi. Dù sao trước giờ cũng không đi, năm nay không đi tiếp cũng chẳng có vấn đề.

[ Izana: Đền Meiji. Nhưng bạn tôi vừa nói bận rồi, chắc là không đi nữa. ]

[ Michelle: Vậy đi với tôi nhé? ]

Izana ngẩn người, đọc kỹ lại tin nhắn lần nữa. Hình như chị ta lại vừa hẹn với cậu? Đúng không? Từ bữa cơm trước, chị ta bạo dạn hơn hẳn lần đầu gặp mặt.

[ Michelle: Năm mới phải đi cầu may thì mới ra không khí năm mới chứ ha! ]

Erika bên kia đang ngượng chín mặt đến nỗi không dám đọc tin nhắn tiếp theo. Cô tắt điện thoại, quăng xuống gầm bàn sưởi rồi trốn vào lồng ngực anh trai.

"Gì đây?" Shinichirou nới rộng vòng tay để Erika nằm vào, "Thằng nhóc kia không chịu đi à? Đi chơi năm mới mà không đi là hỏng kế hoạch hết rồi."

"Không biết..." Erika rầu rĩ, "Do kế hoạch của anh Waka với anh Takeomi tất!"

"Trách gì mà trách." Shinichirou gõ trán cô em gái đang phát ra oán khí, "Hai đứa đó bỏ thời gian ra giúp em là được rồi đấy. Phải khao chúng nó đi nhé."

Erika bỉu môi, che chỗ vừa bị gõ, "Biết rồi... Để em mời mỗi anh một điếu."

Thêm một cú gõ nữa vào đầu Erika, Shinichirou cả giận, "Hút ít thôi!"

"Anh làm gương đi rồi nói em!" Erika chu môi cáu kỉnh.

Quá bất lực trước cô em bướng bĩnh nhà mình, chị lớn ở trước mặt hai đứa nhỏ mà cái miệng không quản được, Shinchirou rầm rì oán trách, nhưng vì đang đón năm mới nên bực dọc một chút rồi thôi. Anh thở dài, nói với hai đứa nhỏ trong nhà đang trương bộ mặt xem kịch vui.

"Đừng có học mấy thói xấu của chị mấy đứa đấy." Shinichirou dặn dò.

"Chắc chắn rồi ạ." Emma và Manjirou cười hì hì đồng thanh.

Erika lại nằm la liệt ra sàn. Cô vẫn chưa dám xem tin trả lời của Izana, mà vừa liếc điện thoại thì thấy chẳng có thông báo gì, tâm trạng cô hơi thất vọng.

Dỗi thật!

Rồi cô nhìn tóc mình, và nhìn sang tóc Manjirou.

"Manjirou." Cô gọi em trai. "Ngày mốt đi cắt tóc không?"

"Thôi, em để dài dài xíu cho đẹp trai." Manjirou vuốt mái tóc dài đến mang tai của mình, "Chị tính cắt kiểu gì?"

Erika đắc ý, "Chị sẽ đi nhuộm màu trắng. Thế nào? Siêu bắt mắt luôn chứ gì?"

Không, như đồ dở hơi. Manjirou giữ câu này trong lòng, bên ngoài vẫn cười giả vỗ tay khen cho ý tưởng chị mình. Vâng, Manjirou rất kính trọng chị, nhưng là chị Erika lúc đánh nhau và chị Erika lúc làm việc, chứ không phải là chị Erika dở người này. Nhấn mạnh nhé, dở người.

Còn mười phút đếm ngược là năm mới.

Cả nhà kéo nhau lên tầng thượng chuẩn bị xem pháo hoa. Erika tựa người vào lan can, ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời. Cô sờ điện thoại trong túi, mở màn hình. Rồi Erika bật cười, cười đến vui vẻ.

[ Izana: Được. Tối mai 6h tôi đón chị. ]

Chỉ có vài chữ thôi, nhưng những đóa hoa trong lòng Erika lại vì thế mà nở rộ.

Bởi vì quá vui vẻ, Erika vô tình trượt tay, nhấn phải nút gọi. Cô giật cả mình, suýt làm rơi điện thoại xuống sàn nhà. Mà trong lúc còn luống cuống, đầu bên kia đã bắt máy.

"Alo."

"A...!" Erika hoảng loạn, buộc miệng nói, "Ai đấy!?"

"...Chị gọi cho tôi mà?"

"A... Xin lỗi, tôi nói nhầm." Erika giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang nhảy nhót, lăn qua lăn lại không yên.

Chỉ còn năm phút nữa là năm mới.

"Izana-kun, em đang ở đâu đấy?"

"... Tôi ở trong phòng."

"Em xem đến pháo hoa không? Phía trung tâm thương mại đó."

Izana nghĩ một lát, nơi cậu ở là tầng sáu chung cư, hướng mặt về phía trung tâm thương mại, hoàn toàn có thể xem đến vị trí pháo hoa sắp bắn.

"Chắc là có thể."

"Vậy sao?"

Erika cười. Cô đang chờ đợi.

Hai bên đầu dây chẳng nói lấy một câu, chỉ lẳng lặng nghe tiếng hít thở của nhau. Izana nhìn đồng hồ, còn một phút.

"Izana-kun, ra ngoài đi."

Izana tuy khó hiểu, nhưng cũng theo lời mà đi ra ngoài cửa. Ngay khi cậu vừa mở cửa, cũng là lúc thời khắc chuyển giao đã điểm.

Tiếng nổ "bùm" vang lên. Một tràng pháo hoa tuyệt đẹp nở bung giữa màn trời đêm, như những nét huỳnh quang rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt hai người ở xa nhau.

Tiếng cười vui vẻ của Erika truyền đến bên tai cậu, "Xem được chứ?"

"Ừm." Khóe miệng Izana giương lên.

Thật nhanh sau đó, một tràng pháo hoa khác lại được bắn tiếp.

"Mau xem!"

"Thấy rồi."

"Đẹp chứ?"

"Đẹp."

"Tôi cũng thấy nó thật đẹp." Erika cười tít mắt, "Rất rất đẹp."

Nghe đến chất giọng sinh động đầy suиɠ sướиɠ của Erika, Izana nghi ngờ rằng có khi nào cô gái này chưa bao giờ xem pháo hoa nên hiện tại mới có thể vui đến vậy hay không.

"Chị thích xem pháo hoa à?"

"Cũng bình thường." Erika bâng quơ trả lời.

"Nghe giọng chị vui thế mà, cứ như chưa bao giờ xem mới gọi tôi ra xem cùng ấy?"

"Ách..." Erika bật cười. "Tôi chỉ muốn em xem thôi."

"Tôi đâu phải chưa từng thấy pháo hoa."

Đầu bên kia không trả lời.

Đôi lúc, Izana cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ, mỗi lần gặp mặt, mỗi lần tiếp xúc, cậu lại thấy một khía cạnh khác nhau của cô. Chúng rất thú vị, mỗi thứ từ cô gái này đối với cậu đều rất thú vị, nhưng chúng cũng rất bí ẩn.

Cậu tiếp tục ngắm những đợt pháo hoa dâng lên liên tiếp nhau. Đã thật lâu rồi cậu mới lại nghiêm túc xem pháo hoa một lần. Khác với lúc xem ở trại mồ côi, pháo hoa ở thành phố bắn lâu hơn và dài hơn rất nhiều.

"Thật ra..."

Đột nhiên, giọng bên kia truyền đến bên tai Izana, nội dung lại truyền thẳng vào trong lòng.

"Tôi không thấy pháo hoa có gì mới lạ cả."

"Chỉ là thời khắc đẹp đẽ ngắn ngủi này, tôi hi vọng em có thể nhìn đến."

Izana ngẩn người. Cậu nghĩ, cậu có thể tưởng tượng đến hình ảnh lúc này của người con gái tóc hồng. Cô gái hôm ấy, hẳn là đang hồi hộp lắm, mặt chắc sẽ đỏ bừng lên, nhưng trong hai con ngươi đen kia, nhất định có thể nhìn đến hàng vạn ngôi sao đang tỏa sáng, lộng lẫy và ngọt ngào.

Đó là ánh mắt Izana thích nhất.

Một khoảng im lặng, chỉ còn lại tiếng nổ của pháo hoa phát ra từ loa. Erika khẩn trương nắm chặt điện thoại, gò má nóng hổi, nhưng, giống với Izana nghĩ, rằng đôi mắt Erika hiện tại đang sáng rực lên như chứa đựng cả dải ngân hà.

"Izana-kun, chúc mừng năm mới!"

"Chúc mừng năm mới, chị Michelle."

Năm mới, hãy giúp đỡ nhau nhiều hơn nhé, Izana-kun!

Tạm biệt nhau rồi dập máy, Erika theo chân cả nhà đi đến đền thờ, khuôn mặt tươi cười đến khoái hoạt.

___________________________

Trong các cuộc gọi xuyên suốt tác phẩm, thoại thường là của Erika, thoại nghiêng là của người trò chuyện đầu dây bên kia.