Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 330: Chẳng Lẽ Là Cô Chưa Từng Hoài Nghi Thân Thế Của Mình?



Bây giờ mới nhớ lại… Sao lúc ấy Thẩm Cửu lại lên xe theo cô ta?

Cô vẫn còn có Tiểu Nhan đi cùng với cô mà, cho dù có muốn đi thì cũng phải là đi đến nhà của Tiểu Nhan, mà không phải là… Nhà họ Hàn.

“Công ty tạm thời có việc nên anh Hàn đã đi xử lý rồi, chắc có lẽ là một tiếng đồng hồ nữa anh ấy sẽ trở về. Trong một tiếng đồng hồ này, cô Thẩm có thể nghỉ ngơi cho thật tốt.”

“Không được đâu, tôi phải đi.” Thẩm Cửu đứng dậy, hiện tại Hàn Mai Linh không có ở trong nhà, cô và Hàn Mai Linh lại không còn là chị em tốt của nhau, tiếp tục ở đây nữa cô sẽ rất không được tự nhiên.

Nói xong, Thẩm Cửu khom người chào Tô Cửu: “Hôm nay cảm ơn cô nha thư ký Tô, cô nói cảm ơn với anh Hàn giúp cho tôi, tôi rời đi trước, chắc có lẽ là bạn của tôi vẫn còn đang chờ tôi.”

Nhìn bộ dạng này của cô, Tô Cửu cười nhạt một tiếng.

“Cô xác định là mình muốn đi à? Cô Thẩm, có thể là anh Hàn có một vài lời muốn nói với cô đó.”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu dừng lại: “Một vài lời?”

“Đúng vậy, một vài lời… Rất quan trọng.” Tô Cửu không biết rõ là hiện tại có cần phải nhắc nhở cô hay không, có phải là quá nhanh rồi không, không ai biết Hàn Đông đột nhiên lại có chuyện quan trọng ra ngoài, ban đầu định đợi đến lúc cảm xúc của cô ổn định rồi thì sẽ nói với cô.

“Quan trọng…” Thẩm Cửu gục đầu xuống suy nghĩ một lát, sau đó giống như là đã hiểu ra cái gì đó, cô ngẩng đầu lên: “Chắc là tôi biết các người muốn nói cái gì rồi.”

“Hả?” Tô Cửu hơi kinh ngạc: “Cô Thẩm biết chúng tôi muốn nói cái gì?”

Loading...

Sắc mặt của Thẩm Cửu thờ ơ: “Mặc dù trước kia tôi với Hàn Mai Linh là chị em tốt của nhau, có điều là… Hiện tại mối quan hệ của chúng tôi đã tan vỡ rồi, sau này…”

“Tan vỡ?” Tô Cửu kinh ngạc không chịu được: “Hai người đang tốt với nhau sao đột nhiên lại tan vỡ vậy? Chẳng lẽ là cô phát hiện ra chuyện gì đó?”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu bỗng chốc ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn cô ta.

Chẳng lẽ là bọn họ đã điều tra ra cái gì đó? Cho nên lần này Hàn Đông đi tìm cô là muốn tìm cô để nói chuyện này? Gần như là không cần suy nghĩ, Thẩm Cửu đã có thể đoán được Hàn Đông sẽ đứng bên phía của Hàn Mai Linh.

Cho dù Hàn Mai Linh có làm sai chuyện gì thì dù sao bọn họ cũng là người một nhà, Hàn Đông… Muốn khuyên cô đi đúng không?

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu dùng sức cắn chặt môi: “Hôm nay tôi rất cảm ơn anh Hàn đã giúp tôi, đưa tôi về nhà và chiêu đãi, nhưng mà tôi cảm thấy là tôi không có chuyện gì để nói hết. Đối với chuyện này, tôi sẽ không nhượng bộ.”

Tô Cửu nghe thấy mà không hiểu gì hết, lúc đầu cô ta còn cho rằng Thẩm Cửu đã phát hiện ra bí mật về thân thế của mình, nhưng mà bây giờ nghe thấy cô nói như vậy… Hình như là còn có một chuyện khác.

Chẳng lẽ nói ngoại trừ chuyện thân thế thì giữa Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh còn có một xung đột lớn, cho nên mới dẫn đến tình bạn của hai người bọn họ tan vỡ?

“Không biết… Tôi có thể mạo muội hỏi một chút được không. Rốt cuộc là cô Thẩm với cô chủ là bởi vì chuyện gì mà lại cắt đứt tình bạn thế?”

Nghe nói như vậy, Thẩm Cửu bất ngờ, cô khó tin nhìn cô ta: “Cô không biết hả?”

“Cô Thẩm cứ nói đùa, sao tôi lại biết những chuyện này được chứ…”

“Vậy không phải là lúc nãy vừa mới nói với tôi là anh Hàn có lời muốn nói với tôi, tôi còn tưởng là…”

“Có lẽ cô Thẩm đã hiểu lầm rồi, chuyện mà anh Hàn muốn tìm cô Thẩm nói có lẽ không phải là cùng một chuyện với chuyện trong lòng của cô Thẩm đang nghĩ đâu. Có điều là… Nó cũng dính dáng đến chuyện giữa cô với Hàn Mai Linh.”

Nghe đến đó, Thẩm Cửu trở nên mơ hồ, dính dáng đáng cô với Hàn Mai Linh nhưng mà lại không phải là chuyện cô đang suy nghĩ, vậy rốt cuộc là cái gì?

Thẩm Cửu nghĩ không ra, nhưng mà cô… Hình như là cô cũng không muốn biết đến vậy.

Dù sao thì sau này cô với Hàn Mai Linh cũng không thể làm hòa.

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu lại lên tiếng nói một lần nữa: “Thôi bỏ đi, cho dù là có chuyện gì thì tôi cũng không cảm thấy hứng thú cho lắm. Thư ký Tô, hôm nay thật sự cảm ơn các người, nhưng mà tôi nhất định phải đi rồi.”

Nói xong, Thẩm Cửu thật sự muốn đi. Tô Cửu nhìn cô không có ý muốn ở lại, trong lòng cũng có chút nóng nảy, khó lắm mới có thể dẫn cô về đến nhà, nếu như còn có lần sau thì cô có ra không?

Thế là Tô Cửu lại nhịn không được mà mở miệng nói: “Cô Thẩm, cô ở nhà họ Thẩm lâu như vậy rồi, chẳng lẽ là cô chưa từng hoài nghi thân thế của mình?”

Một câu nói này đã thành công để bước chân của Thẩm Cửu dừng lại.

Cô ngoáy đầu lại nhìn Tô Cửu: “Thư ký Tô, lời này của cô… Là có ý gì?”

Thấy cô đã thành công bị mình hấp dẫn, tiếp theo đây chính là đất diễn của cô ta, Tô Cửu trực tiếp mở miệng nói: “Ở nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy rồi, cho đến bây giờ cô vẫn không được yêu thương, người mà mẹ của cô yêu chiều mãi mãi là em gái của cô, mà cô cũng phải đóng tốt vai trò là người chị. Thậm chí em gái của cô không muốn gả, mẹ của cô cũng phải để cô kết hôn, thế loại đối xử không công bằng như thế này đều không để cho cô phải hoài nghi thân thế của mình ư?”

Thẩm Cửu: “…”

Không phải là cô chưa từng nghĩ đến bản thân mình có phải do mẹ sinh ra hay không.

Sau khi mẹ làm ra những chuyện đó, cô còn từng hỏi mẹ một lần, lúc ấy sắc mặt của mẹ liền thay đổi, còn mắng chửi cô.

Nhưng mà cô cũng chỉ có nghĩ như vậy mà thôi, cô không nghiêm túc truy xét vấn đề này đến cùng.

Dù sao thì cô cũng được ba mẹ nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, cho dù là có khi đối xử không công bằng, nhưng mà cũng có rất nhiều lúc thứ mà bọn họ cho mình chính là sự ấm áp của gia đình, mà cô là chị… Nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái của mình.

Đương nhiên cũng có vô số lần cô suy nghĩ rằng nếu như mình không phải là chị mà là em gái, vậy chắc chắn mẹ sẽ để Thẩm Nhã đối xử với mình giống như là mình đã đối xử với Thẩm Nhã.

Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng của Thẩm Cửu liền dễ chịu hơn.

Cho nên từ xưa đến nay cô đều không hỏi rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Bây giờ Tô Cửu nói ra, cô bỗng nhiên ý thức được… Có lẽ là chuyện này… Còn đáng sợ hơn là trong tưởng tượng của cô.

“Cô Thẩm, cô thật sự không nghĩ tới? có lẽ nào… Cô căn bản cũng không phải là con gái ruột của nhà họ Thẩm??

Bước chân của Thẩm Cửu dừng lại, thân thể có chút không kiềm chế được mà lùi về phía sau hai bước, ở bên cạnh có một cái bàn, lưng của cô vừa vặn dựa vào cái bàn.

Tô Cửu thấy vậy thì vội vàng đi qua kéo cô lại: “Đến đây ngồi đi, chắc có lẽ là những gì mà chúng ta cần nói vẫn còn rất nhiều.”

Thẩm Cửu giống như là một con rối bị người ta điều khiển đi lên phía trước với cô ta, thẳng cho đến sau khi ngồi xuống rồi Thẩm Cửu đột nhiên nhớ tới trước đây không lâu, ở trong nhà hàng, Hàn Đông đã đẩy Chu Vân và chú Kim sau đó nói với cô những lời kỳ quái.

Anh ta có nói là anh ta đang tìm một người nhưng mà vẫn luôn không tìm được.

Còn đưa cho cô coi một tấm ảnh trẻ sơ sinh, còn có một cái khóa như ý bình an.

Cộng với việc sau đó anh ta có rất nhiều lần muốn nói mà lại thôi, Thẩm Cửu cứ luôn cảm thấy… Chuyện này có gì đó.

“Cô Thẩm, vẫn còn ổn chứ, chuyện này tương đối quan trọng. Lúc đầu vốn dĩ đợi anh Hàn tự mình nói với cô, dù sao thì… Cô Thẩm với anh ấy là người nhà của nhau, chuyện này phải để cho anh ấy nói thì thích hợp hơn.”

Người nhà…

Nghe đến hai chữ đó, Thẩm Cửu ngẩng đầu lên ngay lập tức.

Cô với Hàn Đông là người nhà của nhau đó ư?

“Nhưng mà cô Thẩm cứ cố chấp muốn đi, cho nên tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể sớm nói chuyện này cho cô nghe, cũng tránh đi việc anh Hàn không biết phải mở miệng nói với cô những lời này như thế nào. Cô Thẩm, tôi nói thẳng luôn, cô hoàn toàn không phải là con gái nhà họ Thẩm, cô chính là cô con gái được bà Hàn sinh ra vào hai mươi năm trước.”