Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cô Nàng Ma Nữ

Chương 107: Việt trạch cảm thấy tổn thương





Ban đêm, Phương Thần, Clara và mọi người tổ chức tiệc ở bờ biển mọi người cùng nhau nướng đồ ăn đốt lửa tổ chức trò chơi rất vui vẻ, náo nhiệt. Đột nhiên, Phương Thần kéo lấy tay của Clara anh quỳ một gối xuống lấy ra một chiếc nhẫn đưa lên, tất cả mọi người nhìn thấy đều bất ngờ, phấn hứng đi đến đứng vây quanh hai người.

"Tiểu Vân! Lần đầu anh gặp em anh đã không thể nào nghĩ đến việc sẽ có một ngày anh sẽ cầu hôn em muốn ở bên cạnh em đến hết đời lúc đấy anh tránh em như tránh tà lúc đó em cứ bám lấy anh cầu xin anh giúp em mãi ở bên cạnh em một thời gian anh thật sự không biết mình đã yêu em từ khi nào? Yêu em rất nhiều cho đến hôm nay anh càng cảm nhận rõ hơn là mình yêu em đến mức nào em cũng giống như là oxi là sự sống của anh nếu không có em anh chắc chắn không thể sống nổi. Tiểu Vân! Em bằng lòng lấy anh nha để anh có thể chăm sóc cho em ở bên cạnh em đến hết cuộc đời này."

Bạch Nhã Băng cùng những người khác đều vui vẻ, vô cùng phấn khích mọi người đều trông chờ câu nói đồng ý từ cô. Clara cảm thấy xúc động vô cùng cô gật gật đầu đồng ý Phương Thần cười tươi hết mức có thể anh đeo nhẫn cho cô rồi đứng dậy ôm lấy cô trong sự hạnh phúc.

"Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!" Tiếng pháo hoa vang lên khắp trời pháo hoa thật sự rất đẹp Phương Thần ôm cô trong lòng cùng cô và mọi người ngắm pháo hoa.

Phương Thần, Clara cùng mọi người ở lại chơi thêm vài ngày rồi quay về thành phố S. Phương Thần quay trở lại làm việc ở Phương thị làm được một lúc thì anh gấp gáp gọi Việt Trạch vào.

Việt Trạch hớt hãi chạy vào trong hỏi anh:


"Chủ tịch! Anh gấp gáp gọi tôi là có chuyện gì quan trọng sao?"

Phương Thần bảo anh ngồi xuống đưa cho anh một xấp hình ảnh rồi hỏi anh:

"Cậu hãy xem xem trong tất cả những nơi này nơi nào được nhiều cặp đôi lựa chọn để chụp hình cưới, nơi nào vừa đẹp vừa lãng mạn."

Việt Trạch muốn xỉu với anh vốn dĩ cứ tưởng anh gấp gáp gọi như thế là có chuyện gì quan trọng lắm nhưng Việt Trạch thật sự không ngờ việc gấp mà anh tưởng lại là việc lựa chọn địa điểm chụp hình cưới cho chủ tịch mình.

Phương Thần nhìn thấy Việt Trạch im lặng liền ngước lên nhìn anh rồi nói:

"Thôi khỏi cần. Tôi xin lỗi! Tôi quên mất cậu chưa có bạn gái mối tình đầu còn không có mà hỏi anh cũng như vậy thôi. Hết việc của cậu rồi đi ra ngoài đi."

Việt Trạch tức đến đầu muốn bốc khói, anh thật sự khóc không nước mắt mà, anh cảm thấy tổn thương vô cùng:

"Chủ tịch! Anh có cần phải nói như vậy không? Tôi không có bạn gái là thật nhưng không đồng nghĩa là tôi không biết nơi nào lãng mạn."

Phương Thần ngẩng đầu lên nhìn Việt Trạch thản nhiên nói:

"Nơi nào lãng mạn tôi cũng biết chứ nhưng tôi muốn nghe những người có kinh nghiệm tình trường hơn cậu có kinh nghiệm trong việc yêu đương đâu chứ? Hỏi cậu cũng như không thôi."

"Vâng! Anh nói rất đúng." Việt Trạch một lần nữa bị tổn thương bây giờ anh chỉ biết gật đầu nghe theo lời của Phương Thần.

Đột nhiên, Phương Thần đứng bật dậy đến bàn làm việc lấy áo khoác rồi bảo Việt Trạch:

"Quay về Phương viên thôi tính theo thời gian chắc là bây giờ váy cưới của Tiểu Vân đã được đưa đến rồi."


Việt Trạch gật đầu cùng anh rời khỏi tập đoàn lái xe quay trở về Phương viên. Về đến Phương viên, Phương Thần bước nhanh vào trong quả nhiên như anh đoán váy cưới đã được chuyển đến rồi. Clara nhìn thấy Phương Thần về cô liền vội vàng đi đến chỉ vào những chiếc váy cưới hỏi anh:

"Thần! Tại sao lại có nhiều váy cưới đến như vậy? Là anh bảo họ đem đến sao?"

Phương Thần gật đầu dẫn cô đến những chiếc váy cưới rồi nói:

"Anh đã cho người lấy hết những mẫu mới nhất của tất cả nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới đến đây cho em còn có một số mẫu được thiết kế riêng cho em nữa em cứ thoải mái lựa chọn đi. Nếu em có yêu cầu gì thì nói với bọn họ sẽ sửa lại cho em."

Clara quá quen thuộc với sự cưng chiều này của anh rồi cô chỉ có thể gật đầu đi xem và lựa chọn chiếc váy cưới nào phù hợp với mình nhất cô cảm thấy tất cả váy cưới đều rất đẹp rất sang trọng cô không biết chọn cái nào cả.

Clara quay người nhìn anh rồi bảo anh:"Thần! Anh giúp em gọi điện cho Quyên Quyên còn có Nhã Băng, Tiểu Vũ và Khiết Du nữa bảo họ đến đây chọn giúp em đi em không biết chọn cái nào cả."

Phương Thần gật đầu lấy điện thoại ra gọi cho bọn họ ngay, bọn người của Hạ Tử Quyên vừa nghe anh nói vậy liền ngay lập tức đồng ý cùng nhau nhanh chóng đến Phương viên.

Hạ Tử Quyên, Bạch Nhã Băng cùng Tô Vũ, Tô Khiết Du đã nhanh chóng có mặt để góp ý cho Clara cùng Clara chọn váy cưới, còn Phương Thần thì ngồi ở đó ngắm nhìn cô chọn váy cưới đối với anh cô mặc chiếc váy cưới nào cũng xinh đẹp cả.

Đến gần chiều, các cô mới chọn xong chiếc váy ưng ý, phù hợp nhất Clara quay người di chuyển tầm mắt tìm kiếm Phương Thần thì phát hiện ra anh đã ngủ gục ở phòng khách từ lúc nào không hay.

Bọn người của Hạ Tử Quyên cùng quay về sau đó, Clara bước đến ngồi xuống chống cằm nhìn anh ngủ. Càng nhìn cô càng cảm thấy gương mặt lúc ngủ của anh đẹp vô cùng đẹp đến nỗi khiến cô ngắm mãi không chán.

Phương Thần khẽ mở mắt ra nhìn thấy cô đang ngắm mình anh mỉm cười nhéo má của cô:"Em dám nhìn trộm anh lúc anh ngủ hay sao?"

"Tại sao lại không dám chứ? Em có gì mà không dám chứ?"

Phương Thần bật cười đứng dậy nắm lấy tay của Clara kéo cô ra ngoài, Clara bị anh kéo đi vẫn chưa định hình được chuyện gì, cô hỏi:


"Thần! Anh kéo em đi đâu vậy?"

"Đến đó em sẽ biết thôi."

Phương Thần lái xe đưa Clara đến bờ biển cô vẫn chưa hiểu mục đích của anh đưa cô đến bờ biển là làm gì? Đến bờ biển anh kéo cô ngồi xuống bãi cát mịn rồi nói:

"Anh đưa em đến đây là để cùng anh ngắm hoàng hôn lúc trước khi em không có ở bên cạnh anh anh luôn đến đây ngắm hoàng hôn một mình anh cảm thấy rất yên tĩnh, rất thoải mái anh luôn muốn đưa em đến đây nhưng không có cơ hội."

Clara tựa đầu vào vai của Phương Thần nói với anh:

"Bây giờ thì anh có cơ hội rồi, kể từ ngày hôm nay em sẽ cùng anh ngắm hoàng hôn ngày nào cũng ngắm cả anh sẽ không còn một mình cô đơn ngắm hoàng hôn nữa đâu."

Phương Thần gật đầu, anh hạnh phúc hôn nhẹ vào trán của cô:

"Tất nhiên là phải như vậy rồi cho dù em không muốn anh cũng sẽ kéo em đi ngắm hoàng hôn cùng anh. Cả đời này em sẽ không thoát khỏi anh đâu."

Clara mỉm cười một nụ cười tràn đầy ngập hạnh phúc, đứng từ xa nhìn từ phía sau hình ảnh cô tựa đầu vào vai của anh cùng anh ngắm hoàng hôn đẹp vô cùng nó giống như là một bức tranh tuyệt mỹ không còn từ gì để diễn tả được.