Tổng Tài Này Thật Đáng Ghét!

Chương 15: Anh Biết Lỗi Rồi





Anh và Dương Minh tiến vào trong.

Vy Vy nằm ở đó, bịcột trói tay chân.

Ngạo Thiên lo lắng: "Vy Vy, anh đã đến đây rồi, em đừng sợ."
Vy Vy chảy nước mắt, cô bị bịt miệng nên không nói ra được: "Ưm ưm." Bên dưới cô chảy máu rất nhiều, mặt trắng bệch.
Ngạo Thiên lo lắng.
"Yo, Lăng tiên sinh và Mạc tiên sinh.

Làm sao chỉ có hai ngưởi ở đây?" Một người trong bọn bắt cóc nói.
Tầm 7 người, ai ai cũng cầm vũ khí trên người.
Dương Minh nhìn Ngạo Thiên cười: "Đúng lúc tôi cũng muốn thư giãn tay chân, cậu tham gia không?"
Ngạo Thiên gật đầu.
Chưa bao lâu đã gục hết, Ngạo Thiên đi tới cởi trói chân tay cho cô.

Anh gỡ miếng băng ra, Vy Vy ôm lấy anh: "Em biết anh sẽ tới."
Ngạo Thiên xoa đầu cô: "Em vẫn còn nhớ anh sao?" Anh cười.
Đột nhiên một bóng lưng ở đằng sau anh, người đó giơ cây sắt lên.

Dương Minh nhìn thấy: "Ngạo Thiên! Cẩn thận."
Cốp
Tại sao anh không đau gì cả, Vy Vy.

Sao cô ấy lại ở sau lưng anh, cô che chắn cho anh?
Cô bị đánh vào đầu, máu chảy rất nhiều, lực của người đánh thật sự rất mạnh.

Ngạo Thiên ôm lấy cô: "Vy Vy.." toàn thân anh run rẩy.
"Em không được có mệnh hệ gì." nước mắt của anh chảy ra.
Vy Vy nhìn anh, cô cười: "Em ổn.

Em không sao, Ngạo Thiên.

Qua chuyện này em mới biết dường như trong tim em có anh, chỉ sợ em và con không thểtiếp tục bên anh được.
Thời gian quen biết anh không lâu nhưng anh lại có được trái tim em.


Ngạo Thiên, làm người phụ nữ của anh em không hối hận, con của em rất hãnh diện vì có người cha tài giỏi nhưvậy."
Cô nghĩ không thểđoán trước được tương lai, không ngờanh và cô lại gặp nhau trong hoàn cảnh rất buồn cười.
Cuộc đời đẩy đưa cô lại làm trợ lí của anh, gặp mọi người.

Tiểu Y, Cao Lãng, Dương Minh..

những người bạn cũ như Tư Hào.

Điều đáng nói nhất là gặp anh, Ngạo Thiên.
Cô từ khi nào đã yêu anh, hai người nảy sinh quan hệ và có con.

Thật buồn cười nhỉ?
Anh là đại ma vương, anh cao cao tại thượng.

Nhưng chỉ để ý tới một mình cô, người mồ côi, không phải thiên kim tiểu thư.

Anh vẫn toàn tâm toàn ý.
Cô ánh mắt dịu dàng, sờ mặt anh: "Cảm ơn anh, Ngạo Thiên."
Cô đau đớn, ngất đi.

Ngạo Thiên sợ hãi.

Tên đó khi thấy cô ngất đi liền hoảng sợ, anh ta la hét: "Tôi không cố ý!"
Ngạo Thiên trầm lặng nói: "Dương Minh, gọi cấp cứu.

Lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện!"
Dương Minh gật đầu, anh vẫn ở bên trong.

Ánh mắt anh đầy phẫn nộ: "Con mẹ nó, mèo chó mà cũng dám đánh người phụ nữ của Lăng Ngạo Thiên."
Anh giơ súng lên, PẰNG: "Biến khỏi thế giới này." Anh xoay lưng đi ra.
Dương Minh nghe thấy, đúng là ngu ngốc đụng ai không đụng lại đụng trúng bảo bối của Ngạo Thiên.

Chết là đáng.
Cho dù có trốn chạy cũng không thoát chết được.
Trên bệnh viện, phòng cấp cứu.


Ai cũng bồn chồn lo lắng.
Ngạo Thiên đi qua đi lại, Vy Vy, con của anh.

Hai người không được bị gì.
Tiểu Y ngồi ở đó, mắt đỏ hoe.
Bác sĩ đi ra.

Ngạo Thiên chạy tới: "Tình hình thếnào, côấy.."
Bác sĩ nói: "Đã qua được nguy hiểm.

Cô ấy mất rất nhiều máu.

Đồng thời phải căn dặn, cô ấy dường như tâm tình không tốt, tinh thần bị đả kích rất lớn như vậy sẽ ảnh hưởng tới thai nhi.
Vết thương trên đầu của cô ấy bị đánh rất mạnh cũng may không nguy hiểm gì.
Cậu làm chồng làm cha thì nên chăm sóc cô ấy, cứ để cô ấy với tình trạng này thì chỉ có một sống một chết thôi."
Lăng lão phu nhân la Ngạo Thiên: "Con nói cho ta biết, tại sao con bé lại chịu nhiều tổn thương nhưvậy.

Con không có trách nhiệm sao? Hay là con không yêu thương nó nên con không thèm để ý.
Được nếu con không nhận, ta sẽ cho Vy Vy phá đứa bé, con và Vy Vy sẽ không liên quan đến nữa."
Thật ra bà chỉ hăm doạ anh, bà rất yêu thương Vy Vy và cháu cố của bà, làm sao lại nỡ bỏ.
Ngạo Thiên hoảng hốt: "Bà nội, không được phá.

Cô ấy sợ con sẽ mất thể diện khi truyền thông biết người phụ nữ có hoàn cảnh như vậy mà có thai với con."
Lăng lão phu nhân hiểu: "Ta biết nhưng con làm con bé thành ra như vầy, ta thật sự đau lòng cho cháu ta.
Con không cho con bé danh phận, không đầy đủ yêu thương, người phụ nữ mang thai hay suy nghĩ lung tung."
Ngạo Thiên cắn răng: "Tại người phụ nữ đê tiện đó, cô ta thật to gan."
Anh đứng dậy, bà liền hỏi: "Con đi đâu? Con tính bỏ nó một mình ở đây?"
Ngạo Thiên ánh mắt đầy sát khí nhìn bà: "Bà nội ở đây trông chừng Vy Vy dùm con, con phải đi giải quyết người phụ nữ không biết điều này, dám đụng đến Lăng thiếu phu nhân."
Tất cả đều kinh hoàng nhìn anh, Lăng thiêu phu nhân?
Cũng đúng, Vy Vy là người như thế nào ai cũng biết.

Cô không ỷ vào quyền thế của Lăng gia mà kiêu ngạo.

Bà kinh ngạc nhìn anh: "Lăng thiếu phu nhân? Cháu thật sự yêu con bé? Nếu không ta sẽ không chấp nhận để Vy Vy cưới con mà đau khổ."
Bà cũng là vì giới thượng lưu, hợp tác làm ăn mà gả cho Lăng Tước (Chồng bà), bà hiểu cảm giác đó.
Ngạo Thiên kiên định: "Con yêu cô ấy, cô ấy vì con mà chịu thiệt thòi, định nuôi dưỡng đứa bé một mình.

Cô ấy yêu con, con cũng vậy.

Không có bức tường nào có thể cản trở con với cô ấy
Bà nội mau báo cho truyền thông con chính thức kết hôn với Vy Vy vào tháng sau trước khi bụng cô ấy lớn lên.

Đồng thời con sẽ cho cô ấy 5% cổ phần."
5% cổphần của Lăng thị nhìn nhưvậy thôi nhưng rất lớn.
Anh thẳng thừng bước đi, mọi người ở đó.

Ai cũng vui mừng cho anh và cô, cô đã chịu đủ tổn thương có lẽ đến lúc anh phải bù đắp.
Lăng lão phu nhân cũng không ngờcậu lại yêu Vy Vy tới như vậy, bà cũng mừng cho cậu vì cậu có thể hạ thấp tự tôn của mình vì người phụ nữ này.
Cháu của bà đã đến lúc phải lấy vợ.
Ngạo Thiên ngồi trên xe, tràn đầy hận thù: "Đi đến Tương gia."
Người phụ nữ đê tiện như cô ta mà dám bắt cóc Vy Vy, cô là tự tìm cái chết.

Anh đã chướng mắt cô từ vụ bỏthuốc, bây giờ lại như vậy anh tuyệt đối không bỏ qua.
Cho dù Vy Vy nói thay cho cô ta anh cũng không bỏ, trước khi Vy Vy tỉnh dậy anh phải dẹp hết lũ rác rưởi đó.
Anh chắc chắn rằng nếu Vy Vy tỉnh dậy biết sẽ xin tha thứ cho Tương gia, anh tuyệt không tha.
Vy Vy mơ hồ tỉnh dậy: "Mọi người" cô cười.
Cô vậy mà còn cười được.

Lăng lão phu nhân nói: "Cháu dâu, con đã chịu cực rồi."
Cô lắc đầu: "Bà nội, bà đã ăn gì chưa?" Cô nhìn về phía người hầu: "Làm phiền cô đi làm một tô cháo bồi bổ cho lão phu nhân."
Người hầu gật đầu, ai cũng ngạc nhiên.

Cô vậy mà vừa mở mắt không lo cho bản thân lại đi lo cho người khác.
Tiểu Y bổ nhào tới: "Vy Vy a, hôm qua tôi biết cậu bị bắt cóc tôi rất lo cho cậu và bảo bối."
Vy Vy cười, cô xoa bụng: "Con xem, mẹ nuôi của con rất lo cho con đó."
Cao Lãng nghe vậy, nhìn Tiểu Y, anh ho một cái: "Khụ."
Vy Vy nhìn anh: "Ba nuôi của con cũng vậy."
Hai người đỏ mặt, mọi người cười lớn.
Lăng lão phu nhân vỗ tay Vy Vy: "Cháu dâu, con nên tịnh dưỡng, bác sĩ nói con tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng tới đứa bé này."
Vy Vy gật đầu: "Vâng."
Cô nhìn xung quanh: "Ngạo Thiên đâu?"
Dương Minh nói: "Ờ, anh ta.."
Ngay sau đó nghe tiếng người đàn ông, Ngạo Thiên bước tới bên cạnh cô: "Anh đây.


Em không sao chứ?"
Cô nhìn anh, ánh mắt đảo qua mọi người, ở đây có rất nhiều người a.

Anh đây là không màng sĩ diện của bản thân rồi.
Anh không hiểu cô nói gì, anh nhìn bụng, anh cúi đầu sáp vào bụng: "Làm sao, đứa bé làm em đau hay là gì?"
Anh xoa bụng cô: "Tiểu tử thối." Anh cười nhu hoà, hôn lên trán cô: "Anh biết lỗi rồi Vy Vy, tha thứ cho anh, anh không muốn xa em và con."
Sặc, mọi người sửng sốt, không ngờ anh vậy cũng có bộ dáng này.
Cô nói nhỏ: "Mọi người đang nhìn."
Anh nhìn, xong xoay qua nhìn cô: "Mặc kệ."
Cô cười nói: "Đứa bé mới ba tuần, không làm em đau được đâu.

Anh không biết sao?"
Anh gật đầu, xoa bụng cô tiếp: "Vậy anh sẽ dặn Tống Thành mua sách cách làm bố về xem."
Lăng lão phu nhân nhìn anh, trời đất bà là đang nghe cái gì vậy.

Tin được không?
Tiểu Y nhìn Vy Vy cười, cô bó tay với Ngạo Thiên.

Vy Vy lè lưỡi nói với Ngạo Thiên: "Thiên, em đói."
Ngạo Thiên gật đầu: "Được anh đi mua cho em ăn." Anh hỏi bà: "Bà nội phụ nữ có thai thường ăn gì là tốt."
Bà giả bộ lắc đầu nói: "Ta không biết, con tự tìm hiểu xem."
Cao Lãng với Dương Minh như pho tượng.
Ngạo Thiên, đại ma vương, lạnh lùng, bá đạo, không có tình người, ác ma.
Có phải không vậy!
Tiểu Y nhìn Cao Lãng: "Nhìn họ thật hạnh phúc, tôi cũng muốn có con."
Cao Lãng ngượng: "Em thích không?"
Tiểu Y gật đầu, Cao Lãng xoay qua hướng khác nói: "Vậy.."
"Vậy làm sao?" Cô hỏi, Cao Lãng trả lời: "Anh với em tạo một đứa là được."
Tiểu Y đỏ mặt: "Anh." Cao Lãng nói: "Dù gì anh không muốn em tạo em bé với người khác ngoài anh, nhớ đó."
Tiểu Y không nói gì, hai người đều ngượng ngùng.

Dương Minh nhìn, ai ai cũng có cặp, ta đây cô đơn quá.
Dương Minh đi ra ngoài bệnh viện hít thở không khí.

Anh nghĩ lại những chuyện xảy ra, anh thở dài rồi cười một cái.
Đúng là trong cái rủi nó có cái may.
Chuyện coi như đã qua, ai ai cũng vui vẻ, còn anh vẫn chưa kiếm được cô gái nào.

Thật là buồn mà a, chắc tối nay phải xả tiếp mới được.