Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 44: Lớn chuyện



Qua hôm sau thì Tịch Dương được lão quản gia đưa sang nhà họ Cố. Vừa trông thấy Thần Hi thì Tịch Dương đã liếc mắt đi né tránh. Vừa nghĩ đến chuyện tối qua thì Tịch Dương không có cách nào đối diện nổi với anh. Ngay cả bây giờ, khi nhắm mắt lại, cô vẫn còn có thể cảm nhận được bàn tay nóng hầm hập của anh ham muốn sờ soạng trên người mình, cả hơi thở và da thịt cách lớp quần áo nóng bỏng.

"Lâu lắm rồi mới thấy cô chủ ghé tới. Ông chủ và bà chủ đều rất mong cô chủ đến đó. Nếu có cơ hội, cô chủ hãy đến đây thường xuyên hơn nhé".

"Dạ vâng ạ...".

Tịch Dương thật sự chỉ muốn né tránh người đàn ông đang đứng ở trên kia. Suốt quãng đường đi tới đây, Tịch Dương cứ không ngừng lo sợ. Có khi nào Thần Hi sẽ nói ra hết mọi chuyện không chứ?

Tóc Thần Hi còn ướt sũng, giống như chỉ vừa mới tắm xong. Con ngươi màu nâu của anh quét qua cô đầy lạnh lùng và kiêu ngạo. Hai tay khoanh ở trước ngực, hình như vẫn chưa hết giận về chuyện hôm qua.

"Tịch Dương, con mau vào nhà đi. Một lát nữa, sẽ có khách quý tới đó. Con giúp mẹ đón tiếp bọn họ nhé!".

Vương Lâm niềm nở khoác lấy tay Tịch Dương, đi vào trong.

"Là ai vậy mẹ?".

"Là người xem mắt của anh trai con đó!".

Tịch Dương có chút sững sờ. Còn Thần Hi thì nhảy dựng lên.

"Mẹ! Không phải con đã nói với mẹ là con có bạn gái rồi sao?".

"Vậy bạn gái con đâu? Sao không chịu đưa về nhà? Đừng có mà chỉ biết ở đấy nói khoác. Thư ký đã cho mẹ biết cả rồi. Cái cô Thiên Vy kia đã trở về Linh Sóc, con đừng có mà ăn không nói có nữa".

"Mẹ, thật mà...! Chẳng qua là cô ấy không muốn con công khai...".

"Thế thì biết đến bao giờ mới cưới được?" - Vương Lâm nghiêm mặt dạy dỗ - "Con đừng có mà lảng tránh nữa. Mẹ đã phải gọi con gái nhà người ta sang tận nhà mình để xem mắt, không cho con có đường trốn!".

Thần Hi cảm thấy thế giới này là đang muốn bức chết anh đây mà.

"Tịch Dương, con cứ ở đây. Một lát nữa, bạn xem mắt của anh con đến. Con giúp mẹ chấm điểm với nhé. Con bé đấy là con gái bạn thân của mẹ. Nghe nói xinh đẹp, học giỏi, tính tình rất tốt".

Cô gật đầu rồi lại gật đầu, như một cỗ máy.

Đây đều là những việc làm chính đáng của nhà họ Cố. Cố Thần Hi và cô không thể có tương lai. Tịch Dương nên thấy mừng nếu anh tìm được một người tốt hơn mới phải.

Lúc ngồi vào bàn ăn, Thần Hi lẩm bẩm trách cứ cô.

"Vừa lòng em chưa?".

Cõi lòng của Tịch Dương tê tái, nhưng cô vẫn lặng thinh, vờ như không có chuyện gì.

Một lúc sau thì cô gái kia thật sự đến. Vương Lâm và Cố Tuyền, cùng lão quản gia chạy ra, đón tiếp cô gái đó rất nhiệt tình. Lồng ngực Tịch Dương hệt như có một tảng đá nặng trĩu đè lên vậy. Cô vừa liếc đến Cố Thần Hi thì nghe anh mắng khẽ.

"Lam Tịch Dương, em đúng là đứa vô tình nhất thế gian!".

Cô gái đó khá cao ráo, mặc từ áo khoác và chân váy bằng vải tweet hệt như những cô tiểu thư trong phim Hàn Quốc vậy. Mái tóc búi lệch về một bên vừa thanh lịch vừa thuỳ mị. Tịch Dương không muốn thừa nhận nhưng đúng là rất xinh. So với một quý cô đích thực như vậy, Tịch Dương lại có chút giống bụi đời.

"Đây là Tiêu Bạch Yên, con gái bạn thân của mẹ" - Vương Lâm vui mừng đưa cô gái kia vào trong nhà - "Còn đây là Tịch Dương, Thần Hi".

Bạch Yên cười lên vô cùng xinh đẹp. Chị ta cúi người, đưa tay ra chào Tịch Dương.

"Chào em dâu nhé!".

Cô có hơi khựng lại, nhưng vẫn đưa tay ra bắt.

"Dạ em chào chị".

"Em dâu cái gì mà em dâu?! Bản thân cô gọi vậy không thấy ngượng, nhưng tôi thì thấy ngượng lắm đấy!".

Bạch Yên còn chưa chào tới chỗ của Thần Hi thì đã bị anh mắng cho một trận. Vương Lâm khó chịu ra mặt, kéo lấy tay Bạch Yên.

"Bạch Yên, cháu đừng để ý đến nó. Thằng con này của bác bị hâm đấy. Đêm qua nó tắm cả đêm. Sáng nay chắc bị ấm đầu rồi!".

Tịch Dương ngồi một góc, chẳng biết nói gì. Nhìn ý tứ của Bạch Yên thì chắc đã nhìn trúng Thần Hi rồi. Cũng phải, người xuất sắc như anh, có ai mà không thích được chứ?

"Không sao đâu ạ".

Ngay trước khi Bạch Yên kịp nói ra gì đó thì Thần Hi lại tiếp tục bịt miệng chị ta.

"Nói cho cô biết trước, tôi đã có bạn gái rồi. Đừng làm mất thời gian ở đây!".

Tịch Dương dùng đùi đánh nhẹ vào đùi của Thần Hi một cái, lại không ngờ đến anh sỗ sàng cúi thấp người, quay sang mình.

"Sao vậy? Bộ anh nói sai gì à?".

Bao nhiêu cặp mắt đều đang nhìn về hướng của hai người. Ngay cả lão quản gia cũng há hốc miệng.

"Em chỉ muốn nhắc nhở anh phải lịch sự với khách thôi" - Tịch Dương hồi hộp lí nhí.

"Thật vậy?".

Cô ngẩng đầu, nhíu mày: Anh có thể đừng hỏi em nữa có được không?

Thần Hi khó chịu không kém. Có cô bạn gái nào mà lại đi đẩy bạn trai mình vào vòng tay của cô gái khác đâu chứ?

"Thần Hi, con mau đưa Bạch Yên đi xung quanh nhà thăm thú đi. Hai đứa cứ từ từ nói chuyện nhé!".

Vương Lâm ra quyết định tách Thần Hi ra khỏi Tịch Dương. Anh chậm rãi đứng dậy, bộ dạng không hào hứng gì cho mấy. Bạch Yên thì trái ngược với anh, chị ấy trông có vẻ là một cô gái rất thân thiện, cởi mở.

Hai bọn họ sóng bước bên nhau thật rất đẹp đôi. Bạch Yên đi khép nép, từng bước một dính sát lại một bên của Thần Hi.

"Thế nào? Chị dâu tương lai này mẹ chọn được chứ?".

Tịch Dương gật gù.

"Dạ được. Rất tốt ạ...".

"Còn con nữa. Nghe nói là đã có người yêu rồi, còn sắp kết hôn? Bao giờ mới đem về đây ra mắt bố mẹ?".

Vương Lâm là đang muốn nhắc đến Hoàng Túc Trạch, làm Tịch Dương chỉ còn biết cười trừ.

"Giá mà Thần Hi được một nửa tiến độ của con thì tốt biết mấy. Đứa con này... thật khiến người ta lo lắng. Bố mẹ chỉ mong nó sớm cưới vợ để kiếm lấy một đứa cháu bồng thôi, bộ khó khăn đến vậy hả?".

Cố Tuyền không nhịn được mà nói.

"Tịch Dương, con ở gần nó, phải giúp chúng ta để ý Thần Hi vào, coi nó có thật sự đang quen cô gái nào không? Xinh đẹp, giỏi giang không cần nói đến. Chỉ cần nở nang, khoẻ mạnh là được".

"Dạ vâng!".

Mắt của Tịch Dương buồn bã dõi theo bóng hai người kia mỗi ngày một xa xôi. Gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời, hoá ra chính là cảm giác này đây.

Bạch Yên ở đây đến tận tối vẫn chưa có ý định rời đi. Chị ta đã thích Thần Hi tới mức không thể che giấu được. Tịch Dương cố kiếm chuyện gì đó để không để ý đến hai người họ nữa. Vừa rút điện thoại ra thì trông thấy tin nhắn của Hoàng Túc Trạch.

[Em đã về đến nhà chưa? Sao từ hôm qua đến giờ không thấy tin gì cả? Anh đã dặn em về tới nơi phải nhắn cho anh ngay rồi mà!]

[Em xin lỗi, em quên mất. Anh đã khoẻ hơn chưa? Có còn đau bụng không? Anh nhớ phải ăn uống đầy đủ vào đấy nhé. Đừng khiến em lo lắng nữa]

[Một tuần vừa rồi, anh rất hạnh phúc. Cám ơn em!]

Thần Hi đột ngột ghé sát vào người Tịch Dương ngó xuống, khiến cô vội tắt máy, cất điện thoại.

"Em đang nhắn tin cho ai vậy?".

"Không ai cả!".

Biểu hiện chột dạ của cô quá rõ ràng.

"Ăn mau đi. Ăn xong anh đưa em về trường!".

"Cứ từ từ thôi. Vội vậy làm gì hả?" - Cố Tuyền nạt nộ - "Khách khứa thì chưa đi. Mày vội cái gì?".

"Không sao đâu... Anh cứ ở lại nhà đi. Em bắt xe buýt tự về cũng được".

Lão quản gia nhanh nhẹn nhảy ra.

"Không cần đâu cô chủ, lát nữa để tôi đưa cô về!".

Thần Hi quay ngoắt lại lườm ông, nhưng lão quản gia đột nhiên như nhớ ra gì đó, không để ý tới anh.

"À, cô Tịch Dương, có chuyện này tôi muốn hỏi... Chuyện cái laptop bị mất...".

"Sao vậy ạ? Hay để con lấy tiền ra cho chú mua lại cái mới nhé".

"Không phải... Không phải đâu thưa cô. Tôi không có ý này. Tôi là đang muốn hỏi có phải laptop của cô bị mất sau lần trước cô đến nhà họ Cố không?".

Tịch Dương ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

"Dạ đúng rồi ạ... Sao đột nhiên chú lại hỏi chuyện này?".

"Tại vì sau khi cô đi khỏi một ngày thì cô Thiên Vy, bạn của cậu chủ có đến đây nói là bị mất đồ. Lúc đó không có ai ở nhà... Cho nên tôi..." - Nói đến đây, ông ấy lại liếc qua chỗ của Thần Hi - "Tôi nghi ngờ có khi nào là cô ấy lấy trộm không?".

Thần Hi cười lạnh.

"Trí tưởng tượng của ông càng lúc càng phong phú rồi đấy. Nhà của chúng ta có cần phải lắp thêm camera an ninh nữa không?".

"Không phải đâu cậu chủ. Hôm đó, sau khi cô Thiên Vy đi khỏi, căn phòng của cô Tịch Dương tôi vừa dọn dẹp xong liền trở nên bừa bộn, hệt như vừa bị lục lọi vậy...".

Tịch Dương cắm cúi ăn. Còn Cố Tuyền và Vương Lâm thì ngưng ăn.

"Ôi cái con bé đó. Vừa trông là đã biết không phải người tốt lành gì mà?! Chắc chắn là nó đã lấy cắp laptop của Tịch Dương rồi chứ không ai vào đây hết!".

"Mẹ, không có bằng chứng thì không nên nói người ta như vậy".

"Còn bằng chứng nữa sao? Nhà ta từ trước đến nay đều không có mất đồ. Khi không con bé đó đến thì xảy ra mất trộm" - Cố Tuyền bực dọc đến mức quẳng cả muỗng nĩa.

Thần Hi cảm thấy bất lực, quay qua cầu Tịch Dương viện trợ.

"Chuyện này... Tịch Dương, em mau giải thích với bố mẹ giúp anh đi. Không phải em nói là em đã lấy nhầm đồ của Thiên Vy nên mới vậy sao?".

Tịch Dương ngẩn người.

"Đúng rồi, là con lấy nhầm đồ của Thiên Vy ạ...".

"Vậy tại sao con lại bị mất đồ chứ? Nếu lấy nhầm đồ thì phải là cô ta mất đồ chứ sao lại là nhà họ Cố của chúng ta mất?".

Tịch Dương nuốt khan, biết trả lời thế nào đây?

"Chuyện này... Chuyện này là do con không tốt. Con quên mất đòi lại laptop từ chỗ của Thiên Vy... Lúc... Lúc con nhớ ra thì chị ấy đã về Linh Sóc rồi ạ. Con không có phương thức để liên lạc...".

Bạch Yên nghe vậy thì không hiểu.

"Sao em nói là em lấy nhầm đồ của cô gái đó mà? Sao giờ lại thành cô ấy giữ đồ của em rồi?".

Sao mọi chuyện lại thành rối ren như vậy? Tịch Dương thấy lần này lớn chuyện rồi. May mà từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng lấy qua bất cứ món gì ở nhà họ Cố. Tuy nhà họ không phải keo kiệt nhưng quản giáo rất nghiêm.

"Là nhầm qua nhầm lại ạ. Em lấy nhầm đồ của chị ấy... Mà chị ấy cũng nhầm đồ của em nữa...".

"Làm thế nào trùng hợp được vậy?" - Bạch Yên bật cười - "Vậy thì em bảo anh Thần Hi đưa lại cho em số của cô gái đó, xin trả lại không phải được rồi sao?".

Bạch Yên đáng lý nên làm thám tử mới đúng. Chị ta thông minh như vậy, ở với Thần Hi hợp biết bao nhiêu. Tịch Dương thấy đống lý do mình kiếm nãy giờ thật là ngốc nghếch.

"Vậy lát nữa anh sẽ gọi cho cô ta đòi giúp em!".

"Anh Thần Hi, không cần đâu..." - Tịch Dương ấp úng.

Nếu để Thần Hi đi đòi, Tịch Dương thế nào cũng sẽ bị lộ tẩy mất.

"Mẹ ơi, hay con cứ lấy tiền bù qua tiền laptop nhé..." - Tịch Dương nài nỉ.

"Không được" - Vương Lâm cự tuyệt - "Không phải mẹ tiếc gì một cái laptop. Nhưng mẹ không đồng ý với cách cư xử này. Tịch Dương, con quá hiền rồi. Sao có thể để người ta lấy đồ của mình không trả thế được?".

Thần Hi an ủi.

"Nếu em ngại thì cứ để anh đòi giúp là được".

"Không... Anh cứ gửi em số của Thiên Vy đi. Em tự làm được mà".