Trở Lại 2009 Ta Làm Lại Cuộc Đời

Chương 7: Thuê Được Cửa Hàng



" Vậy còn chi phí đầu tư! Ta xem ra vốn bỏ ra cũng không hề nhỏ!" Cha hắn giọng có chút trầm xuống.

" Vốn nặng nhất chính là đầu tư cơ sở vật chất cùng mặt bằng. nhưng cũng không quá 5 triệu một tháng, thêm chi phí điện nước cũng không thể vào vượt quá 6 triệu.

Nhưng chi phí vật tư cùng trang thiết bị là không hề nhỏ chút nào! Con đã thử tính nhẫm ra.

Để phục vụ mỳ cay cần phải dùng đến nồi đất dạng như thế này! mỗi cái có giá khoảng 40. 000 chúng ta cần khoảng 50 cái. Rế tre cũng lần số lượng tương tự, mỗi chiếc rế tre có giá 4. 000/cái.

Khay gang dùng để làm bò né số lượng yêu cầu ít nhất cũng phải 30 cái mỗi cái có giá 55. 000/ cái. Kèm theo đó là khay gỗ 10. 000/ cái.

Ly uống ước ngọt 6. 000/ cái cần đến 50 cái.

Ngoài ra còn có muỗn đũa, đĩa đựng rau, bánh mỳ, cũng cần đến 100 cái, loại này có thể dùng đĩa nhựa có giá 2000/ cái.

Bàn ghế cũng phải có, ngoài ra cần phải có 2 bộ bếp ga, một nồi nấu nước lèo chạy bằng điện.

Như vậy chi phí sơ lược ban đầu phỉ chi ra cho trang thiết bị cùng vật dụng là 15 triệu.

Chi phí đầu tư cải tạo lại mặt bằng, sơn nữa thêm cũng phải tiêu tốt ít nhất 10 triệu nữa. như vật chi phí ban đầu con dự định rơi vào khoảng 30 triệu. !" Phạm Long rành rọt nói.

" Xem ra con đã có sự chuẩn bị từ trước! nên mới có thể để ra bản kế hoạch chi tiết đến như thế" Cha hắn không nhịn được mà khen hắn.

" Nhưng quan trọng lúc này nhà ta đã không còn tiền! chẳng lẽ phải đi vay mượn!" lúc này mẹ hắn lại nói ra một sử thật phủ phàng.

" Ai nói là không còn tiền! chẳng phải còn chiếc đồng hồ kia sao ?" cha hắn trọng trở nên trang trọng.

" Anh! Đó! Đó là di vật của cha để lại! chẳng lẻ anh muốn bán nó!" mẹ hắn sắc mặt có chút tái.



" Vật là c·hết người mới là sống! hơn nữa anh cũng không có bán đứt mà tạm đi cầm mà thôi!" cha hắn làm bộ có vẻ cắn răn quyết định nói.

Không lâu sau cha hắn mang ra một chiếc đồng hồ màu vàng kiểu dáng thập phần cổ xưa.

" Đậy là di vật mà ông nội trước khi mất để lại nó cho cha! Thuộc về bảo vật gia truyền!" cha hắn vuốt ve mặt đồng hồ nói.

" Đây chính là cơ hội duy nhất của gia đình chúng ta! Tất cả đều trông đợi vào con đấy!" Cha hắn vỗ vai khích lệ hắn.

" Cha an tâm! Con đã toán trước! sẽ không có gì bất trắc cả!" Phạm Long tự tin nói.

Sau đó hắn tiếp tục lôi ra giấy viết bắt đầu viết ra công thức cũng như phương thức nấu mỳ cay, bò né để mẹ hắn luyện tập trước.

Phạm Long dù sao cũng phục vụ trong bếp cũng gần 5 năm. Hắn có thể học lõm không ít thứ, đặc biệt là khi nấu ăn đầu bếp hiếm khi dùng cảm tính mà định lượng gia vị, toàn bộ đều dùng cân điện tử, như vậy mới không sai sót, hơn nữa dễ học tập hướng dẫn cho người khác

Cứ như thế cả nhà hắn bàn bạc thảo luận đến tận khi rạng sáng mới chịu đi ngủ. mà lúc Phạm Long ngủ dậy thì trời cũng đã sáng bạch con mắt, chí ít cũng đến 9 giờ sáng.

Dù sao hôm nay cũng được nghỉ, nên Phạm Long quyết tâm tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ xả hơi.

Vừa bước ra khỏi phòng thì ngay lập tức hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc. nếu hắn đoán không sai thì mẹ hắn đang thí nghiệm làm món bò né ba ngon.

Bò né ba ngon, nói cho sang chảnh vậy thôi, chứ thực chất chỉ là thịt bò chiên bơ trên chảo gang mà thôi. nhưng như vậy vẫn chưa đủ, thứ quan trọng nhất dẫn đến sự khác biệt chính là công thức nước sốt của món này.

Đây là một công thức bí mật mà Phạm Long khó lắm mới học lỏm được công thức bao gồm nước tương, hạt mè, cùng một ít giấm và hành tây nướng xoay nhuyễn, tỉ lệ phải vô cùng khắc khe, như vậy mới ra được hương vị thơm ngon đặc trưng. Tạo nên sự khác biệt, khiến cho người có tâm muốn học lõm cũng không sao tìm ra được.



" Mẹ! Mẹ đã làm ra rồi sao! Ôi! Thật là thơm! Phạm Long cười tít mắt hỏi.

" Xì! Thôi đi ông tướng! mau rửa mặt rồi ăn sáng!" mẹ hắn cười một cái rồi tiếp tục nghiên cứu.

Từ sáng sớm cha hắn đã mang theo chiếc đồng hồ gia truyền mang đi đâu đó, hẳn là mang đi cầm rồi, Phạm Long tuy trước kia không phải là người thuộc giới thượng lưu gì, cũng chẳng bao giờ đeo cái thứ đắt tiền như thế kia, nhưng con mắt của một lão già 50 tuổi thì làm sao không thể nhìn ra chiếc đồng hồ kia trị giá ra sao. Nếu tính theo giá thị trường lúc này chí ít cũng đáng giá 50 triệu.

Phạm Long sau khi ăn sáng xong thì cũng không có ra ngoài rong chơi mà tiếp tục lấy bài tập ra học.

" Long! Không phải con vừa mới thi hay sao? Còn học gì nữa!" Mẹ hắn ngạc nhiên hỏi.

" Con chuẩn bị thi vào Long Khang!" Phạm Long bân quơ nói.

" Gì?" Mẹ hắn ngạc nhiên hỏi.

" Muốn có một tương lai sáng lại! thì phải có nền tảng vững chắc! con cũng không muốn cả đời mang danh bụi đời thất học" Phạm Long lãnh nhiên nói.

" Oh! Con nghĩ vậy là tốt! cha mẹ cũng an tâm!" mẹ hắn nở một nụ cười.

Nhìn bộ dáng kia của mẹ, Phạm Long lòng có chút nhói đau, khi nhớ lại những gì trước kia mình đã làm. Hắn ân hận, rất ân hận.

Qua mấy ngày sau, Phạm Long cũng không biết cha hắn thế chấp hay bán đứt luôn chiếc đồng hồ của ông nội để lại, nhưng số tiền cha hắn mang về cũng không phải nhỏ, chí ít cũng phải 50 triệu.

Sau mấy ngày tìm hiểu, dò la tin tức với các cò đất cò mồi trong khu vực thì cha hắn đẵ tìm thấy một địa điểm khá thuận lợi để mở cửa tiệm tại thị trấn.

Lại nói thị trấn Long Khang là một thị trấn thuộc tầm trung của tỉnh, đứng thứ hai về mặt dân số cũng như diện tích ở tình Đồng Nai. Thị trấn chia làm hai khu riêng biệt bao gồm 6 phường nội ô và 6 xã ngoại ô.

Thị trấn Long Khang từ là trung tâm hành chính tỉnh lị Long Khang của chế độ củ trước khi giải phóng, là con đường huyết mạch vẫn tải, cho nên từ rất sớm thị trấn Long Khang rất là phát triển đặc biệt về lĩnh vực giao thông vận tải.



Sau khi giải phóng năm 75 thì Long Khang đựa chia cắt và hợp nhất với nhiều thị trấn và tỉnh thành phụ cận, cho nên vị thế đã không còn như xưa. Nhưng không phải vì chuyện đó mà thị trấn kém phát triển.

Thị trấn Long Khang lúc này đã đầy đủ các bộ phận chức năng để có thể thăng cấp lên làm thành phố trực thuộc tỉnh. Cơ sở đầy đủ cả, chỉ cần GDP của thị trấn tăng lên nhất định thì sẽ được trung ương xét duyệt lên thành phố.

Mà nội ô thị trấn nói lớn thì cũng không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ, nếu dùng xe máy đi chừng nữa giờ là có thể đi từ đầu bên này sang đầu bên kia của thị trấn. trung tâm kinh tế của thị trấn chủ yếu tậm trung trên ba con đường là đường Hùng Vương, đường Cách Mạng Tháng 8 và đường Trần Phú. Cho nên muốn thuê được cửa hàng trên ba con đường này quả thật giá hơi chua, thậm chí là cũng không có cửa hàng trống để thuê.

Mà Phạm Long cũng yêu cầu cha hắn không nên chọn tuyến đường thương nghiệp phát triển làm nơi mở cửa tiệm, thứ nhất là vừa đắt thứ hai là vị trí không thuận lợi để mở cửa hàng thứ ăn.

Cuối cùng sau nhiều ngày tìm tòi, tuyển chọn thì cuối cùng đã tìm được một địa điểm thích hợ trên đường Nguyễn Trung Trực.

Nơi này từng là một nhà xưởng nhỏ dùng để gia công may mặc, nhưng cũng không như cha hắn đều bị thua lỗ, nên đã phá sản. vì cũng là người quen biết với nhau, cho nên chủ cho thêu cũng không có hét giá cho mấy, thậm chí là còn rất ưu đãi chỉ với hơn 3 triệu 1 tháng mà thôi.

Mà diện tích lại rộng chiều ngang mặt tiền lên tới 12 mét sâu vào trong cũng gần 30 mét. Vì đây từng là nhà xưởng thế nên có hệ thống mái che rộng rãi, không gian bên trong cũng rất rộng rãi, hệ thống nhà vệ sinh cũng đã có, nhưng đã rất củ nát cần phải sang sửa lại rất nhiều.

Phạm Long cùng mẹ hắn cũng đi khảo sát một hồi, cuối cùng cũng đã chấp nhận thuê xuống, ngay sau đó hắn một mặt hướng dẫn cha hắn cải tạo nhà kho như thề nào để có thể trở thành một cửa hàng bán thức ăn mang phong cách " Ngoại Quốc"

Qua sơ đồ cải tạo có thể thấy cửa hàng được chia làm bốn khu thứ nhất là khu để xe, thứ hai là khu bàn ghế phục vụ khách hàng, thứ hai là khu bếp và cuối cùng là công trình phụ.

Tường là điểm nhấn đầu tiên cần phải sửa lại, vì nó sẽ ảnh hường hoàn toàn đến hình tượng của cửa hàng, ban đầu hắn có ý định dùng giấy dán tường thế nhưng suy đi tính lại không phù hợp.

Cho nên cuối cùng Phạm Long làm ra một cái quyết định điên rồ hơn đó chính là toàn bộ sơn màu trắng, còn họa tiết sẽ do chính tay hắn vẽ.

Việc này nghe có vẻ khá điên vì hắn làm gì có thời gian để vẽ vởi khi kỳ thi chuyển cấp sắp bắt đầu.

Thế nhưng với một người hơn 50 tuổi đời thì làm sao làm khó được hắn. mang tiếng là vẽ, nhưng thực chất chính là sơn mà thôi.

Hắn dùng máy tính thiết kế các họa tiết trên tường, sau đó in ra giấy khổ lớn, rồi tùy vào hình ảnh cần mà hắn sẽ dùng sơn, sơn lên tường.