Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 58



Chương 58: Săn đêm ở trường học E17.


Ninh Chuẩn im lặng ngồi trên giường sô pha, không nói gì.


Lê Tiệm Xuyên xách Chu Mộ Sinh đi vào, ném đại người qua một bên, sau đó moi ra hai điếu thuốc cuối cùng lấy từ văn phòng của Phó hiệu trưởng, châm thuốc lên, chia cho Tống Yên Đình một điếu.


"Trung Hoa mềm* hả?"


*Trung Hoa mềm (Zonghua Soft): tên một loại thuốc lá.


Tống Yên Đình nhận lấy, thông thạo nheo mắt hút một hơi, cười nói: "Lấy từ cái văn phòng rác rưởi của cha già kia, đúng chứ? Toàn trường chỉ có mình chả thích hút hiệu này thôi, lại còn thích dí đầu thuốc lá lên người người khác nữa."


"Tối hôm qua chúng tôi lấy được quyền hạn của Phó hiệu trưởng, sáng nay đến văn phòng một chuyến, tìm được một vài thứ từ hệ thống cơ sở dữ liệu hoàn chỉnh hơn."


Lê Tiệm Xuyên ngồi trên mặt đất cạnh giường sô pha, bờ vai căng cứng thả lỏng kề sát đôi chân buông thõng của Ninh Chuẩn, bình tĩnh cắn điếu thuốc, móc ra vài tờ giấy gấp từ trong túi, sau đó gõ nhẹ lên đầu gối Ninh Chuẩn.


Ninh Chuẩn nhướng mày, đá hắn một cái, nói: "Thời gian chân không."


Thế giới trắng đen đột nhiên phủ xuống.


Tất cả âm thanh và màu sắc dần ảm đạm và lặng im, chỉ có một vài món đồ lần lượt bay ra từ trên người Ninh Chuẩn và Lê Tiệm Xuyên, lơ lửng ở trên không.


"Hình như tôi từng thấy qua cảnh tượng này."


Tống Yên Đình bị cố định ở tại chỗ, hai mắt lộ ra chút tò mò và bối rối, "Tôi có thể đoán được vài điều, các người không phải là Ninh Phỉ Nhiên và Bùi Ngọc Xuyên thật. Sắc trắng đen thế này từng xuất hiện rất nhiều lần trong trí nhớ của tôi, nhưng tôi không thể nhớ chính xác."


Cậu ta mỉm cười thích thú: "Có lẽ trước đây cũng từng có người giống như các người tới nơi này chăng?"


Nhưng cậu ta không tò mò hỏi tiếp mà nhếch môi cười, "Những thứ không rõ ràng bao giờ cũng hấp dẫn."


Nhìn phản ứng của Tống Yên Đình, Lê Tiệm Xuyên tự nhiên cũng nảy sinh vô số nghi ngờ.


Từ màn chơi ngày tuyết lở cực kỳ khó, tất cả người chơi đều có hộp ma, người giám thị có ý thức phân biệt giữa hiện thực và trò chơi, cho đến hiện tại là vấn đề thời gian và ký ức có liên quan được tiết lộ trong lời nói của Tống Yên Đình __ Lê Tiệm Xuyên láng máng cảm thấy sự tồn tại của trò chơi hộp ma e là hoàn toàn bất đồng với suy đoán ban đầu của hắn.


Nhưng giờ không phải là lúc suy nghĩ chuyện này.


Lê Tiệm Xuyên hít một hơi thuốc, trong giọng nói mang theo khói thuốc âm u, nói: "Cậu tẩy xóa manh mối rất sạch sẽ, đặc biệt là ngôi trường xem cậu là chủ, điểm này được thể hiện quá mức rõ ràng. Cũng chính vì cậu thanh lý dấu vết liên quan đến Đình Yến Yến quá sạch sẽ nên chúng tôi mới có thể đoán ra kẻ cầm đầu là cậu."


Tống Yên Đình xoay đầu, để lộ vẻ mong muốn được nghe tường tận.


"Nhìn bề ngoài, tôi nghi ngờ có ba giai đoạn."


Lê Tiệm Xuyên nói. vulactruongan.wp.com


Việc ngậm điếu thuốc trong miệng làm cho giọng nói của hắn có hơi mơ hồ: "Ban đầu, tôi hoài nghi là cậu đang báo thù. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Khương Nguyên nhắc tới cậu thì vẻ mặt rất mất tự nhiên, đôi giày thể thao trong phòng nước ở ký túc xá số 1, cậu là bị cáo và Cao Dương là người kiện, hình ảnh lờ mờ nhìn thấy trong hoạt động đu xích đu ở ngày thứ hai..."


"Con người có khả năng liên tưởng nối liền hoặc đứt quãng. Hơn nữa, kết hợp với các yếu tố trường tư thục giàu nghèo chêch lệch, sự độc ác và bài xích của những học sinh ngây ngô, tôi có thể dễ dàng nghĩ đến việc bắt nạt trong khuôn viên trường."


"Một học sinh trung học phổ thông nghèo khó đã bị đối xử tàn nhẫn tại ngôi trường này."


"Dưới đãi ngộ hành hạ này, cậu ta đã kích hoạt hộp ma, trở thành quái vật của hộp ma, nắm giữ rất nhiều khả năng vượt khỏi phạm vi nhân loại. Do đó, cậu ta bắt đầu cuộc trả thù của mình."


"Đây là chuyện rất bình thường, cũng là một suy đoán hợp lí."


Lê Tiệm Xuyên nâng mắt, "Cũng là lớp nội dung đầu tiên cậu muốn cho người khác nhìn thấy."


Làn khói mỏng lượn lờ.


Mùi ni-cô-tin cay xè tràn ngập khoang mũi, Tống Yên Đình tham lam hút lấy thứ mùi đầy kích thích này, mỉm cười: "Vậy khi nào các người tiến vào giai đoạn thứ hai, hoài nghi Chu Mộ Sinh?"


"Lúc lấy được đơn thuốc."


Lê Tiệm Xuyên nói. Edit by Lam Thương


Tống Yên Đình hơi ngạc nhiên mỉm cười.


Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn cậu ta: "Có lẽ sớm hơn một chút so với kế hoạch của cậu. Dựa theo bố trí của cậu, chắc chắn sẽ có người lấy được manh mối về Chu Mộ Sinh từ đám Khương Nguyên và Lương Quan, rồi biết được đó là "sự báo thù của Chu Mộ Sinh", sau đó sẽ bừng tỉnh hiểu ra __"


"Hóa ra những điểm bất thường trong cuộc điều tra ban đầu về Tống Yên Đình đều là do Tống Yên Đình không phải là quái vật của hộp ma, mà Chu Mộ Sinh đột nhiên xuất hiện mới là bàn tay thao túng phía sau màn."


"Suy nghĩ của con người sẽ chỉ tiến về phía trước, không lùi lại phía sau. Nói cách khác, sau khi chúng tôi dời mục tiêu từ cậu đến bàn tay tội ác phía sau màn Chu Mộ Sinh, chúng tôi sẽ không quay trở lại nghi ngờ cậu nữa."


"Hơn nữa, vào lúc này, cậu xuất hiện ở trước mặt chúng tôi, dùng thân phận của một con người sống sờ sờ."


"Điều này đã xác minh cho suy đoán của bọn tôi, từ đó bọn tôi sẽ tiếp tục truy tìm Chu Mộ Sinh và đặt cậu ở vị trí người bị hại. Những gì chúng tôi phải làm tiếp theo là liên tục dành thời gian tìm kiếm sự kết nối, hoặc là giao dịch giữa cậu và Chu Mộ Sinh..."


"Cứ điều tra theo hướng này, chúng tôi sẽ hoàn toàn đi lệch hướng."


Giọng nói của Lê Tiệm Xuyên dừng lại, có hơi khàn khàn.


Tống Yên Đình thờ ơ mỉm cười: "Tôi chỉ không muốn có ai đó can thiệp vào kế hoạch của tôi trước khi nó hoàn thành mà thôi. Cho nên nói, các người bắt đầu quay lại nghi ngờ tôi là vào lúc nhìn thấy tôi, hay là sau khi giải mã danh sách của Trương Mộng Siêu?"


"Lúc nhìn thấy cậu." vulactruongan.wp.com


Lê Tiệm Xuyên thờ ơ nói: "Khi nhìn thấy cái tên Đình Yến Yến, nghi ngờ của chúng tôi càng thêm sâu. Sau buổi sáng nay sử dụng quyền hạn của Phó hiệu trưởng để điều tra cậu lần thứ hai và tất cả tư liệu có tên phát âm Đình Yến Yến, thì sự nghi ngờ này biến thành xác định."


"... Đình Yến Yến được cậu bảo vệ rất kỹ."


Giọng nói ở cổ họng bỗng nhiên có hơi ngắt ngứ.


Lê Tiệm Xuyên không muốn nhắc đến cô bé này, nhưng lúc này cần phải có sự xuất hiện chớp nhoáng và thương tâm của cô bé.


"Đây là đáp án đơn giản nhất mà tôi từng thấy, thế nhưng vẫn thiếu một điểm mấu chốt nhất để nói xuôi mọi thứ."


"Cho đến khi tôi đọc được tư liệu của Đình Yến Yến."


Đốm lửa bay xuống từ trên đầu thuốc lá.


"Thành tích học tập của Đình Yến Yến rất tốt, nhưng gia cảnh rất bình thường, tính cách lại hướng nội, lúc chụp ảnh thẻ làm giấy tờ cũng không dám nhìn thẳng vào ống kính, rất nhút nhát và dễ xấu hổ, có lẽ chưa thấy qua bất kỳ điều xấu xa nào."


"Để tạo cho Đình Yến Yến một môi trường học tập tốt, cha mẹ của cậu đã chọn gửi cô bé đến trường trung học phổ thông tư thục Phong Thành, bởi vì Phong Thành không chỉ là trường quý tộc, mà còn là trường trọng điểm với tỷ lệ tốt nghiệp rất cao, hơn nữa, nhìn đồng phục học sinh trường cũng biết, trường Phong Thành quảng cáo rùm beng với bên ngoài là không phân biệt đối xử, 'trọng điểm' quan trọng hơn 'quý tộc'. Không có gì lạ khi gia đình cậu lại chọn ngôi trường này."


"Chỉ là, vào kỳ nghỉ sau ba tháng nhập học, Đình Yến Yến đột nhiên biến mất."


"Không ai biết cô bé đã đi đâu, giáo viên, bạn bè, camera giám sát... đều không tìm thấy dấu vết của cô bé."


"Một người sống sờ sờ đã biến mất vào hư không."


Hơi thở của Lê Tiệm Xuyên có hơi cay xè và đau nhói.


Hắn trầm giọng nói: "Khi đó, cậu hẳn đang học ở một trường trung học phổ thông khác. Lúc nhận được tin em gái mất tích, có lẽ cậu rất luống cuống, rất đau đớn, cậu biết rằng cậu không thể làm được gì, nhưng chưa bao giờ thôi tìm kiếm."


"Sau đó, cậu phát hiện ra bí mật của trường Phong Thành."


"Vào học kỳ tiếp theo, cậu đã chuẩn bị đâu vào đó, thay tên đổi họ chuyển đến trường Phong Thành."


"Theo suy đoán ngược của tôi, sự biến mất của Đình Yến Yến không thoát khỏi liên quan đến Khương Nguyên, hoặc thậm chí Đình Yến Yến đã thầm yêu Khương Nguyên __ Chúng tôi từng xem qua thời gian biểu trên bàn học của cậu, ngày 17 tháng 3 được khoanh tròn bằng một trái tim. Trước khi nhìn thấy cậu, tôi cứ cho rằng là do cậu vẽ, cũng cho rằng người thầm yêu Khương Nguyên là cậu."


"Thế nhưng, lúc gặp được cậu rồi, tôi mới biết cậu rất khác với những gì tôi từng hình dung, tư duy lý trí của cậu rất mạnh, mạnh đến mức lấn át hầu hết cảm xúc yêu hận. Do đó, tôi không nghĩ cậu sẽ là một nam sinh vẽ hình trái tim."


"Hơn nữa, khi cậu nhắc tới Khương Nguyên, ác ý nhiều hơn là tình yêu. Lúc cậu nói cậu muốn tỏ tình với Khương Nguyên, nụ cười ngọt ngào của cậu..."


Lê Tiệm Xuyên suy nghĩ một lúc, nhận xét: "Có hơi giả tạo."


Tống Yên Đình khiêm tốn: "Diễn không được. Bởi vì thằng khốn đó quá ghê tởm, vừa nghĩ tới là tôi không thể nào cười được."


Lê Tiệm Xuyên gật đầu đã hiểu, tiếp tục nói: "Quay lại chủ đề chính."


"Sau khi cậu ẩn nấp ở trường Phong Thành một thời gian, cậu chọn ra tay từ Khương Nguyên."


"Như cậu từng nói trước đó, cậu đã tặng hộp ma và thổ lộ với Khương Nguyên vào ngày sinh nhật cậu ta. Tôi đoán lúc này cậu cũng đã biết sơ tác dụng của hộp ma. Vì thế, khi nhìn thấy dòng chữ 'Tặng cho cậu một món quà rất tuyệt vời' trong lá thư tình của cậu, tôi cảm thấy rất khó hiểu."


"Cậu nói khi đó cậu vẫn còn yêu thầm Khương Nguyên, chưa gặp phải chuyện gì cả, vậy thì cậu tặng hộp ma cho Khương Nguyên là vô tình ư?"


"Vậy nếu là cố ý thì sao?"


"Cậu yêu cậu ta, hay là hận cậu ta đây?"


"Hơn nữa, tôi không cho rằng cậu muốn đưa hộp ma cho Khương Nguyên. Hẳn là cậu đã đoán ra quan hệ giữa bọn họ và phòng Y tế, hơn nữa, cậu đã cùng thực hiện hai việc."


"Một mặt, cậu đưa nhược điểm của mình vào tay Khương Nguyên, đi lên con đường cũ mà Đình Yến Yến từng phải đối mặt, bị năm con quỷ tra tấn. Mặt khác, cậu đã chọn Chu Mộ Sinh và quyến rũ thầy ta."


"Chu Mộ Sinh không phải vô tội, trong ngôi trường này không có người nào là vô tội. Chỉ là so với những kẻ khác, Chu Mộ Sinh ngoảnh mặt làm thinh, tiếp tay cho kẻ ác, đồng thời còn lén chữa trị cho những đứa nhỏ bị ngược đãi, điều này làm cậu phát hiện ra nội tâm giãy giụa và phức tạp của thầy ta."


"Thầy ta thương hại cho những học sinh đó, nhưng thầy ta cũng bị mắc kẹt trong suy xét nhân tính của chính mình. Bởi vì cậu biết, thầy ta cũng biết rằng nếu thầy ta có thể trơ mắt đứng nhìn nhiều năm như vậy, không có nghĩa là thầy ta không thể làm gì, mà chỉ là do... thầy ta đang kìm nén nội tâm độc ác của mình."


"Cậu tìm tới, tiếp cận, quyến rũ, giải phóng sự tàn ác trong trái tim của thầy ta. Cậu và thầy ta có quan hệ, tuy phần lớn các đoạn phim trong camera giám sát là giả và sử dụng thủ thuật góc quay, nhưng phần của cậu lại giống như thật."


"Sau khi cậu bị lạm dụng vào ngày 17 tháng 3, cậu đã báo cảnh sát nhưng không lấy được bằng chứng. Tất cả mọi người đều cho rằng cậu không chơi nổi năm kẻ IQ cao kia. Cậu không thể hiện bất cứ sự bất thường nào, tiếp tục căm phẫn, tiếp tục tuyệt vọng, sau đó lại báo cảnh sát."


"Nếu như nói cậu là một người ngay thẳng thật thà, thật lòng tin vào luật pháp, thì có lẽ tôi đã tin tưởng lần báo cảnh sát thứ hai của cậu là do cậu muốn cho... cảnh sát một cơ hội nữa."


"Nhưng cậu không phải là người như thế."


"Vì thế, lần báo cảnh sát thứ hai là nhằm chọc tức đám Trương Mộng Siêu, đồng thời kích thích Chu Mộ Sinh. Trước đó tôi có nói Chu Mộ Sinh là một người phức tạp, nói cách khác, thầy ta cực kỳ nhu nhược. Chỉ là, dù cho một người óc nhu nhược tới đâu thì sau khi đấu tranh và bị kích động, người đó có thể sẽ cương quyết một lần."


"Đúng như dự tính của cậu, Cao Dương kiện cậu mưu hại, Hoắc Tùng Minh sử dụng kỹ thuật máy tính ngụy tạo chứng cứ, Trương Mộng Siêu mua chuộc rất nhiều người. Cậu một thân một mình, sắp bị kết án tù, nhưng Chu Mộ Sinh đột nhiên có lương tâm một lần, có can đảm một lần, giúp cậu ra tòa làm chứng."


"Việc Chu Mộ Sinh tìm thấy lương tâm thật ra không quá bất ngờ, dù sao đây cũng là thiết kế dày công của cậu mà. Tuy tôi không rõ cậu đã làm gì với Chu Mộ Sinh, nhưng thầy ta đối xử với cậu rất đặc biệt."


Lê Tiệm Xuyên nói, liếc nhìn Chu Mộ Sinh ở bên cạnh.


Chu Mộ Sinh yếu ớt nằm rạp trên mặt đất, tay chân không có sức, đầu vùi sâu vào ngực, vẫn không nhúc nhích.


Nghe Lê Tiệm Xuyên nói xong, cơ thể thầy ta hơi gồng lên.


"Ý tưởng ban đầu của cậu là dùng Chu Mộ Sinh đối phó đám Trương Mộng Siêu, sau đó sẽ dùng đám Trương Mộng Siêu đối phó Chu Mộ Sinh, bởi vì cậu biết giữa bọn họ có giao dịch thuốc. Cách làm này, như cậu nói chính là chó cắn chó."


"Nhưng cậu không thể để bọn họ phát hiện, điều này sẽ làm bọn họ cảnh giác, cậu thua trắng tay."


"Do đó, cậu cẩn thận xóa sạch toàn bộ manh mối liên quan đến cậu và Đình Yến Yến, cho dù người khác có điều tra từ chuỗi lô-gíc kia đi nữa thì cũng không thể tìm thấy bí mật ở sau lưng cậu."


"Sau chuyện này, tòa án đưa ra phán quyết vô tội, cậu được thả ra. Mối quan hệ giữa Chu Mộ Sinh và đám Trương Mộng Siêu cũng rạn nứt."


"Đám Trương Mộng Siêu quyết định cho Chu Mộ Sinh một bài học. Bọn họ ngụy tạo bằng chứng Chu Mộ Sinh xâm hại học sinh, quậy đến ai cũng biết, hoàn toàn hủy hoại thầy ta. Chu Mộ Sinh tức điên lên, muốn lưới rách cá chết với bọn họ, phanh phui những chuyện xấu xa của bọn họ."


"Nhưng cậu đã ngăn cản thầy ta."


"Sau đó, cậu nói với thầy ta rằng trên tay Khương Nguyên có một món đồ có thể thay đổi hết tất cả __ Không sai, cậu dẫn dắt Chu Mộ Sinh trộm hộp ma trong tay Khương Nguyên."


"Tôi vừa mới được biết, chỉ khi đạt đến một mức cộng hưởng nhất định với hộp ma thì mới có thể mở nó ra. Đồng thời, bà xã của tôi nói cho tôi biết một khi quá trình kích hoạt hộp ma bị gián đoạn, nó sẽ dẫn đến một hướng khác. Khương Nguyên chưa từng mở hộp ma, hơn nữa, rất có khả năng là cậu ta chưa từng liếc mắt đến món quà nghèo nàn của cậu. Cậu biết điểm này nên mới bảo Chu Mộ Sinh đi trộm hộp ma. Lúc Chu Mộ Sinh hành động, cậu báo tin cho đám Khương Nguyên."


"Chiếc hộp ma được mở ra nửa chừng đột nhiên bị gián đoạn."


"Chu Mộ Sinh không tiến hóa thành quái vật 100%, mà là dựa theo dự đoán của cậu, thầy ta biến thành con rối trong tay cậu. Cậu lợi dụng Chu Mộ Sinh, bắt đầu cuộc báo thù săn bắt này."


"Đối tượng báo thù không chỉ là năm người Trương Mộng Siêu, mà còn có Chu Mộ Sinh, Khương Nguyên, cũng như rất nhiều kẻ độc ác và máu lạnh trong ngôi trường này. Cậu để bọn họ tự chém giết lẫn nhau, chết dưới những thủ đoạn mà cậu và em gái cậu từng chịu đựng."


"Hoạt động tập thể ban ngày mang đến phần thưởng hi vọng nhưng hoàn toàn là tuyệt vọng, tay dính máu là có thể nhận được tờ giấy kia, cổ trùng buổi tối thúc giục săn bắt..."


"Cậu đã tận dụng triệt để tất cả nhân loại và quái vật của trường học này. Hơn nữa, nói đúng ra, cậu thực sự là người bị hại duy nhất, tay cậu không hề dính một giọt máu nào."


Điếu thuốc cháy tới đầu cùng.


Môi của Lê Tiệm Xuyên hơi di chuyển, tàn thuốc rơi xuống cạnh giày da của Ninh Chuẩn.


Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Ninh Chuẩn mỉm cười với hắn, đôi mắt đào hoa chớp chớp ở phía sau tròng kính, giống như một giáo viên đang vui vẻ nhìn cậu học sinh xuất sắc của mình.