Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 97



“Hiệp sĩ đã chết!”

Zach ngồi ngoài phòng thẩm vấn, siết chặt điện thoại di động trong tay.

Trong giao dịch được ký kết dưới sự làm chứng ​​của thời gian chân không, khi một trong các bên chết, giao dịch sẽ được xác nhận vô hiệu. Lúc này, Zach nhận được tin giao dịch vô hiệu và Andreas đã tử vong. Kết quả này không phải không nằm trong dự tính, nhưng đột nhiên nhận được nó, Zach vẫn thấy hơi kinh hãi.

“Có quy tắc sát nhân cuồng ma trợ giúp mà vẫn không giết được Vua ư…”

Zach trông có vẻ ủ rũ, cau mày lo lắng.

Sau một hồi suy nghĩ, Zach đứng dậy gõ cửa phòng thẩm vấn, định nói với Bob mình sẽ rời đi một lúc, bỗng nhiên ở đầu kia hành lang có một cảnh sát trẻ chạy đến, sắc mặt lo lắng nói: “Cảnh sát Bob, đã có sự cố đã xảy ra gần nơi cư trú của Jones, một chiếc xe tải đậu trên đường đột nhiên phát nổ…”

Bob nhíu mày: “Có thương vong gì không?”

Đồng tử của Zach cũng co lại, chú ý đến câu trả lời của cảnh sát trẻ.

“Tài xế trong xe tải đã xác nhận tử vong, một vài người đi đường bị thương nhẹ và đã được đưa đến bệnh viện. Danh tính của tài xế tạm thời chưa thể xác định, đã bị đốt thành than cốc, không thể nhận diện…”

Cảnh sát trẻ nói rất nhanh.

Khi nghe tới câu không thể nhận diện, dây thần kinh căng thẳng của Zach thoáng thả lỏng.

Chiếc xe tải gần nhà Jones có lẽ là của Andreas, không ngờ Vua nửa người lại bố trí một vụ nổ ầm ĩ cho Andreas như vậy.

Zach suy nghĩ đối sách tiếp theo, không tiếp tục nghe Bob và cảnh sát trẻ nói chuyện nữa mà gật đầu chào Bob, vội vã rời đi.

Chính vì thế, gã đã bỏ lỡ nội dung cuộc gọi của một cảnh sát trẻ khác gọi tới, nói rằng đã phát hiện một thi thể tóc đỏ trong nhà Jones, cũng bỏ lỡ thông tin người chết trong xe tải thực ra không phải Andreas.

Và người cho nổ xe tải cũng không phải là Lê Tiệm Xuyên.

Trước bình minh, những chiếc taxi tụm năm tụm ba bắt đầu xuất hiện trên đường phố Maine.

Lê Tiệm Xuyên tựa vào đèn đường quan sát một lúc, cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay.

Trong tay hắn có hai điện thoại di động thuộc về Loose, cái đầu tiên thu được trong vụ giết người liên hoàn đường hoa Tulip, còn lưu giữ số điện thoại của Ninh Chuẩn; cái thứ hai thu được trong vụ tòa nhà giam cầm, trong mục tin nhắn có một cuộc đối thoại kỳ ​​lạ với một người bạn vô danh.

Nhưng dù đó là điện thoại di động đầu tiên hay thứ hai thì cũng không có thông tin cá nhân nào liên quan đến Loose.

Chẳng hạn như địa chỉ nhà, tình trạng công việc, tình cảm hôn nhân.

Như thể bị cố tình che giấu vậy.

Lê Tiệm Xuyên đã tìm kiếm tên Loose trên trang web chính thức của Viện kiểm sát nhưng cũng không có thông tin chi tiết.

Tuy nhiên, Loose hình như đã xuất bản nhiều bài báo trong giới học thuật, chính trị và pháp lý. Lê Tiệm Xuyên nhấp vào xem, hầu hết các bài báo này đều là những lời chỉ trích hệ thống pháp luật hiện tại, cũng như các quan điểm ​​như khiển trách kẻ mạnh và bảo vệ kẻ yếu.

Theo niên đại từ xa đến gần, xu hướng cảm xúc của Loose càng được thể hiện rõ hơn trong bài báo, một số quan điểm còn có xu hướng cực đoan.

Tám năm trước, việc xuất bản bài báo của Loose đột ngột dừng lại.

Lê Tiệm Xuyên suy tư, lông mày hơi nhíu lại, vừa nhét hai chiếc điện thoại vào túi, vừa giơ tay quắc taxi, mau chóng cách xa con hẻm kỳ lạ đã bị đốt cháy một cách quỷ dị ở trong sâu cùng.

Tài xế taxi vẫn đang ngái ngủ, hình như cảm thấy cách ăn mặc kín mít của Lê Tiệm Xuyên có hơi kỳ lạ nên không kìm được liếc nhìn vài lần: “Chàng trai, đi đâu đây?”

“Nhà công tố viên Loose.”

Lê Tiệm Xuyên nói bằng giọng đã bị biến đổi.

Nhưng thật bất ngờ, lần này, tài xế taxi đạp phanh lại và nói: “Có địa chỉ cụ thể không? Nói thật nhé chàng trai, tôi chưa từng chở ai đến nhà công tố viên Loose cả. Ngài Loose đúng là người nổi tiếng nhưng chúng tôi không biết chỗ ở của ông ấy.”

Lê Tiệm Xuyên liếc nhìn tài xế taxi, không nhìn ra cảm xúc che giấu nào khác.

Nói cách khác, tài xế taxi quả thật không biết nhà của Loose nằm ở đâu.

Chiêu này có vẻ không ổn.

Lê Tiệm Xuyên xuống xe và quắc thêm hai chiếc taxi nữa, song câu trả lời vẫn không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều không biết.

Nhưng càng như vậy, Lê Tiệm Xuyên càng ý thức rõ rằng nhà của Loose là nhân tố quyết định. Có lẽ thứ giúp hắn vạch trần lớp voan mỏng hư ảo cuối cùng nằm ở ngay trong nhà Loose.

Sắc trắng bạc nổi lên từ phía chân trời.

Tiếng còi, tiếng chuông và tiếng trống hòa lẫn với âm thanh náo nhiệt phồn hoa trên đường phố, sương mù buổi sáng mỏng tang, người đi đường tới lui nhộn nhịp hơn, mùi thơm của bữa sáng trong tiệm bánh bay đi theo gió, tiếng ồn sáng sớm thức giấc hiện diện ở khắp mọi nơi.

Lê Tiệm Xuyên hòa vào dòng người, vừa cúi đầu bước chầm chậm về phía trước, vừa đoán địa chỉ nhà của Loose.

Thoạt nhìn không tìm ra manh mối.

Tuy nhiên, nếu sắp xếp lại tất cả các manh mối và thông tin có liên quan đến địa chỉ từ vụ án đầu tiên cho đến hiện tại, thì dường như xuất hiện một số liên hệ không rõ ràng. Đặc biệt là trong vụ án tòa nhà giam cầm, cậu chủ nhỏ Scott xuất hiện ở thành phố Maine, vị trí tháp nước, phu nhân Murphy nói sẽ đưa khách rời khỏi dinh thự vào buổi chiều, và thông tin có thể về đến nhà ngay trong ngày __

Đi ngang qua ki-ốt báo, Lê Tiệm Xuyên rút lấy một tấm bản đồ du lịch thành phố và mở ra xem, ánh mắt của hắn nhanh chóng khoanh tròn khu vực giáp ranh thành phố Maine gần dinh thự Murphy.

“Nếu như là ‘tôi’ bây giờ, ‘tôi’ sẽ sống ở đâu…”

Từng tên đường, từng con số lóe lên trong đầu.

Ánh mắt của Lê Tiệm Xuyên tối lại, giơ tay gọi một chiếc taxi, chẳng mấy chốc đã đến một khu dân cư biệt thự nằm giáp ranh với thành phố Maine.

“Một người có thói quen mang theo găng tay trắng bên người quanh năm, mắc bệnh sạch sẽ… địa vị xã hội cao, cuộc sống khá giả, chú trọng việc bảo vệ quyền riêng tư và chất lượng cuộc sống… có thể có che giấu một vài thói quen…”

Trong đầu đưa ra phán đoán, Lê Tiệm Xuyên thong dong bước đi, vòng qua một con đường đất nhỏ nằm sâu trong rừng, cơ thể thấp khòm từ từ thẳng trở lại, cái cổ rụt và thần thái thay đổi, vành mũ hơi nâng lên, khí chất của cả người lập tức biến hóa ba trăm sáu mươi độ, từ vẻ bình thường không gây chú ý thành vẻ lạnh lùng, nghiêm trang và cấm dục.

Hắn đi thẳng đến lối vào khu biệt thự.

Cửa sổ phòng an ninh mở ra, nhân viên bảo vệ liếc ra ngoài, khó hiểu nhìn Lê Tiệm Xuyên: “Ngài Loose? Ngài có nhớ nhầm đường không vậy, đây là khu phía Nam mà.”

Lê Tiệm Xuyên ngay lập tức để lộ vẻ mặt bừng tỉnh, áy náy nói: “Xin lỗi, tôi phải tăng ca xử lý gấp vài vụ án nên đầu có hơi váng.”

Đối với lời giải thích của Lê Tiệm Xuyên, nhân viên bảo vệ dường như chẳng hề ngạc nhiên, thay vào đó như đã quen thuộc nói: “Ngài Loose đúng là vất vả. Chúng tôi rất ngưỡng mộ ngài, hi vọng thành phố Maine trong tương lai có thể có nhiều người xuất sắc như ngài, sẵn sàng lên tiếng cho những người thuộc tầng lớp thấp hơn như chúng tôi!”

“Cảm ơn.”

Lê Tiệm Xuyên mỉm cười dời mắt, xoay người đi đến một khu biệt thự khác ở đối diện.

Nhìn vào phản ứng của nhân viên bảo vệ, nếu không phải khu phía Nam thì hiển nhiên là khu phía Bắc.

Tuy nhiên, danh tiếng của Loose đối với công chúng hình như có hơi quá mức.

Với sự hiểu biết trực quan về “bản thân”, Lê Tiệm Xuyên đã nhanh chóng tìm thấy biệt thự nơi Loose sống sau khi đi vào khu vực biệt thự phía Bắc. Hắn không có chìa khóa trên người, nhưng có thể nói hệ thống an ninh của biệt thự này chứa đầy lỗ hổng trong mắt hắn. Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Lê Tiệm Xuyên đã thành công phá vỡ cửa sổ và chui vào biệt thự.

Bên trong biệt thự của Loose trống không.

Toàn bộ hai tầng lầu ngoại trừ một chiếc giường thì không còn một món đồ vật nào, thậm chí đồ vật cơ bản nhất là bàn ghế cũng không có.

Giường trong phòng ngủ ở tầng một không được sử dụng nhiều.

Lê Tiệm Xuyên hơi nghi ngờ rằng mình đã tìm sai nhà, hoặc Loose đã chuyển đi và không sống ở đây.

Nhưng không lâu sau, hắn ngửi thấy một mùi lạ trong biệt thự này.

Mùi hôi như có như không quanh quẩn chóp mũi.

Lê Tiệm Xuyên men theo mùi đi một vòng quanh biệt thự rồi dừng lại ở lối vào của nhà để xe riêng dưới hầm.

Ở đây đặt đầy bàn ghế cũ ngổn ngang, bịt kín cửa ra vào. Ấn tượng đầu tiên là nó đã bị bỏ hoang từ lâu, chủ nhân của ngôi nhà cũng không sử dụng nó.

Sau khi gạt hết bàn ghế cũ qua một bên, Lê Tiệm Xuyên cạy khóa nhà để xe dưới hầm.

Một làn bụi dày đặc phả thẳng vào mặt.

Lê Tiệm Xuyên bịt mũi miệng lại, đợi vài giây sau mới lách người đi vào.

Nhà để xe dưới hầm tối om, bụi bay tứ tung, mùi hôi trở nên rõ ràng hơn.

Nhà để xe không rộng lắm, có hai hàng chỗ đậu nhưng không có xe đậu mà là có hơn một chục chiếc giường bệnh trắng nằm dàn hàng. Vết máu loang lổ trên giường bệnh giống như đã trải qua một cuộc đổ máu dữ dội.

Cảnh tượng này khơi gợi cảm giác quen thuộc trong Lê Tiệm Xuyên, không biết vì đâu lại nghĩ đến bức tranh trại điều dưỡng mà hắn nhìn thấy lúc trốn khỏi phòng thí nghiệm GOD.

Chúng nó cùng mang lại cảm giác dữ tợn và vặn vẹo.

Vòng qua từng giường bệnh, Lê Tiệm Xuyên tìm thấy một cái bàn ở cuối nhà để xe.

Một bộ dao mổ được đặt gọn gàng trên bàn, lưỡi dao hơi rỉ sét, có một bàn cờ vua bị vứt dưới đáy bàn. Lê Tiệm Xuyên mò mẫm và chỉ tìm thấy ba quân cờ, theo thứ tự là Hoàng hậu và hai Bộ binh.

Trong đó, quân cờ Hoàng hậu giống như quân cờ Vua mà Lê Tiệm Xuyên đã thấy trước đó, bị vỡ mất phân nửa và có dính máu.

“32… 16… 14…”

Lê Tiệm Xuyên nhét các quân cờ vào túi, vừa suy nghĩ vừa lần lượt kiểm tra từng giường bệnh.

Dưới gối đầu của một chiếc giường có vết máu mới nhất, kẹp theo một cuốn sổ bị xé mất một nửa.

Lê Tiệm Xuyên mở ra xem, thấy rằng chữ viết tay rất giống với Loose gốc, cuốn sổ bị bỏ trống khá nhiều, ngoại trừ cách vài trang sẽ ghi lại một khoảng thời gian, hoặc một chuỗi những con số nhìn như vô nghĩa.

Lê Tiệm Xuyên cẩn thận nghiên cứu một lúc, nhét cuốn sổ ghi chép vào người rồi kiểm tra nhà để xe ngầm lại từ đầu. Ngoài việc phát hiện sàn xi măng của nhà để xe này hình như đã được đúc lại thì không còn tìm thấy gì nữa.

Thời gian trôi qua nhanh chóng.

Lê Tiệm Xuyên ngồi trên giường trong phòng ngủ của Loose ở tầng một, nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ bẩn thỉu, nhìn vào con đường nhỏ màu xám tro bên ngoài khu vực biệt thự, trong đầu lần theo tất cả các sự kiện từng trải qua từ đầu đến cuối một lần.

Từng manh mối được bổ sung vào dòng thời gian hỗn loạn, làm cho sự thật khó bề phân biệt dần dần đầy đủ và chính xác.

Hắn không biết chắc Giám mục cánh trái và Bộ binh đang làm gì và đã tìm thấy gì, nhưng hắn đã làm hết khả năng để sắp xếp xong mọi thứ có thể.

Cùng lúc đó, từng tin nhắn đột nhiên xuất hiện và được gửi đi từ một cái tên không bao giờ bị nghi ngờ đến từng chiếc điện thoại di động.

Có người ngạc nhiên, có người hoang mang, có người hoảng loạn và cũng có người phấn khích.

Nhưng bất kể có cảm xúc gì, mọi người đều thận trọng đẩy lùi kế hoạch đã định sẵn trong buổi tối và thực hiện một chuyến đi đến Phòng bói toán Raymond.

Chạng vạng, Lê Tiệm Xuyên giẫm lên ánh nắng chiều đỏ thắm, bước vào căn phòng trên tầng một của Phòng bói toán Raymond.

Hắn đặt vài cái ghế dựa vào tường, rồi đặt bàn cờ được hắn mang từ nhà Loose lên bàn.

Sau khi làm tất cả những điều này, hắn vừa lúc nghe được tiếng mở cửa kẽo kẹt đầu tiên.

“Chào buổi tối, ngài Loose.”

Lê Tiệm Xuyên ngước mắt lên, nhìn ra cửa, rồi thờ ơ nhướng mày mỉm cười: “Chào buổi tối. Mời vào, ngồi đâu cũng được… Hoan nghênh sự trở lại của anh, anh Raymond.”

Hết chương 97