Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 58



Edit: Raizel

Beta: Rosaline

Nắng vàng ấm áp, Tiêu Quân Mặc triệu tập các tướng lĩnh đến nghị sự doanh để thương nghị, Phó Thuần cùng những người khác đã đợi trong doanh từ sớm, một lát sau thì Tiêu Quân Mặc xuất hiện, nhìn quanh một vòng rồi lại xoay người đi ra ngoài, tiếp theo đó đẩy một chiếc xe lăn tiến vào, người trên xe lăn chính là người bị thương nhiều ngày không xuất hiện ____ Tô Lan Thanh.

Phó Thuần nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện thì biết lời khuyên của mình đã có tác dụng, trong lòng vui mừng không kìm được, Tiêu Quân Mặc giúp đẩy xe lăn đến bên cạnh bàn, không nhắc một chữ nào đến thương thế của Tô Lan Thanh, chỉ lấy bản đồ trải ra bàn giống như thường ngày, cố gắng để gần Tô Lan Thanh một chút rồi bắt đầu nghị sự.

Vài tướng lĩnh liếc nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười thoải mái,vài ngày trước khi Tô tướng quân bị thương, Hoàng Thượng túc trực bên y mấy ngày trời không rời một bước, mãi đến tận khi Tô tướng quân dù sắc mặt vẫn hơi tái nhợt nhưng sức khỏe đã không còn đáng lo, bọn họ cũng yên tâm hơn. Đám nhãi ranh của nước Kim kia, bọn họ vặn vặn cổ tay, nhất định sẽ cho chúng đẹp mặt, trả thù thay cho Tô tướng quân!

Tiêu Quân Mặc đứng bên cạnh Tô Lan Thanh, vươn tay chỉ vào một vị trí trên bản đồ, trầm giọng nói: “Hiện tại đại quân ta đang ở vị trí này, từ bến thuyền Đông Hà xuất phát, sau khi tiến vào hải vực thì sẽ không còn chỗ nào khác để neo đậu, chỉ có duy nhất một eo biển này.” Ngón tay hắn di chuyển đến một vị trí khác rồi dừng lại: “Đây là eo biển Mã Lĩnh, nơi chúng ta có thể đột phá chính là nơi này.”

Trước khi đến, Tiêu Quân Mặc đã thương nghị qua với Tô Lan Thanh, địa thế quanh eo biển Mã Lĩnh đặc biệt, đến lúc đó chúng ta có thể lợi dụng địa lý của eo biển này để một lần diệt gọn đội thuyền của nước Kim.

Chỉ chốc lát các tướng sĩ đã thống nhất quan điểm, Tô Lan Thanh nhếch môi, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng nói: “Lần này ta không thể đi, hy vọng đặt hết lên vai các vị, mọi người cố gắng.”

Các tướng lĩnh sửng sốt, Phó Thuần tiên phong trả lời: “Chúng tôi nhất định sẽ đại thắng trở về, tướng quân yên tâm!”

Tô Lan Thanh mỉm cười vuốt cằm, ý cười lan đến tận đáy mắt.

Sau khi thương nghị xong thì các tướng sĩ lũ lượt rời khỏi, Tiêu Quân Mặc tiến đến ngồi xổm trước mặt Tô Lan Thanh, hai tay vươn ra nắm chặt lấy tay y, dịu dàng nói: “Lan Thanh, hôm nay nắng đẹp lắm, ta đưa ngươi đi phơi nắng một chút được không?”

“Được.” Tô Lan Thanh đồng ý, Tiêu Quân Mặc đi đến sau lưng y, giúp y đẩy xe lăn đi ra ngoài, đến một nơi không người, những tia nắng chiếu thẳng lên người, phơi nắng đến híp mắt, mệt mỏi muốn ngủ.

“Hôm nay đã cảm thấy đỡ hơn chưa?” Tiêu Quân Mặc đặt một chiếc ghế tựa rồi ngồi xuống trước mặt y, nắm lấy bàn tay của y rồi nhẹ nhàng vuốt ve, ngày ấy thuốc nổ không chỉ khiến cho hai chân của Lan Thanh bị thương nặng mà những nơi khác cũng bị thương, sức khỏe giảm xuống, nhiều chỗ vết thương khép lại rất chậm, đã nhiều ngày như vậy rồi mà khép lại chẳng được bao nhiêu.

“Mỗi ngày ngươi đều hỏi, không cảm thấy phiền sao?” Tô Lan Thanh không trả lời hắn, y là người có thể nhịn đau, nhập ngũ mười mấy năm đến nay vết thương lớn nhỏ nhiều vô số, tuy lần này bị thương nặng hơn quá khứ rất nhiều, cũng thực sự rất đau nhưng y trước giờ không thích nói ra miệng, cứ nhịn rồi sẽ qua thôi.

“Rõ ràng ngươi biết ta đau lòng mà.” Tiêu Quân Mặc nắm chặt tay y, áp mặt vào tay y, nhíu mày: “Tay Lan Thanh lạnh quá.” Nói xong, hắn kéo tay y vào trong ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể ấm áp của mình ủ ấm tay y, bàn tay nhẵn nhụi dán lên làn da nóng bỏng tự nhiên tạo luồng nhiệt đánh thẳng vào người y.

Tô Lan Thanh có chút đỏ mặt, ngón tay giật giật muốn rút tay ra khỏi ngực hắn nhưng lại bị Tiêu Quân Mặc giữ chặt lại, không cho chạy trốn, y có chút nóng lòng: “Quân Mặc, đang ở giữa quân doanh, sẽ có người đi qua.”

“Không có đâu, ta đã dặn bọn họ cách xa nơi này.” Tiêu Quân Mặc ngồi trở lại ghế, cánh tay cứng rắn duỗi ra, ôm cả Tô Lan Thanh vào lòng mình, để y ngồi lên đùi mình, cúi đầu ôm lấy y, cùng nhau phơi nắng.

Mặt của Tô Lan Thanh ngày càng đỏ, việc ngồi trên đùi hắn khiến cho y không được tự nhiên chút nào cả, y cử động thân thể muốn trở lại xe lăn của mình, ngay sau đó thì nghe thấy âm thanh khàn khàn của Tiêu Quân Mặc truyền tới: “Lan Thanh, người đừng lộn xộn, ta không thể đảm bảo sẽ không làm gì ngươi tại đây đâu.”

Y lập tức dừng động tác, quay đầu lại nhìn hắn, bỡ ngỡ hiểu ra, lùi lại trong ngực hắn không dám cử động, Tiêu Quân Mặc cười lớn, siết chặt cái ôm, hai người phơi mình dưới nắng một chút, sau đó Tiêu Quân Mặc giúp y trở về, lúc đến trướng thì cũng đúng lúc quân y đến thay thuốc, Tiêu Quân Mặc chỉ cho quân y băng bó vết thương trên đùi của y, sau đó bảo quân y để hòm thuốc lại rồi lui ra ngoài.

“Ngươi sao lại…” Tô Lan Thanh không hiểu, tiếp theo đó lại thấy Tiêu Quân Mặc tự mình cầm hòm thuốc, vươn tay cởi quần áo của y ra, để lộ ra băng gạc băng bó trước ngực. Hắn kiên nhẫn tháo từng vòng băng gạc ra, để lộ những miệng vết thương dữ tợn.

Hai mắt Tiêu Quân Mặc đỏ lên, bàn tay cầm bình sứ run rẩy, sau đó hắn cố gắng trấn định lại, cẩn thận bôi thuốc lên các vết thương của Tô Lan Thanh, thuốc bột chạm tới những vết thương chưa khép miệng, đau đớn như ngàn vạn kim châm bao phủ toàn thân, Tô Lan Thanh im lặng nắm chặt chăn gối dưới thân, không rên một tiếng.

“Có đau không?” Tiêu Quân Mặc hỏi, Tô Lan Thanh lập tức lắc đầu, trong lòng hắn biết là y không muốn nói ra, tay theo bản năng mà càng nhẹ nhàng hơn, động tác dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn. Nhưng ngay cả như vậy thì quá trình bôi thuốc vẫn đau đến mức cả người Tô Lan Thanh đều đổ mồ hôi lạnh.

Khăn vải ấm áp lướt qua làn da mang đến cảm giác thoải mái, giống như độ ấm của lồng ngực Tiêu Quân Mặc vậy, Tô Lan Thanh lẳng lặng nằm đó, cả người bị lâu một lượt, đảo mắt thấy tay của Tiêu Quân Mặc đã sắp di chuyển đến hạ thân, y giật mình bắt lấy tay hắn, hai tai đỏ ửng: “Ta.. để ta tự làm đi.”

Nhưng Tiêu Quân Mặc lại nhẹ nhàng gạt tay y ra, không nói lời nào mà cởi tiết khố của y ra, giúp y lau người, khăn vải ấm áp lướt qua từng chỗ một, ánh mắt Tô Lan Thanh nhìn chằm chằm, mặt càng lúc càng đỏ, ngay khi hắn lau đến nơi đó, y xấu hổ mà vươn tay muốn ngăn lại.

“Lan Thanh, không cần che.” Tiêu Quân Mặc thấy thế thì cười, tiến lên kề sát tai Tô Lan Thanh thổi nhẹ đầy ám muội: “Trên người ngươi còn chỗ nào mà ta chưa xem, hiện tại mới che hình như hơi muộn thì phải?”

“Ngươi im đi!” Tô Lan Thanh hiếm thấy là thẹn quá hóa giận, nắm lấy khăn vải ném lên mặt Tiêu Quân Mặc, vội vàng muốn mặc khố lại nhưng lại nhận ra chân mình đã không còn nghe y sai sử nữa rồi, muốn nâng chân lên nhưng chỉ phí công vô ích.

Tính thế gấp gáp, một bàn tay từ bên cạnh vươn tới nắm lấy tiết khố trong tay y, động tác nhẹ nhàng giúp y mặc vào, sau đó ngồi xuống bên giường, lại sợ y nghĩ linh tinh mà ôm y vào ngực, để y vùi đầu vào bả vai rộng lớn của hắn.

“Quân Mặc, ta không nghĩ linh tinh, buông ra đi.” Âm thanh rầu rĩ truyền đến từ phía bả vai, Tô Lan Thanh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Quân Mặc, khoác tay lên lưng hắn: “Ta không sao, ngươi đừng lo.”

Tiêu Quân Mặc không nói lời nào, một lúc lâu sau mới cúi đầu nhẹ nhàng gặm lấy bờ môi của Tô Lan Thanh, mấy ngày trước nhìn thấy Lan Thanh thống khổ khiến hắn cũng đau lòng không thôi, nhưng hiện tại nhìn y thản nhiên như vậy thì hắn lại càng thêm đau lòng, muốn dốc toàn lực, chỉ một lòng muốn chữa khỏi cho hai chân của y.

“Lúc ta không ở đây, ngươi phải ngoan ngoãn uống thuốc, tự chăm sóc bản thân thật tốt, chờ ta trở về, nhớ chưa?” Tiêu Quân Mặc không yên lòng mà căn dặn từng chút một.

Tô Lan Thanh bất đắc dĩ, hắn thực sự cho y là trẻ con không thể tự chăm sóc bản thân sao? Nhưng nghĩ đến hai người phải xa cách một đoạn thời gian, bản thân thì không cách nào cùng hắn lên chiến trường, chỉ có thể nuốt những lời phản đối vào trong, y vươn tay ôm lấy Tiêu Quân Mặc, tựa vào hõm vai của hắn: “Ngươi cũng phải cẩn thận, bình an trở lại, biết chưa?”

“Đương nhiên.” Chỉ hai chữ ngắn ngủi đã biểu lộ rõ sự tự tin của Tiêu Quân Mặc. Lần này hắn đi chính là muốn đánh cho những tên nước Kim đó một trận nhừ tử để trả thù cho Lan Thanh, đòi lại cả vốn lẫn lời.

Ba ngày sau, tướng sĩ báo lại rằng nhân mã nước Kim đã xuất binh, vẫn giống lần trước, Đại Hãn A Bố Trát của bọn chúng tự mình dẫn binh, Tiêu Quân Mặc nghe xong thì cười lạnh, nhỏ giọng lệnh tiểu binh lui xuống, truyền lệnh tập hợp binh sĩ, bản thân thì giúp Tô Lan Thanh vén chăn, bỗng nhiên tay bị bắt lại.

“Bị ta đánh thức sao?” Tiêu Quân Mặc nắm ngược lại tay y.

Tô Lan Thanh lắc đầu: “Ngươi phải đi rồi sao?”

“Ừ, nhân mã nước Kim xuất binh rồi.” Tiêu Quân Mặc dịu dàng trả lời, giúp y vén góc chăn lại rồi ngồi xuống bên giường, hắn nâng một lọn tóc của Tô Lan Thanh lên mũi ngửi, lưu luyến không buông.

“Cẩn thận một chút, ta chờ ngươi trở về.” Tô Lan Thanh nghĩ nghĩ, chống cơ thể ngồi dậy, chủ động hôn lên khóe miệng hắn một cái, nhưng chớp mắt đã bị Tiêu Quân Mặc hôn ngược lại, nắm giữ quyền chủ động.

Sau một hồi thân thiết, hai người buông ra trong không nỡ, Tiêu Quân Mặc mang theo kỳ vọng của Tô Lan Thanh cùng với mối hận trong lòng, lãnh binh xuất phát, khi con thuyền tiến đến cửa biển thì gặp đội thuyền của nước Kim, khi này, hắn chỉ huy các tướng sĩ bày binh bố trận theo kế sách đã thương nghị từ trước, một lòng đối địch.

Tiêu Quân Mặc xông lên dẫn đầu, thủ hạ cũng xông tới chém giết vô số binh sĩ địch quốc để báo thù cho Tô Lan Thanh, hắn anh dũng giết giặc, máu nhiễm đỏ áo giáp, hiển nhiên trở thành một Tu la đẫm máu. Trải qua ba canh giờ chém giết, người Kim bắt đầu không chống đỡ được nữa, đúng theo kế hoạch của bọn họ, cúng bị ép tiến vào eo biển Mã Lĩnh, Tiêu Quân Mặc nhướng mày cười lạnh, mang binh đuổi theo tiến vào eo biển.

Ánh trăng treo cao, Tô Lan Thanh trong trướng đương lúc rảnh rỗi, tự mình chuyển động xe lăn đi ra ngoài ngắm trăng, gió biển mang theo vị mặn thổi từ biển tới, thổi tung những sợi tóc, y đứng cách đống lửa không xa, ngửa đầu nhìn đường mặt biển như ẩn như hiện ở xa xa, cùng với biển lớn thâm trầm mà lâm vào trầm tư.

Lúc Tiêu Quân Mặc còn ở Ninh Ấp, y ở bên này đánh giặc, tuy cũng là nhớ nhung nhưng lại có chiến sự quấn thân, thời gian rảnh rỗi để nhớ hắn cũng chẳng có bao nhiêu, hiện giờ người trong lòng rời đi, y lại ở đây chờ, phần nhớ nhung dưới đáy lòng kia bỗng phóng đại lên vô số lần, chiếm trọn tim y.

Tô Lan Thanh nhìn ánh trăng, tựa hồ như thấy được khuôn mặt của Tiêu Quân Mặc ở phía bên kia, y lại nhớ đến những bức họa trong thư phòng của hắn, có những cảnh ngay cả y cũng chẳng nhớ nhưng Tiêu Quân Mặc lại có thể vẽ ra được, kẹp lại trong sách.

Bỗng nhiên y nghĩ đến bản thân trong kiếp trước, cũng ở nơi mà Tiêu Quân Mặc không biết mà yên lặng vẽ một bức tranh về hắn, kẹp trong sách, khi đó y không dám bộc lộ tâm ý của mình nên chỉ có thể ký thác mảnh tình này trên trang giấy mỏng, mà hiện giờ, khi lời yêu đã tỏ, họ vẫn muốn vẽ ra hình ảnh của nhau để khi về già hồi tưởng lại. Tô Lan Thanh nghĩ vậy thì lại cười, tuy rằng hạnh phúc này tới muộn một kiếp nhưng cũng không tính là muộn.

Cũng may, y vẫn đợi được hắn(*), cũng sẽ sánh bước cùng nhau.

(*)他还是等到了他: hai chữ 他 này không biết cái nào là hắn cái nào là y nữa.