Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 65



Editor: RAIZEL

Beta: ROSALINE

Sáng sớm, cung nhân lặng lẽ tiến vào, ánh nến mập mờ như đang nhắc nhở Tiêu Quân Mặc nên thức dậy vào triều, hắn mở hai mắt, ngón tay đặt lên môi ra hiệu cho bọn họ tay chân nhẹ nhàng, tránh đánh thức Tô Lan Thanh.

“Ưm..” Tô Lan Thanh mơ màng tỉnh lại, mí mắt khẽ khẽ.

“Khiến người thức giấc sao?” Tiêu Quân Mặc trở lại, cho tất cả cung nhân lui ra ngoài, hắn cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi môi của Tô Lan Thanh, tay phải đồng thời vuốt ve gò má của y: “Ngủ thêm chút đi, đợi lát nữa tan triều chúng ta cùng nhau ăn sáng.”

“Được.” Tô Lan Thanh nhắm mắt lại ngủ tiếp, nhưng sau khi Tiêu Quân Mặc đi thì y không làm sao ngủ tiếp được nữa, nằm trên giường một lát, Tô Lan Thanh chống người ngồi dậy, sai Như Nguyệt mang đến cho mình một quyển sách rồi tựa đầu vào thành giường nghiêm túc đọc.

Chẳng biết đã qua bao lâu, đột nhiên trước mắt xuất hiện một chiếc bóng, Tô Lan Thanh ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trước mặt, hắn đã thay triều phục ra, ngồi xuống bên giường rồi dật lấy quyền sách mà y đang đọc, cười nói: “Thủy kinh chú? Lan Thanh thích xem thứ này sao?”

“Ừ, rảnh rỗi nên đọc một ít về thiên văn địa lý, cũng rất thú vị.” Tô Lan Thanh trả lời.

Tiêu Quân Mặc gật đầu rồi để cung nhân đưa đồ ăn lên, cháo nóng cùng những đĩa thức ăn nhỏ tỏa ra khói trắng lượn lờ, Tiêu Quân Mặc múc một chút cháo nóng đặc sệt lên nếm thử, lại cẩn thận dặn người trên giường ăn chậm một chút, ăn xong rồi còn phải uống thuốc nữa.

Sau khi ăn sáng xong thì vừa đúng lúc ngự y tới đưa thuốc, Tô Lan Thanh nhận lấy bát thuốc rồi uống một hơi cạn sạch, trong miệng vẫn còn lưu lại dư vị đắng chát, y buông bát thuốc xuống, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: “Khương ngự y, uống thuốc này có thể chữa khỏi cho chân của ta sao?”

Tiêu Quân Mặc nghe vậy cũng nhìn qua.

“Cái này…” Khương ngự y sửng sốt, sắc mặt trở nên rối rắm, khóe miệng giật giật vài cái nhưng lại chẳng nói được gì.

“Sao không trả lời?” Tiêu Quân Mặc nhíu này, sắc mặt trầm xuống.

“Hoàng… hoàng thượng…” Khương ngự y cúi đầu giống như lấy quyết tâm, sau đó quỳ phịch xuống đất nói: “Xin hoàng thượng thứ tội, chúng thần vô năng, thực sự không thể chữa trị được cho chân của Tô tướng quân, xin hoàng thượng tha mạng!” Hắn vừa quỳ thì những ngự y phía sau cũng liên tiếp quỳ xuống theo, tiếng cầu xin tha mạng cũng liên tục vang lên trong điện.

Trong lòng Tô Lan Thanh trở lên lạnh lẽo, hạ mắt không nói gì, y biết sẽ như vậy, sợ là từ nay về sau y không thể đứng lên được nữa rồi. Y còn mong chờ điều gì đây chứ?

“Một lũ phế vật! Người đâu, lôi tất cả xuống chém!” Tiêu Quân Mặc tức giận đứng phắt dậy, trong mắt lửa giận phừng phừng, hắn cùng Lan Thanh ôm kỳ vọng lớn như vậy mà dùng một hai câu ‘chúng thần vô năng’ nhẹ nhàng là coi như xong ư?!

“Hoàng thượng tha mạng!”

“Cầu hoàng thượng tha mạng!”

“Đợi đã.” Trong lúc tất cả đang huyên náo hết cả nên thì Tô Lan Thanh thản nhiên nói, bên môi y là nụ cười chua xót, y kéo ống tay áo của Tiêu Quân Mặc để hắn quay ra nhìn mình: “Ngự y cũng không phải thần tiên, không trị được cũng chỉ là vì không cách nào, ngươi đừng làm khó cho họ!”

“Ngay cả vết thương của ngươi cũng không trị được hết thì còn cần bọn họ làm gì?” Tiêu Quân Mặc tức giận đến mức không kiềm chế được, không chỉ bên ngoài tức giận mà sự đau thương cũng dần nảy sinh trong lòng, Tô Lan Thanh càng tỏ ra bình tĩnh như vậy càng khiến lòng hắn như dao cắt.

“Quân Mặc, ngươi nghe ta đi, được không?” Tô Lan Thanh nắm lấy tay hắn, chỉ một câu nói đơn giản đã khiến cho tâm tình nôn nóng của hắn bình tĩnh trở lại, hắn mệt mỏi phất tay cho tất cả ngự y lui ra ngoài, quay ra ôm chặt người trên giường, chôn đầu vào trong hõm vai y.

Không, nhất định sẽ có cách, hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Đang lúc khổ sở thì đột nhiên trong đầu Tiêu Quân Mặc nhớ đến một chuyện, lúc ấy khi mẫu hậu còn bệnh nặng, đám ngự y cũng nói là khó mà chữa khỏi được, là chính hắn đã khuyên phụ hoàng mở cửa hoàng cung để thu nhận lương y, tuy rằng không thể cứu được mẫu hậu nhưng ít nhất có thể khiến nàng tốt lên trong chốc lát, hiện giờ ngự y cũng nói là là hai chân Lna Thanh khó mà trị được, hiện tại hắn cũng có thể treo hoàng bảng, thu nhận thầy thuốc trong dân gian vào cung, nói không chừng lại có một tia hy vọng!

Nói là làm, Tiêu Quân Mặc sai người viết hoàng bảng, đưa ra ngoài cung dán khắp nơi, cũng tăng thêm binh sĩ canh giữ cửa cung để tránh có kẻ đục nước béo cò trà trộn vào cung. Chỉ cần có một chút hy vọng thì hắn cũng tuyệt đối không từ bỏ!

Hôm sau, các đại phu trong dân gian cuồn cuộn không ngừng vào cung, những người này sau khi nhìn chân của Tô Lan Thanh thì cũng nói không khác gì các ngự y, Tiêu Quân Mặc vẫn không chịu từ bỏ ý định, tiếp tục triệu các đại phu vào cung, một ngày khi hắn đang nói chuyện cùng Tô Lan Thanh thì một nhóm đại phu khác lại tiến vào, hắn liếc mắt nhìn người dẫn đầu một cái, đúng là người năm đó tiến cung đề xuất dùng cỏ kim kia.

Người nọ tên Ngô Khởi, hắn tiến lên quan sát hai chân của Tô Lan Thanh, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên nhăn nhó, nghĩ một hồi rồi quyết định nói thật ra: “Hoàng thượng, hai chân của Tô tướng quân bị thương rất nghiêm trọng, thảo dân chỉ có thể giúp cho cơ bắp của ngài ấy không bị khô héo chứ không có cách để trị tận gốc, có điều thảo dân xin đề cử một người, gia phụ cũng là đại phu, gia phụ từng nói ở trong núi sâu ngoài thành ba mươi dặm có một lão giả ẩn cư gọi là Mạc Nho, là sư phụ của gia phụ, gia phụ nói lão nhân gia người đã ẩn cư núi rừng mấy năm, hơn bốn mươi năm trước rất nổi danh ở kinh thành, diệu thủ hồi xuân, không bằng hoàng thượng thử mời vị này đến xem Tô tướng quân một cái.”

Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu được sự vui sướng, cho dù thế nào cũng phải thử một lần, hắn quyết định tự mình mang Tô Lan Thanh xuất cung đi tìm vị đại phu này xem thử một chút, nhất định sẽ có cách chữa khỏi!

Vì thế mấy ngày gần đây Tiêu Quân Mặc cố gắng xử lý thật nhiều công vụ, một chút việc vặt thì giao cho Thừa tướng giải quyết, ba ngày sau hắn mang theo Tô Lan Thanh bước đi trên con đường dẫn ra ngoài thành.

Hai người cùng ngồi trên xe ngựa, ngày đông giá lạnh, hơi lạnh thấu đến tận xương nhưng trong xe ngựa vẫn vô cùng ấm áp, Tô Lan Thanh mặc một thân quần áo mùa đông, tựa vào trong lồng ngực rộng lớn của Tiêu Quân Mặc, đang đọc quyển sách cầm trong tay.

“Lan Thanh, đây là điểm tâm mới được làm, nào, thử một miếng xem.” Tiêu Quân Mặc mở chiếc hộp đựng thức ăn tinh xảo ra, nắm một miếng điểm tâm đưa đến bên môi người trong ngực, Tô Lan Thanh đọc sách đến mê mẩn, y mở miệng ra theo bản năng rồi trực tiếp gặm lấy miếng điểm tâm, không may lại cắn luôn cả ngón tay của Tiêu Quân Mặc vào miệng, y sửng sốt, xấu hổ cúi đầu.

Tiêu Quân Mặc bật cười, rút ngón tay lại rồi lấy quyển sách ở trong tay Tô Lan Thanh ra, không cho giải thích mà đặt nó qua một bên: “Lan Thanh, ngươi đọc nó đã rất lâu rồi, không thể đọc tiếp, sẽ hại mắt đấy, ngủ một chút đi.”

“Mỗi ngày ta đều hết ăn rồi ngủ, muốn ta thành heo hay sao?” Tô Lan Thanh lắc đầu, y không buồn ngủ cũng không muốn ngủ.

“Béo tốt hơn, ta tình nguyện nuôi một con heo con.” Tiêu Quân Mặc ôm hôn gò má y, mỉm cười dịu dàng.

“’Nói năng linh tinh.” Tô Lan Thanh trừng mắt với hắn một cái, tâm tình nôn nóng của bản thân cũng yên tĩnh lại.

Xe ngựa từ từ di chuyển, sau hai canh giờ cuối cùng cũng đến nơi mà Ngô Khởi nói, Tiêu Quân Mặc mặc cho người bên cạnh một chiếc áo khoác thật dày, bản thân xuống xe trước, lấy xe lăn đặt trên đất, sau đó vươn người vào trong xe ngựa ôm Tô Lan Thanh ra rồi cẩn thận đặt trên xe, tự mình giúp y đẩy xe lên núi.

Đường núi gập ghềnh quanh co khúc khuỷu, để lên được trên núi quả thực rất phí công sức, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng thấy được đỉnh núi, trên đó có một gian phòng nhỏ mộc mạc, trên nóc nhà có khói trắng lượn lờ, Tiêu Quân Mặc hít sâu một hơi, ôm tâm tình phấn khích cùng nôn nóng bước thật nhanh về phía trước, đến cửa thì gõ nhẹ vài cái.

“Ai vậy?” Bên trong truyền đến một giọng nói đã không còn trẻ trung, một ông lão ra mở cửa, ông lão đã tóc bạc trắng đầu, nhìn qua có vẽ đã qua tuổi thất tuần, ông đánh giá hai người đứng trước cửa này một lượt, một đứng một ngồi, tuy quần áo đơn giản nhưng khí chất bất phàm, có thể đoán được không phải dân chúng bình thường: “Các ngươi là ai?”

“Lão nhân gia, chúng tôi đến tìm ngài để khám bệnh, nghe nói y thuật của ngài trác tuyệt nên hy vọng ngài có thể nhìn xem vết thương trên đùi y một cái, chúng ta vô cùng cảm kích.” Tiêu Quân Mặc chân thành nói, đến nói này, hắn không còn là một hoàng đế cao cao tại thượng nữa, vì người hắn yêu, dù là dáng vẻ gì cũng đều phải buông xuống.

Tô Lan Thanh kinh ngạc với giọng điệu của hắn, trong lòng lại càng thêm cảm động, người này có thể vì y mà làm đến tận mức này, chấp nhận buông xuống tư thái của bậc đế vương chỉ vì muốn đối phương chữa trị cho y, thực sự không dễ dàng.

“Làm sao các ngươi biết lão phu ở đây?” 

Tiêu Quân Mặc trả lời một năm một mười, chỉ giấu đi thân phận của mình cùng Tô Lan Thanh,chỉ nói là nghe được danh tiếng của ông nên ôm hy vọng mà tới.

“Vào trong cái đã.” Mạc Nho thở dài, tránh đường cho hai người họ tiến vào trong sân, vừa đi vừa nói: “Lão phu đã ở nơi này ẩn cư mấy năm, rất ít người biết đến, các ngươi hẳn là bằng hữu của Ngô Thành phải không?”

Tiêu Quân Mặc sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra Ngô Thành chính là phụ thân của Ngô Khởi thì gật đầu trả lời.

“Thì ra là vậy.” Không hề khó khăn như trong tưởng tượng, Mạc Nho lập tức đồng ý một cách nhẹ nhàng, Tiêu Quân Mặc vô cùng vui sướng, giúp đẩy xe lăn vào trong phòng, bế Tô Lan Thanh đến chỗ ghế nằm mà ông lão chỉ, giúp y cởi áo khoác để sang một bên, lại lấy chiếc thảm nhung trên đùi y xuống, vươn tay vuốt ve sợi tóc phía sau lưng y, dịu dàng nói: “Thả lỏng, không cần nôn nóng.”

Khung cảnh này đều lọt vào trong mắt Mạc Nho, ông nhìn chăm chú vào người đàn ông cao lớn đang dịu dàng chăm sóc người đàn ông trên ghế nằm, buông hòm thuốc trong tay xuống tiến lại gần, nhìn hai người một lượt, đột nhiên hỏi: “Quan hệ giữa hai ngươi là gì?”

Tiêu Quân Mặc giật mình, lập tức nắm chặt lấy tay của Tô Lan Thanh, không chút do dự mà trả lời; “Dật Cận là người thương của ta.” Dật Cận là tên tự của Tô Lan Thanh.

“Các ngươi…”Ánh mắt Mạc Nho nhìn chằm chằm vào cánh tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người một hồi lâu, sau đó cười khẽ thành tiếng, nói: “Người có tình rồi sẽ thành thân thuộc, chính là người si tình chẳng phụ kẻ si tình mà.”

Tiêu Quân Mặc khiếp sợ, suýt nữa thì cho rằng ông lão này biết được chuyện kiếp trước của bọn họ, vội vàng nói: “Ông yên tâm, ta sẽ không phụ y, cuộc đời này của ta chỉ thương mình y.” Hắn vừa nói lời tâm tình thì ống tay lại bị Tô Lan Thanh kéo lại, lúc này hắn mới ngăn bản thân không tiếp tục này tỏ tâm tình cho ông lão kia nghe.

“Kỳ vọng ngươi có thể làm được điều mà ngươi nói.” Mạc Nho nói bằng giọng điệu thấm thía, ánh mắt mờ mịt giống như đang thông qua người trước mắt mà nhìn thấy một người khác, ông thở dài, ngồi xuống trên cạnh ghế nằm, bắt đầu cẩn thận xem xét vết thương ở chân Tô Lan Thanh, càng xem thì ông càng nhíu mày khiến cho Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh cũng trở nên sốt ruột, lúc lâu sau ông mới đứng dậy thở dài, nói: “Xương đùi của y đã đứt gãy rồi, đầu xương gãy đã đâm vào gân mạch, lão phu sẽ cố hết sức thử xem có nắn được về như ban đầu hay không, có điều quá trình điều chỉnh xương cốt sẽ rất đau, hãy chuẩn bị tâm lý đi.”

“Ngài cứ làm đi, ta không sợ đau.” Tô Lan Thanh ôn hòa trả lời.

“Đứa trẻ ngoan.” Mac Nho mỉm cười, vỗ lên bả vai Tô Lan Thanh: “Ta đi chuẩn bị một ít dược liệu, trước thì pha một thùng nước thuốc để tắm đã.”

Tiêu Quân Mặc và Tô Lan Thanh cùng nhau gật đầu, nhìn bóng dáng Mạc nho rời đi, lòng vốn bĩnh như mặt nước hồ của hai người họ giống như bị một hòn đá ném vào tạo lên gợn sóng, vô cùng kích động.

Một lúc sau, Tiêu Quân Mặc ôm lấy Tô Lan Thanh, nức nở nói: “Lan Thanh, lần này ngươi nhất định có thể đứng lên.”

Tô Lan Thanh tựa vào lồng ngực hắn, ậm ừ trả lời, tâm tình bình lặng bao lâu, cuối cùng cũng có chỗ để chờ mong.