Trọng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhất Thế

Chương 67



Editor: KEN

Beta: MARSELYNNE

Ngày vội vàng qua đi, bảy ngày ngắn ngủn nháy mắt trôi qua, càng tới gần ngày công bố kết quả, tâm tình Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh càng khẩn trương theo.

Sáng sớm Mạc Nho mang hòm thuốc tới, lấy ngân châm ra châm cứu cho Tô Lan Thanh như thường ngày, giây lát sau, hắn đứng dậy đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.

“Lan Thanh, chớ khẩn trương, nhất định sẽ tốt thôi.” Tiêu Quân Mặc lặp lại một lần, không biết đang an ủi Tô Lan Thanh hay đang an ủi bản thân hắn.

Tô Lan Thanh nắm chặt tay hắn, trên đùi dần trở nên đau đớn, cho dù đã qua nhiều ngày như vậy, y vẫn vô pháp thích ứng với cái đau tận xương cốt này, trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, chỉ trong chốc lát, y giống như mới từ hồ nước lạnh đi lên.

Hai canh giờ trôi qua rất nhanh, Mạc Nho đúng giờ mà từ ngoài cửa bước vào, hắn đứng trước giường, quét mắt nhìn hai người trên giường với cạnh giường, trầm giọng hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Tô Lan Thanh cùng Tiêu Quân Mặc liếc nhau, gật đầu thật mạnh, thành bại chỉ ở giây phút này, sau này có thể đứng lên hay không, chỉ chờ lúc này!

Mạc Nho tay chân nhanh nhẹn rút những ngân châm từ chân Tô Lan Thanh xuống, thử chạm vào hai chân y, hỏi: “Ta làm như này có cảm nhận được gì không?”

Tô Lan Thanh cúi đầu nhìn chân mình, Mạc Nho nhẹ tay xoa, tuy rằng rất nhẹ, nhưng vẫn cảm nhận được một chút, y mừng rỡ gật đầu, đã có cảm giác, chẳng lẽ…

“Tốt, vậy ngươi đứng lên nhìn xem.” Mạc Nho lui về phía sau một bước, nếu có thể bước đi thì chứng tỏ xương đã lành, sau đó chỉ cần chăm sóc tốt thì không lâu sau có thể hoàn toàn khôi phục.

Tô Lan Thanh ngẩng đầu nhìn Tiêu Quân Mặc, xốc đệm chăn ra, chống mép giường chậm rãi đứng lên, hai chân truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, y lờ đi, động tác của Tô Lan Thanh rất chậm, y vịn cột giường, đỡ thân thể từ từ đứng lên, chỉ là một động tác đứng lên đã khiến trán y chảy đầy mồ hôi, thật lâu sau, Tô Lan Thanh đứng thẳng thân thể, vững vàng đứng bên giường, y vui sướng nhìn về phía Tiêu Quân Mặc và Mạc Nho, không quan tâm đau đớn trên đùi.

Tiêu Quân Mặc kiềm chế đáy lòng mừng như điên, nắm chặt nắm đấm, hắn hít sâu một hơi, thanh âm áp lực từ yết hầu phát ra, hắn lui lại mấy bước, cổ vũ mà nhìn Tô Lan Thanh, mở ra hai tay, ôn nhu nói: “Đến đây, chậm rãi đi đến trước mặt ta.”

Tô Lan Thanh lên tiếng trả lời, nhìn ánh mắt cổ vũ của Tiêu Quân Mặc, thử chậm rãi buông ra hai tay. Sau khi buông tay, trọng lượng thân thể toàn bộ đều dồn lên hai chân, cảm giác đau đớn càng rõ ràng, Tô Lan Thanh cắn răng nhịn xuống, nâng lên đùi phải, cõi lòng đầy hy vọng bước lên trước một bước.

Gót chân vừa chạm đất, đau đớn nhỏ chợt chuyển thành đau nhức, đau đớn bén nhọn giống như ngân châm chảy trong yết hầu, hai chân chống đỡ không nổi trọng lượng thân thể của y, cả người mềm nhũn, mắt Tô Lan Thanh co rút, không khống chế được mà ngã quỵ.

Tiêu Quân Mặc kinh ngạc biến sắc, tiến lên đỡ được người, gắt gao ôm thắt lưng y để y đứng vững, hắn chống đỡ thân thể vô lực của Tô Lan Thanh, gấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không, không sao, ta thử lại lần nữa.” Tô Lan Thanh đẩy Tiêu Quân Mặc ra, để hắn cách mình xa chút, hai tay lại chống cột giường, tim đập nhanh đến nỗi nghe như tiếng chuông đồng bên tai, cái gì cũng nghe không rõ, chỉ nhìn chằm chằm góc áo của người trước mặt, một chút, một chút mà buông tay ra, nhấc chân cất bước.

Lúc này, chân còn chưa chạm đất, khí lực hai chân trong nháy mắt như bị rút đi hết, Tô Lan Thanh lại ngã xuống, lần thứ hai ngã vào lòng Tiêu Quân Mặc, mắt y nhắm chặt, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Quân Mặc một cái, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Tô Lan Thanh kéo kéo khóe môi, xấu hổ cười cười nói: “Vừa rồi không đứng vững, lại lần nữa.” Nói xong liền muốn đẩy Tiêu Quân Mặc ra.

“Không thử nữa! Mau ngồi xuống.” Lúc này, Mạc Nho đứng một bên vẫn luôn không lên tiếng đi tới, kéo Tô Lan Thanh ngồi xuống giường, hắn ngồi xổm xuống xem xét tình huống hai chân y, vừa rồi dùng sức hai lần, khiến xương đùi thật vất vả mới khép lại suýt chút nữa lại lệch vị trí, hồi lâu sau, hắn thu hồi tay, ánh mắt yên lặng đến bất khả tư nghị, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Từ bỏ đi.”

Chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Tô Lan Thanh cũng không còn, hai tay rủ xuống, nhìn chằm chằm hai chân không nói gì.

Tiêu Quân Mặc nhắm chặt hai mắt lại mở ra, bi thương xoay quanh trong lòng, cho dù hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng lúc biết chân tướng vẫn cảm thấy khó có thể tiếp thu. Hắn ngồi xuống bên giường, vươn tay kéo Tô Lan Thanh, để y dựa vào lòng hắn, nhẹ nhàng hôn y.

“Quân Mặc, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Tô Lan Thanh hiện giờ cần yên lặng một mình, y ngồi trên giường, bốn phía an tĩnh lại, ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ chiến lên người y, thật ấm áp.

Tiêu Quân Mặc ra khỏi phòng, ngồi trong viện, tâm tình thật lâu sau cũng không cách nào bình tĩnh nổi, hắn ra lệnh cho ảnh vệ xuống núi mua rượu, ngửa đầu uống, rượu tinh khiết và hương rượu thấm ướt vạt áo, chất lỏng lạnh như băng chảy vào trung y ấm áp, hắn một vò lại một vò mà uống, giống như chỉ cần tự chuốc say liền không cần phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Trong phòng, Tô Lan Thanh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm phía trước đến xuất thần. Là y sai, nếu ngay từ đầu y không ôm hy vọng quá lớn thì hiện tại sẽ không khổ sở như vậy phải không?

Nhưng đây không phải bình thường sao, Mạc đại phu vẫn chưa nói nhất định có thể chữa khỏi, là y ôm hy vọng quá lớn thôi. Tô Lan Thanh vươn tay xoa xoa chân mình, so với lúc trước đã có chút cảm giác, nhưng cũng không đủ để chống đỡ bản thân đứng lên, có nghĩa là sau này có thể y không bao giờ ra chiến trường được nữa, không thể lại rong ruổi trên lưng ngựa.

Trong đầu thoáng chốc xuất hiện hai thân ảnh, một người cảm thông y không đứng lên được, thập phần đáng thương, một người mắng y lia lịa. Chẳng qua là không đứng được thôi, vì sao phải oán trời trách đất? Ngoại trừ làm tướng quân, y còn có thể làm rất nhiều việc khác, nhân sinh dài như thế, vì sao cứ phải tiếc nuối mà sống cả đời? Lại khiến người y yêu khổ sở?

Tô Lan Thanh nâng mắt, như chợt tỉnh ngộ, đúng vậy, nam tử hán đại trượng phu, vốn không nên giống nữ nhân tự oán tự hối tiếc, cho dù đứng không được, y cũng có thể làm việc khác, y vẫn là y, là Tô Lan Thanh!

Nghĩ tới đây, cửa phòng bị đẩy ra, xộc vào mũi là mùi rượu nồng nặc, Tiêu Quân Mặc xuất hiện ở cửa, hắn bước nhanh tới, dùng hai tay ôm lấy Tô Lan Thanh làm y khiếp sợ, hắn sao lại uống rượu?

“Lan Thanh, ngươi hãy nghe ta nói.” Tiếng tim Tiêu Quân Mặc đập nhanh bên tai, làm Tô Lan Thanh không thể không ngưng thần lắng nghe hắn nói, “Chúng ta trước đó nói gì ngươi còn nhớ không? Nếu ngươi về sau không đứng lên được, thì ngươi còn có ta, ta sẽ chiếu cố ngươi cả đời, Lan Thanh, ngươi đều quên sao?”

Tô Lan Thanh sửng sốt, y không quên, y đương nhiên không quên.

“Lan Thanh, ngươi đã đáp ứng ta sẽ làm hoàng hậu của ta, không thể đổi ý, ta đã nói là muốn cùng ngươi đi khắp chân trời góc biển, ngươi không thể đứng lên, ta liền mang theo ngươi đi, ngươi muốn đi chỗ nào ta đều mang ngươi đi, có được hay không?” Mùi rượu nồng nặc bao lấy Tô Lan Thanh, y trầm mặc thật lâu, vươn tay ôm lấy Tiêu Quân Mặc, thấp giọng trả lời: “Được, ta muốn đi chỗ nào ngươi đều mang ta đến đó, không được chê ta phiền toái.”

“Sao có thể chứ?” Tiêu Quân Mặc bỗng nhiên kịp phản ứng, kinh hỉ nhướn mày, thăm dò hỏi: “Lan Thanh, ngươi…”

“Ta không sao.” Tô Lan Thanh đánh gãy hắn, chồm qua chủ động hôn lên môi hắn, “Nói ví dụ, ta bây giờ muốn hồi cung.”

“Được, chúng ta lập tức đi!” Tiêu Quân Mặc mừng rỡ như điên, cáo biệt Mạc Nho, mang theo người trong lòng lập tức xuống núi, một lúc lâu sau, bọn họ đã ngồi trên xe ngựa hồi cung, ôm người trong lòng, hắn do dự một chút, mới hỏi: “Lan Thanh, ngươi sao lại… Đột nhiên không sao?” Chẳng lẽ đang làm bộ cho hắn thấy?

“Chỉ là nghĩ thông thôi.” Tô Lan Thanh thở dài, “Khóc sướt mướt là hành vi của nữ nhân, huống hồ Mạc đại phu cũng chưa nói nhất định có thể trị được, là chúng ta ôm hy vọng quá lớn, không thể thay đổi hiện thực, không bằng tiếp thu nó, cũng tốt hơn một chút, không phải sao?”

“Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt.” Tiêu Quân Mặc nói xong ôm chặt y, tuy rằng hắn rất vui vì Lan Thanh có thể suy nghĩ cẩn thận, nhưng hắn vẫn đau lòng cho y, một người có thể kiên cường đến nỗi thật sự có thể tự thuyết phục bản thân chấp nhận phần đời còn lại không thể đi được sao? Có điều hắn nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình. 

Xe ngựa từ từ đi tới, bên trong xe ấm áp như xuân, Tiêu Quân Mặc ôm Tô Lan Thanh, suy nghĩ rồi hỏi y: “Lan Thanh, ngươi nói xem chúng ta chọn thời điểm thành thân nảo ổn?”

“Cái này… Ngươi sao lại hỏi ta?” Tô Lan Thanh ngẩn người.

“Ngươi là hoàng hậu của ta, đương nhiên ta muốn trưng cầu ý kiến ngươi.” Tiêu Quân Mặc hôn mặt y, trả lời như lẽ đương nhiên.

Tô Lan Thanh im lặng không nói, y bất tri bất giác hồi kinh đã mấy năm, lại chưa bao giờ có cơ hội thăm phụ thân một lần, hiện giờ quốc thái dân an, y cùng Tiêu Quân Mặc tư thủ chung thân, nói như thế nào cũng nên báo cho phụ thân một tiếng, nghĩ vậy y nói: “Quân Mặc, trước khi thành thân, ta muốn đến một nơi.”

“Ngươi nói đi.” Chỉ cần là Lan Thanh muốn, hắn sẽ không cự tuyệt.

“Ta muốn… Đi một chuyến đến phương Bắc.” Tiếng Tô Lan Thanh dần dần nhỏ xuống, “Chúng ta ở bên nhau, cha ta vẫn chưa biết.”

Tiêu Quân Mặc bừng tỉnh đại ngộ, cười vang lên, “Phu nhân suy xét quả nhiên chu đáo, ta phải đi bái kiến nhạc phụ đại nhân trước mới đúng, nếu như thế, chờ sau khi hồi kinh rồi xử lý xong xuôi chính sự, chúng ta đi sớm về sớm.”

“Ai là nhạc phụ của ngươi?” Tô Lan Thanh trừng mắt, một phen đẩy ngã Tiêu Quân Mặc, nằm đè lên người hắn, “Gọi công công*.”

*công công (公公) này nghĩa là bố chồng nha:^)) 

Tiếng cười của Tiêu Quân Mặc im bặt, ánh mắt ý vị sâu xa, hắn thở dài một tiếng rồi cười to, kéo thân thể Tô Lan Thanh lại để hai người sát vào nhau hơn, hắn ngửa đầu hôn môi y, khiêu khích thắt lưng mẫn cảm của y, “Thì ra Lan Thanh thích tư thế này sao, vi phu nhớ kỹ rồi.”

“Ngươi nói hưu nói vượn!” Tô Lan Thanh hung hăng trừng hắn, không để ý tới  hắn nữa, ngồi dậy tựa vào một bên mà đọc sách, người bên cạnh chồm qua ôm chặt y, khí tức ấm áp vây quanh y, Tô Lan Thanh cười nhạt, kỳ thật như vậy cũng không có gì là không tốt, có một người nguyện ý bên ngươi cả đời, vậy là đủ rồi.

Tiêu Quân Mặc cũng không trêu chọc y nữa, an an tĩnh tĩnh ôm y vào lòng cùng đọc sách, kỳ thật Lan Thanh  trừ việc nhớ phụ thân ra còn hoài niệm cuộc sống ở phương Bắc. Đi xem cũng tốt, chỉ hai người bọn họ mang theo vài thị vệ cùng ảnh vệ tùy thân bảo hộ, không cần người khác quấy rầy, cũng tính là một loại lạc thú phải không?

Hôm sau xe ngựa đến hoàng cung, Tiêu Quân Mặc cùng Tô Lan Thanh trở lại cung, bốn tháng sau, trời mùa hạ, thời tiết nóng hơn, Tiêu Quân Mặc mang theo người thương, từ hoàng cung xuất phát tới phương Bắc.