Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 221: Gặp Lão Đại





Đỗ Y còn muốn đâm chọc Hứa Ninh vài câu, kết quả người bên cạnh kéo tay áo gã một cái.


Vương Vĩ xoa xoa đôi bàn tay, cười hì hì nhìn Hứa Ninh nói: "Ha ha, anh Ninh, anh nói đúng lắm, Minh ca khẳng định là vô cùng công bằng.

Đỗ Y đây là buồn ngủ, nói mê sảng thôi."Hứa Ninh sao có thể không biết tiểu tâm tư của Vương Vĩ, anh ta vỗ vỗ vai Vương Vĩ, thân thiện cười cười: "Thì ra là thế, các cậu vất vả kiên trì thêm một lúc, đợi lát nữa trời sáng là có thể quay về nghỉ ngơi rồi."Nói xong, Hứa Ninh cũng không hề nhìn Đỗ Y, mang theo Tần Nhất và Vệ Liêu tiến vào trại.Tần Nhất bất động thanh sắc đuổi theo, lời Đỗ Y và Vương Vĩ nói phía sau vẫn truyền đến rất rõ ràng."Tại sao lại kéo tao, tên Hứa Ninh kia cũng không nhìn một chút xem bộ dáng mình thế nào, mũi sắp vểnh lên trời rồi, xem thường ai chứ!""Được rồi được rồi, mày yên tĩnh một chút, Hứa Ninh có Minh ca che chở, mày có thể làm gì? Chẳng lẽ muốn cùng Minh ca đối đầu."Nhắc tới Minh ca, Đỗ Y lập tức liền ngậm miệng.Con ngươi Tần Nhất đảo một vòng, xem ra Minh ca này không phải người dễ chọc.Hứa Ninh mang Tần Nhất đến một gian nhà đất nhỏ hẹp: "Kiều Kiều trước hết cứ ở nơi này, ngủ một giấc thật ngon, chờ em tỉnh lại tôi sẽ dẫn em đi gặp lão đại."Tần Nhất ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, có chút đáng thương nhìn Hứa Ninh: "Đại thúc, thúc nhất định phải tới tìm tôi đó."Hứa Ninh cười tít mắt đồng ý, quay người cứng rắn kéo lấy Vệ Liêu đang không muốn đi cùng nhau rời khỏi.Tần Nhất tiến vào phòng, hơi thở trêи thân trong nháy mắt thay đổi, mắt phượng mỹ lệ như cười như không.

Cô đi đến bên giường ngồi xuống, bàn tay trắng nõn sờ lên giường, vậy mà lại ấm.Nhìn phòng đất mặc dù đơn sơ nhưng đồ đạc lại khá đầy đủ, mắt Tần Nhất lại sâu thêm mấy phần, Thanh Phong trại này thật sự có mấy phần thú vị.Duỗi lưng một cái, Tần Nhất cứ như vậy nằm trêи giường ngủ thiết đi.Một trận tiếng gõ cửa đánh thức Tần Nhất dậy, mở mắt ra, trong mắt phượng xinh đẹp là một mảnh thanh minh, một chút cũng không giống bộ dáng vừa mới tỉnh lại.Ngoài cửa, thanh âm của Hứa Ninh vang lên: "Kiều Kiều, Kiều Kiều, em đã dậy chưa?"Tần Nhất híp híp mắt phượng, thanh âm mềm mại vang lên: "Đại thúc, tôi dậy rồi, thúc chờ chút, tôi mở cửa ngay đây.""Được, tôi chờ em." Hứa Ninh đáp lại.Tần Nhất đưa tay vuốt vuốt tóc mình, lại vuốt vuốt quần áo rách rưới trêи người mình, hoàn hảo bày ra bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ.Xuống giường mở cửa, kỳ thật cánh cửa này cũng chỉ là dùng một tấm ván gỗ dựng lên.


Mở cửa, đập vào mắt chính là gương mặt thô kệch của Hứa Ninh: "Ha ha, Kiều Kiều, rốt cuộc em cũng tỉnh.

Đây là quần áo với đồ ăn chuẩn bị cho em, sửa soạn một chút rồi đi với tôi đi gặp lão đại."Tần Nhất mỉm cười tiếp nhận đồ Hứa Ninh đưa cho cô, sau đó quay vào phòng, tươi cười trêи mặt trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.Vuốt vuốt váy liền màu trắng mỏng Hứa Ninh vừa đưa, vẻ mặt Tần Nhất có chút lạnh.Hứa Ninh chờ ở bên ngoài nửa tiếng, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, anh ta nhịn không được hỏi: "Kiều Kiều, em xong chưa vậy?"Vừa hỏi xong, cửa liền mở ra, khi Hứa Ninh trông thấy dáng vẻ của Tần Nhất, đáy mắt tràn đầy kinh diễm.Đem bụi bẩn trêи mặt lau rửa sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Tần Nhất liền lộ ra.

Mặc vào chiếc váy dài trắng Hứa Ninh chuẩn bị, Tần Nhất càng trông tiên khí mười phần.Tần Nhất chà xát đầu ngón tay, có chút tủi thân nhìn Hứa Ninh: "Đại thúc, còn có quần áo khác không, mặc chiếc váy này lạnh lắm."Hứa Ninh ho khan vài tiếng, vẻ mặt xin lỗi nhìn Tần Nhất: "Kiều Kiều à, thật sự không có cái khác.


Nhưng em đừng lo, đợi lát nữa gặp lão đại, khẳng định lão đại sẽ cho em.

Bây giờ em đi với tôi đi gặp lão đại nha.".