Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 227: Người Không Thể Động





Tay Sở Sở dừng một chút, sau đó đóa Hồng Mai tươi đẹp kia đột nhiên héo tàn.

Sở Sở ngước mắt: "Tôi mặc kệ cô tới đây vì mục đích gì, Lâm Minh, cô không thể động đến."Tần Nhất ngoảnh mặt làm ngơ với lời Sở Sở nói, không đứng đắn cười cười: "Thật là đáng tiếc, đóa Hồng Mai xinh đẹp như vậy.


Tận thế rét lạnh, có thể tìm được một bó hoa là cỡ nào khó khăn, Trại chủ đối xử với cô thật tốt.""A." Sở Sở giương lên nụ cười giễu cợt, đầu ngón tay lại chạm nhẹ lên một nhánh Hồng Mai cắm ở trong bình ngọc trêи bàn, trong nháy mắt, Hồng Mai biến thành đen, dần dần điêu tàn.Ánh mắt Tần Nhất dừng vài giây, lập tức cười nói: "Không hổ là dị năng giả hệ độc, quả nhiên khiến cho người ta sợ hãi."Sở Sở thu tay về, ánh mắt âm u: "Không cần ở chỗ này của tôi làm trò, cô chỉ cần biết, Lâm Minh không phải người cô có thể động.

Nếu không, cô sẽ giống như đóa Hồng Mai đó."Tần Nhất nhíu mày, đáy mắt như cười như không đột nhiên khiến Sở Sở thấy hoảng hốt.

Tần Nhất đột nhiên nhào về phía Sở Sở, đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, nốt ruồi son nho nhỏ bên tai phải thình lình đập vào mắt.

Người này, đúng là Sở Sở của tiểu đội Vân Hoán, chị của Sở Mặc Hòa.Sở Sở hét lên một tiếng, Vương Diễm còn chưa kịp đẩy Tần Nhất ra, cửa mở, Lâm Minh và Lâm Hải đứng tại cửa.Lâm Hải nhìn thấy Sở Sở bảo bối bị người đè nặng, lập tức đi qua đẩy Tần Nhất ra, cẩn thận đỡ Sở Sở dậy.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Lâm Hải cực kỳ đau lòng.Gã tức giận quát Tần Nhất: "Cô đang làm cái gì, muốn chết phải không?"Cơ thể Sở Sở không tốt, Lâm Hải biết cô có bệnh tim bẩm sinh, bình thường cho dù lăn ga trải giường cũng phải cẩn thận từng li từng tí.


Con đàn bà này, sao cô ta dám làm vậy với Sở Sở chứ!Đáy mắt Lâm Hải bộc phát lệ khí, gã trực tiếp vươn tay muốn cho Tần Nhất một bạt tai, khi tay sắp rơi xuống trêи mặt Tần Nhất, Lâm Minh kéo gã lại: "Đại ca, bớt giận."Lâm Hải cực kỳ tức giận: "Minh đệ, lôi kéo tôi làm gì, tôi muốn giết cô ta."Sở Sở ở trong ngực Lâm Hải chậm rãi mở mắt ra, môi anh đào phấn nộn tái nhợt.

Lâm Hải trước tiên phát hiện Sở Sở tỉnh lại, vui mừng ôm Sở Sở, cẩn thận vuốt ve má Sở Sở: "Sở Sở, thế nào, có còn khó chịu không?"Sở Sở không nói lời nào, chỉ là đôi mắt lạnh lùng nhìn Tần Nhất, môi anh đào duyên dáng mím chặt, quật cường.Lâm Hải lại càng hận Tần Nhất, gã biết Sở Sở không khéo việc ăn nói.

Là một mỹ nhân băng lãnh, cô chưa bao giờ vu oan người ta, dám yêu dám hận.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Lâm Hải càng thêm xác định, nhất định là Tần Nhất gây chuyện."Người tới, ném cô ta vào vườn Zombie cho tôi." Vườn Zombie, tên như ý nghĩa, chính là nơi Lâm Hải chuyên môn dùng để nuôi Zombie.Lông mày Lâm Minh nhíu lại: "Đại ca, nghĩ lại.""Nghĩ lại cái gì, cô ta làm Sở Sở bị thương, đây đã là trừng phạt đủ nhẹ." Lâm Hải hung ác nhìn Tần Nhất, hận không thể xé nát cô.Lâm Minh nhìn như bất đắc dĩ thở dài: "Đại ca, cô ấy là người phụ nữ của tôi.


Như vậy đi, giao cô ấy cho tôi xử lý, tôi sẽ cho đại ca và Sở Sở một cái công đạo."Sở Sở trong ngực Lâm Hải nắm chặt nắm đấm, bên trong ánh mắt cụp xuống là ai oán làm thế nào cũng không giấu được.Cho nên dù Tần Nhất không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được.

Vẻ mặt Tần Nhất khẽ thay đổi, ngay sau đó run lẩy bẩy nhào vào trong ngực Lâm Minh, mềm yếu nói: "Minh ca, em rất sợ, người này đột nhiên bảo người tới mang em đi, còn liên tục nhục nhã em, em nhịn không được mới..."Lông mày Lâm Minh nhíu lại, nhịn xuống không vui trong lòng, phải dùng tới sức mạnh Hồng Hoang mới không có đem người trong ngực đẩy ra.

Khi cúi đầu xuống nhìn liền chạm đến đôi mắt phượng ngập nước của Tần Nhất, trái tim chợt cảm thấy hoảng hốt..