Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 242: Chế Phục Thành Công





Cây hoa mai "chi chi" một tiếng, có chút mắt tò mò nhìn Tần Nhất, làm sao người này lại biết được?Hoàn toàn chính xác, nó vốn là một gốc hoa mai trong ngọn núi sâu, thế nhưng đoạn thời gian trước, trận hắc vũ nọ khiến nó biến dị, bắt đầu sinh ra tư tưởng của chính mình.Ban đầu nó cũng không ăn người mà sống, nhưng trong lúc vô tình nó bị Lâm Hải phát hiện, gã còn phát giác ra chất lỏng của nó có thể giúp nhanh chóng khép lại vết thương.

Thậm chí có thể tăng lên đẳng cấp dị năng, thế là liên hợp một đám người đưa nó về nhốt ở chỗ này.


Sau đó còn chế tạo hàng rào chắn bằng kim loại, cầm tù nó ở chỗ này, thỉnh thoảng bảo Zombie tới chỗ nó lấy chất lỏng.Cho nên nó oán hận nhân loại, nó muốn ăn hết mọi người.Tần Nhất không nhìn thấy tiểu Mai hoa, nhưng có thể cảm nhận được sự phẫn nộ cùng oán hận trong lòng nó.

Đôi lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhíu lại, nói: "Thế nào, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục trải qua những ngày tháng bị cầm tù ư? Theo ca ca, ít nhất ca ca có thể cho em tự do.

Với lại, em không muốn báo thù sao, ca ca có thể giúp em."Tần Nhất tiếp tục dụ dỗ cây hoa mai, tiếng nói mát lạnh như tiếng nước chảy róc rách vang vọng trong sơn tuyền, trong veo mang theo từng tia dụ hoặc.Không thể không nói, lời dẫn dụ của Tần Nhất đã làm cho cây hoa mai động tâm.


Không muốn, nó không muốn ở lại đây, nó sớm đã muốn đi ra ngoài.

Chỉ là kim khắc mộc, hàng rào vây quanh trời sinh khắc nó, khiến nó không thể ra ngoài được."Chi chi chi chi." Tiểu Mai hoa thu dây leo quấn quanh người lại, đồng ý với Tần Nhất.Tần Nhất cười hì hì: "Thế mới đúng chứ, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đi theo ca ca, ca ca bảo đảm em được ăn ngon uống say."Tần Nhất đùa giỡn cây hoa mai này thành nghiện, nghiễm nhiên bày ra bộ dáng công tử ca quần là áo lụa."Nhưng mà, ca ca ở đây nói trước với em một tiếng, con người ta ghét nhất phản bội, nếu như Tiểu Mai hoa dám phản bội ca ca, vậy cũng không cần thiết sống nữa." Đôi mắt Tần Nhất đột nhiên trở nên lạnh lùng, lệ khí âm trầm phả vào mặt cây hoa mai, ép nó khiến nó khó chịu không thôi.Nó vội vàng lắc lắc dây leo "chi chi chi chi" cầu xin tha thứ, lần này nó thật sự cam đoan không dám sinh ra nửa phần tâm tư khác.

Mới vừa rồi quả thật nó còn tính toán đợi người này cứu nó ra ngoài, nó liền một ngụm nuốt người này vào bụng.Nhưng bây giờ nó hiểu rồi, người trước mặt này thật đáng sợ.Tần Nhất thấy thế liền thu hồi lệ khí cùng hàn ý trêи người, đi tới vỗ vỗ thân cây của Tiểu Mai hoa, ôn nhu nói: "Tốt, chỉ cần em không phản bội, ca ca sẽ không đối xử tệ với em."Cây hoa mai liên tục lay động dây leo biểu thị quyết tâm, sau đó chỉ chỉ rào chắn kim loại, kêu lên: "Chi chi chi chi."Tần Nhất tâm tư khẽ động: "Ý em là rào chắn kim loại này khiến em không thể ra ngoài được?"Kim khắc mộc, khó trách tiểu Mai hoa mạnh như vậy lại không thoát được khỏi chỗ này."Không có việc gì, ca ca có biện pháp khác." Thần thức Tần Nhất khẽ động, tiểu Mai hoa khổng lồ lập tức biến mất cùng cô.Bên trong không gian, tiểu Mai hoa ngạc nhiên dò xét bốn phía.

Nó không rõ tại sao vừa quay người đã tới một địa phương khác, nhưng nó có thể cảm giác được nơi này rất dễ chịu, giống như là có năng lượng không ngừng tràn vào thân thể của nó, khiến nó nhịn không được đem rễ của mình đâm sâu vào trong đất.Tần Nhất mím chặt đôi môi có chút tái nhợt, đưa tiểu Mai hoa vào trong không gian có chút miễn cưỡng, nhưng may cuối cùng vẫn thành công.


Không gian Hỗn Nguyên không thể đưa người bên ngoài vào ngoại trừ Tần Nhất, đương nhiên, người không được, vật sống khác thì lại có thể.Chỉ là đây là lần đầu tiên Tần Nhất "chuyển" vật sống lớn như thế vào, khó tránh khỏi có phần không chịu đựng nổi.Tần Nhất nhìn thấy tiểu Mai hoa thích ứng nhanh như thế, trong lòng thở phào một hơi.

Nhưng chợt ngửi được mùi máu tươi tanh hôi trêи thân tiểu Mai hoa, Tần Nhất ghét bỏ nhăn mũi..