Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 417: Nữ vương trở về



Vương Tán Đình bật thốt ra: "Cậu là tiểu tiện nhân kia?"

Lời vừa dứt, đột nhiên bà ta ý thức được mình nói sai. Bây giờ còn chưa vạch mặt với Tần Nhất, trên mặt bà ta có chút ngượng ngùng, trong đôi thủy mâu hiện lên từng tia bối rối.

Tần Nhất cười lạnh: "Tiểu tiện nhân? Vương Tán Đình, đừng giả vờ nữa, chuyện năm đó bà đánh tráo tôi và Tần Kiều Kiều đã sớm bại lộ rồi. Bà muốn biết tin tức của con gái bảo bối của bà? Cô ta chết rồi, mấy ngày trước cô ta bị tôi tự tay giải quyết. Nói ra, dáng dấp của Tần Kiều Kiều đúng là rất giống bà, đặc biệt là đôi thủy mâu, giống nhau như đúc."

Giống nhau đến mức làm cho người ta chán ghét.

Vương Tán Đình khiến cô thống khổ, cô cũng muốn bà ta cùng đau với cô. Tần Kiều Kiều là ranh giới cuối cùng của bà ta, như vậy cô liền không ngừng giẫm lên cái ranh giới cuối cùng đó.

"Không có khả năng, mày nói láo." Vẻ mặt Vương Tán Đình không tin, khuôn mặt đẹp đẽ vặn vẹo biến dạng: "Tiểu tiện nhân, mày đang nói láo!"

Vương Tán Đình thấp giọng nỉ non: "Kiều Kiều của mẹ, Kiều Kiều của mẹ làm sao có thể có chuyện gì được."

Trong lòng Tần Nhất đau xót, Kiều Kiều của mẹ, xưng hô thân thiết cỡ nào... Đây đã từng là thứ cô khát vọng nhất, nhưng mà bây giờ lại chán ghét không thôi.

"Không tin, bà có thể hỏi người khác. Tần Kiều Kiều chết rồi, đứa con gái bà yêu thương nhất chết rồi. Cho nên, Vương Tán Đình, bà sống lại...có tác dụng gì." Tần Nhất lạnh nhạt nói, mắt phượng âm u.

Đối với Vương Tán Đình, đáy lòng Tần Nhất không nói rõ được là cảm thụ gì. Hận sao, có, thế nhưng càng nhiều hơn là một người xa lạ. Những thứ trước kia cô cưỡng cầu, bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi.

Thế nhưng, không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho Vương Tán Đình. Cái mạng này của Vương Tán Đình, cô đã định trước rồi. Mặc kệ bà ta có phải là Vương Tán Đình thật hay không, cô đều sẽ không bỏ qua.



Vương Tán Đình khẽ giật mình, đúng vậy, bà ta sống lại có tác dụng gì? Vẻ mặt của tiểu tiện nhân Tần Nhất không giống như đang nói láo. Kiều Kiều của bà ta thật sự không còn nữa, Kiều Kiều không còn nữa, vậy bà ta sống lại làm gì.

Không, có một việc bà ta có thể làm, bà ta có thể báo thù cho Kiều Kiều!

Vương Tán Đình oán hận nhìn thiếu niên phong lãng tễ nguyệt trước mắt, cho dù là nam trang, giữa hai đầu lông mày lờ mờ vẫn có thể thấy được dáng vẻ có mấy phần giống với Tôn Chỉ Lan.

Tần Nhất bề ngoài xác thực rất tốt, cô kế thừa toàn bộ ưu điểm của Tôn Chỉ Lan và Tần Miễn, ngũ quan hoàn mỹ, thậm chí so với Tôn Chỉ Lan còn muốn xuất sắc hơn, nhưng đây cũng là nguyên nhân Vương Tán Đình hận Tần Nhất.

"Mày hại chết Kiều Kiều, vậy mày liền dùng mạng mình đến đền đi." Vương Tán Đình trực tiếp bổ nhào về phía Tần Nhất, trong mắt lóe lên sự hung ác. Lần đầu tiên bà ta hối hận như thế, hối hận lúc trước vì cái gì không bóp chết tiểu tiện nhân này.

Mắt phượng phảng phất như muốn kết băng, lông mi thật dài cúi xuống, con ngươi giống như hắc thủy tinh lóe lên, đột nhiên bắn ra lệ khí kinh người: "Tôi đến đền mạng? Hừ, tôi ngược lại muốn xem xem hôm nay sẽ là ai chết ở chỗ này."

Bàn tay trắng nõn khẽ động, hai chân Vương Tán Đình bị đông lại, không thể động đậy. Bà ta hoảng sợ nhìn Tần Nhất: "Mày sử dụng cái yêu thuật gì, mau thả tao ra! Tao là mẹ mày, mày không thể đối xử với tao như vậy."

Tần Nhất cười khẽ, khí chất thanh lãnh bỗng nhiên thay đổi, mắt phượng ẩn ẩn hiện ra màu đỏ, ngón tay trắng nõn quét qua cánh môi đỏ bừng, cả người bỗng nhiên trở nên yêu dị, tựa như đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen nở rộ, nguy hiểm nhưng lại mang theo dụ hoặc trí mạng.

Tần Nhất giờ khắc này không còn là một công tử thanh quý, mà là nữ vương từ Địa Ngục trở về. Cô thích loại cảm giác này, Tần Nhất cô không muốn làm công tử thanh quý, mà muốn trở thành Vương của thế giới này.

Nữ vương độc nhất vô nhị.