Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 229: Cô vợ nhỏ phát uy



Nhìn xem cô vợ nhỏ đột nhiên tức giận, Xích Dương: "!"

Nhìn xem Xích Dương ngồi tại trên băng ghế nhỏ nhìn tạp chí quân sự, cùng bên cạnh nước tại phun ra rầm rầm, Chung Noãn Noãn: "!"

"Thế nào?"

Xích Dương đem sách vừa để xuống, nhanh chóng đứng người lên.

Nhìn xem anh bởi vì đột nhiên đứng lên, trước mặt có thứ gì còn hất lên hất lên, Chung Noãn Noãn: "!"

Thấy cô vợ nhỏ một bộ dáng gặp quỷ, Xích Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, đầu óc nổ vang một tiếng, nhanh chóng cầm sách đem trước mặt của mình ngăn trở. Khuôn mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi giờ phút này vẫn là nghiêm túc, nhan sắc lại từ tiểu mạch biến sắc thành màu nâu đỏ.

"Khụ khụ.."

Không nghĩ tới sẽ gặp mặt Tiểu Dương dưới tình huống như vậy, Chung Noãn Noãn lúng túng ho khan hai tiếng: "Anh từ từ xem sách."

Dứt lời, ý đồ giữ cửa kéo lên.

Thế nhưng là khóa đều bị cô nạy bay ra, làm sao đóng cửa?

Chung Noãn Noãn chân trước vừa đóng cửa lại, kết quả đoán chừng nguyên nhân là vừa rồi bổ quá mạnh một chút, khung cửa xảy ra vấn đề, két một tiếng, cửa lại mở ra.

Thẳng đến đụng phải vách tường đằng sau, lúc này mới dừng lại.

Vừa nhẹ nhàng thở ra để sách xuống, Xích Dương: "..."

Lại nhìn thấy Tiểu Dương, Chung Noãn Noãn: "..."

Khuôn mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi của Xích Dương rốt cục bị Chung Noãn Noãn khiến cho phá công, một mặt quẫn bách. Nhanh chóng dùng tay che, sau đó một lần nữa đem sách cầm lên che khuất.

Mặt Chung Noãn Noãn giờ phút này cũng là đỏ thấu.

Ôi mẹ ơi!

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Em thật không phải là cố ý." Chung Noãn Noãn vội vàng xin lỗi, miễn cho Xích Dương cho là cô là cái nữ lưu manh.

"Em em.. Em là thấy anh một mực tại trong phòng tắm không có ra, tiếng nước kia lại không giống như là dáng vẻ đang tắm, anh.. Trước anh không phải nói anh có bệnh nhức đầu sao, cho nên em cho là anh xảy ra chuyện gì. Cái kia em em em.. Em không phải cố ý đụng hư cửa, em.. Em quên phải gõ cửa trước khi vào cửa. Em.. Trước khi xông đến em nên bảo anh một tiếng.. Em trước kia ở trên núi làm ruộng, sức lực lớn, cho nên em sốt ruột liền đụng hư cửa."

Chung Noãn Noãn cảm giác đời này đều không có quẫn bách như thế.

Nhìn xem cô vợ nhỏ quẫn bách, cơ hồ cái đầu nhỏ đều muốn bốc khói, trong nháy mắt Xích Dương bình tĩnh xuống tới. Đặc biệt là đang nghe được nguyên nhân cô phá cửa mà vào, toàn bộ ánh mắt trong nháy mắt liền nhu thành một vũng nước.

"Không trách em, trách anh. Là anh làm em lo lắng. Về sau sẽ không như vậy."

Thấy cô vẫn cúi đầu không nói lời nào như cũ, Xích Dương lên tiếng kêu lên: "Noãn Noãn.."

"Dạ?"

Chung Noãn Noãn nghe được anh gọi cô, ngẩng đầu, muốn đi xem ánh mắt của anh, thế nhưng lại thấy được cơ ngực tráng kiện hữu lực, đường cong văn lý rõ ràng của anh, sau đó liền cảm giác con mắt giống như bị thứ gì dính trụ, mặc kệ ánh mắt phiêu dật ở đâu, cuối cùng kiểu gì cũng sẽ trở lại bên trên vân da dính lấy giọt nước gợi cảm kia.

Quẫn bách đến Chung Noãn Noãn quả thực nghĩ tự đâm hai mắt, phế bỏ đôi mắt không nghe đại não chỉ huy này!

Cô vợ nhỏ ánh mắt phiêu hốt, thỉnh thoảng liền rơi xuống bên trên bộ ngực anh vui vẻ đến Xích Dương, vốn dĩ muốn nói lời nói, đợi nửa ngày mới ra âm thanh mở miệng.

"Anh để quên khăn tắm ở trên ghế sa lon, quần áo để thay cũng không có lấy, lúc đầu muốn đợi em ngủ thiếp đi liền ra, nếu em phát hiện.. Khụ, em có thể lấy khăn tắm cùng quần áo để thay giúp anh không?"

"A, tốt tốt tốt! Em lập tức liền đi lấy."

Chung Noãn Noãn quẫn bách đến sắp phun máu, nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Sau đó lại quay trở lại, nhìn về phía Xích Dương dùng tạp chí 《 Quân sự 》 che khuất Tiểu Dương: "Quần áo của anh ở đâu?"

Xích Dương khóe môi nhịn không được giơ lên, ánh mắt ôn nhu: "Trong tủ quần áo ở ngay ở bên cạnh quần áo của em."

"A! Đúng!"