Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 285: Ra tay



Ngũ quan xinh xắn giống như tinh linh hút ăn ánh trăng, toàn thân đều tản ra một vòng ánh sáng ôn nhuận như ngọc như trăng hoa. Đẹp khiến anh hô hấp cũng vì đó run lên.

Không cảm giác được cái hôn trùng điệp kia, hai mắt lười biếng có chút nheo lại của Chung Noãn Noãn chậm rãi mở ra, ngay khi cô tập trung lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đột nhiên lại lần nữa phóng đại trước mặt.

Xích Dương hôn lại lần nữa rơi xuống.

Lần này, anh không ức chế được đem cái lưỡi nhẹ nhàng trượt vào giữa môi răng có chút mở ra của cô.

Đầu lưỡi tươi non thủy nhuận sung mãn, hương thơm ngọt, ngây ngô đơn thuần xen lẫn một tia yêu dã vũ mị, khiến anh không chịu được muốn hung hăng nuốt lấy, lại sợ làm đau cô.

Anh chỉ có thể đem dáng vẻ quyết tâm này hóa thành vô tận dịu dàng, khi thì nhẹ nhàng ngậm lấy môi của cô, khi thì nhẹ nhàng quanh quẩn lấy cái lưỡi của cô.

Đây là lần thứ hai Xích Dương chủ động hôn cô, Chung Noãn Noãn chỉ cảm thấy dưới hơi thở của anh vây quanh, toàn thân mềm mại không còn chút sức lực nào, thân thể mềm đến khó có thể chịu đựng.

Chung Noãn Noãn giật giật, muốn tụ lực, thế nhưng là vừa mới uốn éo động, bên tai liền truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp êm tai của Xích Dương.

"Đừng nhúc nhích, lại để cho anh hôn một chút.."

Thế nhưng là Chung Noãn Noãn đã hoàn toàn không có khí lực, chân mềm nhũn, cả người liền ngang nhiên xông về hướng thân thể Xích Dương.

Xích Dương nhanh chóng vươn tay, đỡ lấy eo của cô, nhìn xem cô vợ nhỏ đã mềm thành một vũng nước tại trong ngực anh, trái tim Xích Dương cũng đi theo hóa thành một vũng nước.

Hôn vẫn còn tiếp tục, đợi đến lúc Chung Noãn Noãn cảm thấy cô sắp ngạt thở mà chết, Xích Dương lại một lần nữa cho cô cơ hội thở dốc.

"Đồ ngốc, nhanh thở."

Cả người Chung Noãn Noãn đều là ngốc, chân giống như đứng trêи một đoàn bông, toàn bộ thế giới đều xoay tròn có chút không chân thực.

Nghe được Xích Dương nói, sau khi cô ngoan ngoãn hít vào một hơi thật sâu, môi lại bị Xích Dương ngăn chặn.

Đêm tĩnh mịch, ánh trăng khuynh thành.

Vốn nên là thời khắc ngọt ngào nhất, lại bị một cái thanh âm bén nhọn cắt đứt.

"Noãn Noãn, anh Xích Dương, các người đây là đang làm cái gì?"

Một cái thanh âm khiến người tương đương chán ghét vang lên ở phía trước không xa.

Chung Noãn Noãn khẽ giật mình, chậm rãi lấy lại tinh thần từ bên trong ôn nhu của Xích Dương.

Trơ mắt nhìn xem môi mềm mại kia cách mình đi xa, Xích Dương quả thực muốn bóp chết Chung Thiên Thiên.

Nhìn xem Chung Thiên Thiên mở to hai mắt, một bộ biểu lộ nữ chủ nhân bắt tiểu tam tại giường, Chung Noãn Noãn cũng là bó tay rồi.

Chị gái, đến cùng có biết dùng ánh mắt nói chuyện hay không? Sẽ không cô mẹ nó đừng dùng linh tinh!

Chung Noãn Noãn thần phiền, Xích Dương so Chung Noãn Noãn còn muốn phiền.

Giống như là nhìn kẻ thù phóng thích ra hơi lạnh không cần tiền hướng về phía Chung Thiên Thiên, sau khi dọa đến sắc mặt Chung Thiên Thiên cũng thay đổi, Xích Dương mới mở miệng, cơ hồ là cắn răng nghiến lợi.

"Nói lại lần nữa, tôi không có em gái, không cần gọi thân thiết như vậy."

Chung Noãn Noãn: "..."

"Còn có, về sau gặp được loại chuyện này, có bao xa cút bao xa. Không biết làm xấu chuyện tốt là phải bị báo ứng sao?" Chung Noãn Noãn cũng tức giận cảnh cáo.

Chung Thiên Thiên: "..."

Chung Thiên Thiên bị Xích Dương mắng khuôn mặt đỏ bừng lên lại không nói ra lời phản bác.

"Đi, chúng ta đi vào đi." Trước một phút còn một bộ dáng cao lãnh túc sát, sau một phút khi nhìn đến Chung Noãn Noãn, biểu lộ của Xích Dương trong nháy mắt dịu dàng.

"Vâng." Chung Noãn Noãn gật đầu, đều mặc xác Chung Thiên Thiên, liền đi về phía bên trong.

Chung Thiên Thiên âm trắc trắc mà nhìn xem bóng lưng của hai người, trong ánh mắt tràn đầy nọc độc.

Đợi hai người đều đi vào bệnh viện, Chung Thiên Thiên mới từ bên trong túi xách lấy ra điện thoại gọi cho Tiết Mễ Kỳ.

"Alo, hôm nay chuyện cậu nói với mình, mình không suy tính, trực tiếp ra tay."