Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 418: Từ chối



"Sở dĩ hôm nay tôi ở thành phố C, chính là vì tổ chức phản kích ở hai ngày sau. Hiện tại tình thế bên kia nghiêm túc, người của chúng tôi gần như đều thành tù binh, cô qua đó khẳng định sẽ có nguy hiểm. Nếu không như vậy, cô nghỉ ngơi hai ngày trước, chờ hai ngày sau chúng tôi đánh vào thành phố B, cô lại đi vào, như thế nào?"

Chung Noãn Noãn nhìn về phía Duy Nại Cùng: "Vì sao không thể là hôm nay?"

Duy Nại Cùng có chút bất đắc dĩ: "Bởi vì bên chỗ nguyên thủ chưa hạ mệnh lệnh tấn công. Tôi cần thiết muốn bắt đến mệnh lệnh tấn công của nguyên thủ mới có thể khai chiến với thành phố B. Huống chi, hiện tại đã 10 giờ tối, còn có hai giờ chính là ngày mai, hiện tại chúng ta đều còn ở trên xe, sao có thể hôm nay liền đánh?"

"Q, tôi biết cô nóng vội, bình thường các người giúp tôi rất nhiều, khó được có việc yêu cầu tôi hỗ trợ, tôi cảm thấy tôi hẳn là đạo nghĩa không thể chối từ. Chính là đánh giặc không phải nói đánh là có thể đánh.."

Duy Nại Cùng còn ở bên này ra sức thuyết phục, Chung Noãn Noãn đã không kiên nhẫn.

"Đánh giặc không phải nói đánh là có thể đánh, chẳng lẽ còn muốn hai bên địch ta dọn tư thế xong kêu một hai ba dự bị bắt đầu mới có thể đánh?" Chung Noãn Noãn cường thế đánh gãy lời nói của Duy Nại Cùng, một đôi mắt đẹp như chim ưng nhìn chằm chằm Duy Nại Cùng.

"1 tỷ đôla, tôi yêu cầu anh đánh ngay trong hôm nay."

Chung Noãn Noãn ra giá làm đôi mắt Duy Nại Cùng hung hăng nhảy một chút, suýt nữa thì không duy trì được biểu tình nghiêm túc trên khuôn mặt.

1 tỷ.. Đôla!

Này với anh mà nói là một con số mê người cỡ nào?

Có 1 tỷ đôla này, anh có thể mua được rất nhiều người, quân hàm của anh khả năng sẽ lại đề cao một bước..

"Q, đề nghị của cô tôi thật sự rất động tâm. Nhưng cô có thể đi hỏi quan quân khác một chút, mặc kệ là ở nước L vẫn là ở nước Z các người, muốn khai chiến, đều cần thiết phải được đến mệnh lệnh của cấp trên. Tuy rằng tôi được sự ưu ái của nguyên thủ, không cần phê duyệt tầng tầng, nhưng ít nhất cũng cần nguyên thủ ra lệnh cho tôi đúng không? Nếu không có nguyên thủ ra lệnh tôi liền tùy tiện hành động, đối thủ của tôi nhất định sẽ đưa tôi vào chỗ chết."

"Quân phản loạn chính là muốn đầu của nguyên thủ đúng không?" Chung Noãn Noãn đột nhiên hỏi sang chuyện khác.

"Đúng vậy."

"Như vậy anh cảm thấy bên người nguyên thủ sẽ không có gián điệp?"

"..."

Duy Nại Cùng thở dài: "Hẳn là có, nếu không lần này quân chính phủ sẽ không bị thua hoàn toàn như vậy. Nhưng gián điệp là ai, tôi còn không tra được. Cái này yêu cầu thời gian."

"Vậy anh liền thừa dịp cơ hội này, lập hai công lớn. Thứ nhất, bắt lấy thành phố B, thứ hai, tìm được gián điệp."

"Nhưng.."

"Anh chưa bắt được mệnh lệnh của nguyên thủ, vậy làm cấp dưới mà nguyên thủ tin tưởng, anh hẳn là có số điện thoại của ông ta đúng không?"

Duy Nại Cùng gật đầu: "Có."

"Gọi điện thoại cho ông ta, nói cho ông ta, bên người ông ta có gián điệp, cho nên anh không thể chờ nhận được mệnh lệnh mới tiến công thành phố B. Bảo ông ta phòng bị tốt cho bản thân, còn có lập tức hạ mệnh lệnh bằng miệng cho anh, lập tức tiến công, đánh kẻ địch một cái trở tay không kịp. Như vậy, gián điệp thu được tin tức khẳng định sẽ sốt ruột, đồng thời cũng sẽ vội vã tìm hiểu bước tiếp theo của kế hoạch tác chiến, dùng lời nói của nước Z chúng tôi gọi là rút dây động rừng. Như vậy, nói không chừng nguyên thủ có thể thông qua biểu hiện vội vàng của đối phương, bước đầu xác định người nào có khả năng là gián điệp, sau đó theo dõi từng người một, luôn có thể tìm ra gián điệp chân chính."

Đôi mắt Duy Nại Cùng trợn lên: "Q, cô nói rất có lý, cũng rất có khả năng. Nhưng mà người của tôi sớm nhất phải sáng sớm ngày mai mới có thể đến đông đủ. Hiện tại tấn công, vũ khí cùng nhân số không đủ!"

Thấy Duy Nại Cùng lại lấy một lý do khác, Chung Noãn Noãn kiềm chế lửa giận trong lòng hỏi: "Anh có bao nhiêu người?"