Trọng Sinh Thần Y Kiều Thê: Thủ Trưởng, Mượn Cái Hôn!

Chương 666: Thuê người gϊếŧ người



Chương 666: Thuê người gϊếŧ người

"Mà nếu ăn lần thứ hai, chất độc sẽ làm sâu sắc hơn, nếu như không lấy được thuốc giải, vậy mỗi tháng đều sẽ khó chịu như vậy một lần. Cậu cảm thấy cậu có thể chịu được được không?"

Giang Hoằng Ích đầy mắt sợ hãi.

"Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi! Về sau tôi sẽ không theo đuổi Selina tiểu thư nữa, tôi cũng sẽ không đối xử không tốt với Chung Noãn Noãn."

"Hả? Cậu gọi Noãn Noãn tiểu thư là gì?"

Người áo đen chỉ là hừ hừ một tiếng, Giang Hoằng Ích bị dọa run một cái, vội vàng nói: "Noãn Noãn tiểu thư! Về sau tôi sẽ không đối xử không tốt với Noãn Noãn tiểu thư. Tôi nhất định sẽ đối đãi cô ấy thật tốt."

"Ai cần cậu đối tốt với cô ấy?" Người áo đen một mặt ghét bỏ.

Giang Hoằng Ích: "..."

Vậy rốt cuộc muốn anh làm thế nào? Ô ô ô..
"Về sau cậu cách Noãn Noãn tiểu thư xa xa, cô ấy nhìn thấy đám người nhà họ Giang các người liền bực bội cậu biết không?"

"Biết.. Biết!"

"Còn có, chuyện tìm người đối phó Selina tiểu thư cùng Lãnh thiếu, là có người tìm cậu làm. Người này cụ thể là ai cậu không biết, cậu chỉ là nhận 200 vạn người đó cho cậu. Hiểu không?"

Giang Hoằng Ích nghe xong liền biết chuyện này là Selina muốn thông qua anh vu oan giá họa người khác.

Anh cảm thấy Selina lòng dạ ác độc, trong lòng cũng yên lặng khuyên bảo mình -- Trêu chọc ai cũng không nên trêu chọc Selina.

"Biết, tôi hiểu được. Có người cho tôi 200 vạn để tôi tìm người làm chuyện này, nhưng người này cụ thể là ai tôi không biết, chỉ là bên trong thẻ của tôi nhiều hơn 200 vạn mà thôi. Dù sao chính tôi cũng thích Selina, cho nên tôi liền làm."
"Lúc làm chuyện này cậu bị người đánh ngất xỉu, sau đó thì cái gì cũng không biết, ai đánh ngất xỉu cậu, cậu cũng không biết, hiểu không?"

"Hiểu! Hiểu!"

Người áo đen vỗ vỗ gương mặt của Giang Hoằng Ích: "Biết là tốt. Nếu như không biết hoặc là đến lúc đó quên đi, Selina tiểu thư của chúng tôi không ngại cho cậu ăn thêm hai viên thuốc."

Giang Hoằng Ích nghe xong, bị dọa đến rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu.

"Tôi sẽ không nói lung tung, càng sẽ không quên. Các người tin tưởng tôi!"

"Được. Vậy cậu mặc quần áo đi."

Dứt lời, người áo đen cởi dây thừng cho Giang Hoằng Ích. Còn tri kỷ nói: "Bên trong có phòng tắm, đi tắm, sau đó mặc quần áo vào. Cút nhanh lên."

"Vâng.. Vâng!"

Giang Hoằng Ích đã bị thu thập hoàn toàn không có tính tình, cúi đầu khom lưng nhanh chóng vào phòng tắm.
Chờ đến lúc anh đi ra thì phát hiện người áo đen kia đã đi. Mà anh đang ở trong một khách sạn ba sao cách nhà không xa.

Đi ra khách sạn, Giang Hoằng Ích cảm thấy anh quả thực là lung lay một vòng qua quỷ môn quan.

Lúc này, điện thoại lại tới, là điện thoại của Tạ Từ Dung, mẹ anh gọi tới.

Đang muốn nghe, đột nhiên, trước mặt anh xuất hiện một xe cảnh sát.

"Là Giang Hoằng Ích sao?"

Giang Hoằng Ích: "..."

"Có người kiện cậu dính líu đến vụ án thuê người gϊếŧ người, mời cậu đến cục cảnh sát của chúng tôi một chuyến."

Dứt lời, còng tay liền còng vào tay Giang Hoằng Ích.

Giang Hoằng Ích: "..."

Còn tưởng rằng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, ai ngờ còn có sự chế tài của pháp luật chờ anh ở đằng sau.

Mặc dù anh không phải thuê người gϊếŧ người, mà là vì theo đuổi Selina, nhưng đám người kia là anh tìm, như thế nào đều không chối bỏ được. Lại thêm hiện tại Selina phải giá họa một người, mặc dù không biết cô ta phải giá họa ai, thế nhưng mà rất rõ ràng, cô ta muốn thông qua chuyện này cắn chết đối phương.
Không nghe cảnh sát nói sao, vụ án thuê người gϊếŧ người.

Không phải theo đuổi không đứng đắn, cũng không phải đánh nhau đầu đường, mà là thuê người gϊếŧ người.