Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 818: Người quen cũ



Ba cha con đều rất ngạc nhiên về chuyện nhà cũ có khách phương xa đến thăm, không đoán ra được là ai. Đợi đến khi đi vào giữa sân liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ thượng phòng, trong đó xen lẫn tiếng Chu thị cười cười nói nói, còn có một giọng nữ na ná với giọng Chu thị. Chuyện này làm ba cha con vô cùng ngạc nhiên, là người nào mới có thể chuyện trò vui vẻ với Chu thị?

Bởi vì hôm nay lạnh lạ thường, lại có gió, cửa gian ngoài thượng phòng đang đóng, thẳng đến khi ba cha con đẩy cửa đi vào gian ngoài mới có người nhận ra.

Tưởng thị đang dắt Đại Nữu Nữu ở gian ngoài, dường như nấu nước xong rồi, đang cầm ấm trà châm nước vào. Thấy ba cha con Liên Thủ Tín đến, Tưởng thị lắp bắp kinh hãi, cuống quít bày ra vẻ mặt tươi cười đến mời vào nhà.

“Tứ thúc đến rồi ạ! Xem cháu bận bịu nghĩ suy mà không chú ý được chuyện gì khác, chậm trễ không ra ngoài nghênh đón thúc rồi. Tứ thúc vào phòng ngồi đi ạ.” Tưởng thị vui vẻ cười kéo Đại Nữu Nữu đến trước người, bảo con bé chào hỏi: “Nữu Nữu, gọi Tứ gia gia, Mạn Nhi cô cô, Thất thúc đi con, không phải mới rồi con còn nhắc tới sao? Nói nhớ Mạn Nhi cô cô và Thất thúc rồi mà.”

“Tứ gia gia, Mạn Nhi cô cô, Thất thúc…” Đại Nữu Nữu được Tưởng thị chăm sóc vô cùng gọn gàng sạch sẽ, tóc ngắn vén hai bên yểu điệu, ngại ngùng dựa vào đùi Tưởng thị chào.

“Trong nhà có khách tới sao?” Liên Thủ Tín vừa ứng lời, vừa hỏi.

“Là bà nội ba, ông nội ba đến ạ.” Tưởng thị cười nói.

Nãy giờ chắc trong phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, có tiếng vang sột sột soạt soạt truyền đến, ngay sau đó Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ vội vàng ra đón.

Liên Thủ Tín đứng phía trước, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đứng sau. Liên Kế Tổ vén rèm cửa, ba cha con đi vào đông phòng.

Liên lão gia tử và một nam nhân trung niên đang đứng xuôi theo mép giường, đằng sau có hai thiếu niên một nam một nữ. Dĩ nhiên là mới từ giường gạch đứng xuống, định đi ra nghênh đón mà chưa kịp, còn có một phụ nhân trung niên vừa mới bỏ tay Chu thị ra đứng dưới giường gạch.

Chỉ có Chu thị co chân, sống lưng thẳng tắp ngồi trên giường gạch vẫn không nhúc nhích.

Bởi vì vừa rồi Tưởng thị nói, Liên Thủ Tín thoáng cái đoán được mấy khách nhân trong phòng chính là một nhà Tiểu Chu thị mà Trương thị đã từng nhắc đến mấy ngày trước.

“Dì ba, dượng ba đến rồi ạ!” Liên Thủ Tín bước lên phía trước một bước nói.

Không đợi Liên Thủ Tín tiến thêm bước nữa, Thương Hoài Đức đứng cùng chỗ với Liên lão gia tử bước lên phía trước làm bộ muốn hành lễ. Thiếu nam, thiếu nữ đi sau ông ta nhìn thấy cũng hành lễ theo. Tiểu Chu thị lại bị Chu thị kéo về.

Đương nhiên Liên Thủ Tín sẽ không để Thương Hoài Đức hành lễ với ông, liền bước lên phía trước đỡ lại. Liên lão gia tử đứng bên cạnh cũng bắt được một cánh tay Thương Hoài Đức.

“Hoài Đức à, tuy lão Tứ làm quan nhưng đang ở trong nhà, đệ không cần như vậy. Đệ làm hắn tổn thọ rồi.” Liên lão gia tử cười nói.

Thì ra Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị biết rõ Liên Thủ Tín bây giờ có chức quan trong người, cho nên muốn hành lễ với Liên Thủ Tín.

“Nhị tỷ phu, nhà các huynh đã làm phần mộ tổ tiên bốc lên khói xanh rồi.” Thương Hoài Đức bị kéo lại cũng không kiên trì làm thêm lễ, chỉ cười nói: “Thủ Tín à, từ nhỏ ta và dì ba cháu nhìn cháu đã không giống hài tử bình thường, chắc chắn có tiền đồ. Xem bây giờ đi, nay đã làm đại quan triều đình rồi. Đừng nói mười dặm tám thôn, ngay cả huyện khác cũng biết.”

“Thủ Tín là thế này…” Thương Hoài Đức giơ ngón tay cái lên: “Người bên ngoài tâng bốc cháu quả không phải khoa trương, vô cùng tin phục đó. Nhị tỷ phu, huynh và Nhị tỷ nhiều phúc khí…”

Liên lão gia tử liền cười nói vài câu khiêm tốn, qua biểu lộ ngữ điệu cho thấy tâm tình ông không tệ.

“Cùng lên giường nói chuyện đi, đứng dưới đất làm gì, rất lạnh đấy.” Chu thị lên tiếng.

Tưởng thị mang ấm trà vào, lại cười bảo tất cả mọi người lên giường ngồi.

Cuối cùng, một nhà Tiểu Chu thị cởi giày lên giường ngồi. Liên Thủ Tín ngồi trên ghế dưới đất.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mang bánh trôi tới cho Liên lão gia tử và Chu thị xem.

“Gần ăn tết rồi, mẹ cháu mua bánh trôi bảo chúng cháu mang tới cho ông bà nội ạ.” Liên Mạn Nhi giòn giã nói: “Là vỏ gạo nếp trắng nhân thập cẩm đấy ạ, nghe nói ăn rất ngon.”

“Qua năm này, các cháu trước trước sau sau đã đưa sang bao nhiêu thứ rồi. Chúng ta ăn không hết đâu, đừng phí tiền thêm chi nữa.” Liên lão gia tử nói.

“Cha, cha cứ nhận đi ạ. Bánh trôi này quả thật không tệ, ăn sao cũng thấy ngon hết.” Liên Thủ Tín nói.

Liên Mạn Nhi liền sai tiểu nha đầu mang hai bọc bánh trôi đến đặt lên ngăn tủ, lại cho tiểu nha đầu thối lui ra gian ngoài. Sau đó, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng không ngồi xuôi theo mép giường mà đến ngồi trên ghế cạnh Liên Thủ Tín.

Trên ngăn tủ ngoại trừ hai bọc bánh trôi nước nhà Liên Mạn Nhi đưa tới còn có điểm tâm và lễ vật vài ngày trước các nàng đưa tới, xếp đầy ắp một tủ. Ngoài ra còn có hai gói bánh bông lan và hai vò rượu trắng.

Ở niên đại này, bánh bông lan bán trong cửa hàng đều đã cắt rời ra, nhưng căn cứ theo yêu cầu của khách nhân, một cân bao thành một gói, dùng giấy bản bao lại, bên trên còn có thể thêm một mảnh giấy đỏ, trên giấy đỏ có hoa văn. Phần lớn hoa văn rất đơn giản, ví dụ như trên mặt hai gói bánh bông lan này có in hình vài chiếc lá bao quanh quả đào, ý muốn lấy đào mừng thọ.

Loại đóng gói này không lấy tiền thêm.

Nếu như mua nhiều hơn nữa có thể bỏ thêm chút tiền không nhiều lắm mua hộp giấy hình chữ nhật, trên mặt hộp giấy cũng sẽ có một tờ giấy đỏ lớn bằng chiếc hộp, mặt có in hình Cát Tường, hoa văn vui vẻ. Bình thường hộp giấy để tô điểm cho điểm tâm, có thể chọn mấy món điểm tâm trong cửa hàng đặt vào hộp. Loại này bình thường gọi là hộp điểm tâm.

Hộp điểm tâm càng có mặt mũi hơn dùng giấy gói, bình thường bên trong cũng là loại điểm tâm giá cao hơn bánh bông lan.

Hai gói bánh bông lan và hai vò rượu này đương nhiên là do một nhà Tiểu Chu thị tặng đến.

Liên Mạn Nhi dời mắt từ ngăn tủ đến nhìn mấy vị khách nhân trên giường.

Tiểu Chu thị ngồi song song với Chu thị, đầu tóc tương tự với bà. Ánh mắt Liên Mạn Nhi chuyển một vòng trên người Tiểu Chu thị. Da mặt Tiểu Chu thị trắng nõn, so với Đại Chu thị, tướng mạo Tiểu Chu thị càng giống Chu thị. Mà ở tuổi Tiểu Chu thị, lúc trẻ Chu thị nhất định là một mỹ nhân, nhưng Tiểu Chu thị còn xinh đẹp hơn.

Tiểu Chu thị mặc quần áo toàn thân màu đen, đây là màu sắc những người nhà nông hơi lớn tuổi ở niên đại này thường bận. Chu thị cũng coi như gọn gàng nhưng dường như kém Tiểu Chu thị một chút.

Đầu tóc Tiểu Chu thị không thấy một cọng tóc trắng, tóc đen nhánh, búi thành một búi sau đầu, trên búi tóc cài hai cây trâm bạc mạ vàng, trên lỗ tai đeo hai chiếc hoa tai tròn vàng mảnh, hai cánh tay đặt trên đùi trắng sạch, đeo hai chiếc nhẫn vàng.

Nhìn cách ăn mặt và diện mạo Tiểu Chu thị hoàn toàn toát ra dáng vẻ nữ nhân sinh hoạt trong điều kiện không tệ.

Tướng mạo trượng phu Tiểu Chu thị Thương Hoài Đức mày rậm, mắt to, thuộc dạng trung đẳng. Ông ta cũng mặc toàn thân đồ đen, từ đầu đến chân gọn gàng tươm tất. Xem ra lúc tuổi trẻ rất xứng đôi với Tiểu Chu thị.

Con của Tiểu Chu thị một trai một gái đều ngồi bên cạnh Tiểu Chu thị. Nghe Chu thị nói chuyện, Liên Mạn Nhi biết rõ nữ hài tử này tên gọi là Thương Bảo Dung, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc đen nhánh lượn quanh sau ót, cũng cài một cây trâm bạc mạ vàng, còn đeo đóa hoa lụa màu đỏ, trên tay không đeo nhẫn, ngược lại thỉnh thoảng lộ ra trên cổ tay đeo hai cái vòng tay củ tỏi hình chữ U.

Da dẻ Thương Bảo Dung đương nhiên giống Tiểu Chu thị vô cùng trắng nõn, khuôn mặt bình thường không giống Tiểu Chu thị mà giống Thương Hoài Đức, mày rậm, mắt hạnh sâu hoắm, lúc cười lộ ra hàm răng hạt vừng.

Một cô bé xinh đẹp mà lại có chút tươi tắn.

Thương Bảo Dung có đôi chân nhỏ, vừa rồi Liên Mạn Nhi thấy nàng đi đi lại lại dưới đất lộ ra mũi giày nho nhỏ, đôi giầy thêu kia chắc hẳn vô cùng xinh đẹp, bên trong còn có một đôi chân nhỏ, hẳn là được rất nhiều nam nhân ở niên đại này phủ phục dưới ba tấc gót sen.

Ngồi bên cạnh Thương Bảo Dung chính là tiểu nhi tử của Tiểu Chu thị và Thương Hoài Đức, tên là Thương Bảo Căn. Thương Bảo Căn giống như Thương Bảo Dung bận một bộ quần áo bằng bông vải lăng. Quần áo trên người hai tỷ đệ này đều có chất vải tốt hơn cha mẹ họ. Liên Mạn Nhi biết, năm nay Thương Bảo Căn mười bốn tuổi, nhưng bộ dáng có chút gầy yếu. Không giống hai vợ chồng Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị, mặt Thương Bảo Căn dài, mắt một mí, con mắt hơi nhỏ, chỉ có làn da là trắng nõn, nhìn không giống con nhà nông, ngược lại giống như tiểu thiếu gia nhà người có tiền.

Lúc Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy không khỏi cười thầm một chút. Nàng nhớ tới lần trước nghe vợ Ngô Ngọc Quý nói, Thương Hoài Đức này làm thợ may, cho tới bây giờ vẫn chưa từng là nhà nông.

Thương gia này xem ra có chút tích góp, cũng là kẻ có tiền giữa nông thôn.

“Đây là Nhị nha đầu nhà cháu sao? Gọi Mạn Nhi đúng không, dáng vẻ thật xinh. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã định hôn chưa?” Trong lúc Liên Mạn Nhi đang suy tư, đột nhiên nghe thấy Tiểu Chu thị hỏi.

Giọng Tiểu Chu thị thanh trong, không giống Đại Chu thị hay kéo dài giọng, mà giống Chu thị, nói chuyện rất nhanh, tiếng cũng cao, ánh mắt nhìn Liên Mạn Nhi có vài phần sắc bén.

“… Năm nay mười ba rồi ạ…” Liên Mạn Nhi nói. Về phần đã định hôn chưa nàng coi như không nghe thấy.

“Còn chưa định hôn.” Liên Thủ Tín nói: “Con bé còn nhỏ, chúng cháu muốn giữ nó lâu thêm ít năm.”

“À” Tiểu Chu thị à xong một tiếng, quay đầu nói với Chu thị: “bây giờ bọn nhỏ đều hưởng phúc rồi, nhớ năm đó chúng ta mới mười bốn mười lăm đã làm vợ.”

“Đến tuổi nên định hôn đi cháu, nha đầu giữ lại tới lớn không tốt.” Tiểu Chu thị lại nói với Liên Thủ Tín.

“… Bảo Dung muội tử năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ? Đã định hôn chưa?” Tưởng thị vừa lúc đi từ ngoài vào cười hỏi Tiểu Chu thị.

“Con bé hả, năm nay 16 rồi.” Tiểu Chu thị liếc nhìn Thương Bảo Dung, trong ánh mắt tràn đầy yêu chiều: “Đứa nhỏ này không có tâm nhãn gì. Lúc trước ở bên ngoài, chúng ta định về nên chưa định hôn cho con bé. Đứa lớn bất đắc dĩ đến tuổi rồi nên phải gả, kết quả bây giờ phân cách trời nam đât bắc, không biết lúc nào mới có thể gặp mặt một lần.”

“Dì Ba và dượng ba có định về luôn không?” Liên Thủ Tín lại hỏi.