Trúc Mã Vừa Ngọt Lại Mặn

Chương 40



Edit: Hạnh Hạnh – Beta: Beo

Trình Liễm Nhất đưa Đường Hạnh tới kí túc xá nữ, trời mưa như trút nước, cơn mưa dường như không có dấu hiệu dừng lại.

Hai người đứng ở hành lang: “Nhất Nhất, anh mau về đi.”

Cả người Trình Liễm Nhất gần như ướt hết, trời mưa kiểu này rất dễ bị cảm lạnh, Đường Hạnh lo lắng nhìn anh.

Trình Liễm Nhất nhàn nhạt cười: “Em vào trước đi.”

Đường Hạnh lại không nghe theo, “Em nhìn anh đi rồi mới về.”

“Được rồi, em về phòng nhớ phải đi tắm luôn đó.” Trình Liễm Nhất xoa tóc cô, vừa cười vừa nói.

Đường Hạnh gật đầu, Trình Liễm Nhất mở ô, đi vào trong màn mưa.

Ánh mắt cô vẫn dõi theo bóng dáng của anh, đến khi khuất hẳn mới về phòng.

Ba cô bạn trong kí túc xá thấy Đường Hạnh về, kinh ngạc hỏi: “Mưa to thế cậu về kiểu gì vậy?”

“Nhất Nhất đưa tớ về đó.” Đường Hạnh bỏ balo xuống bàn, vội vàng cầm quần áo chuẩn bị đi tắm.

Từ Viên Viên thở dài nói: “Có bạn trai đúng là tốt thật, trời mưa còn có người đưa về.”

“Chuyện này đang nhắc nhở cậu, nếu mưa thì nhớ phải mang ô, vì cậu đâu có bạn trai.” Điền Giai Lệ đả kích.

Từ Viên Viên ôm ngực, vẻ mặt đau khổ không thiết sống nữa: “Giai Lệ, cậu quá ác độc rồi.”

Đường Hạnh tắm xong thì đi ra ngoài, đúng lúc nghe thấy lời của Điền Giai Lệ, bật cười ha hả: “Lần sau tớ cũng phải mang ô theo, mưa to không ngớt luôn.”

“Cậu đi phỏng vấn với Tần Nghi Thư thấy thế nào?” Ngô Mẫn Nhi lập tức bật mode hóng chuyện.

Advertisement

“Tớ nghe nói lớp mình có nhiều người thích Tần Nghi Thư lắm, hình như còn có bạn định theo đuổi đấy.” Điền Giai Lệ hớn hở nói.

Đường Hạnh thở dài: “Đừng nói nữa, anh ấy làm tớ suýt chết đây này.”

“Khủng bố vậy hả?” Ngô Mẫn Nhi tò mò.

Đường Hạnh gật đầu: “Cực kì khủng bố luôn, như kiểu là thầy giáo chủ nhiệm ấy. Mỗi lần nói chuyện với Tần Nghi Thư giống như bị giáo viên gọi lên hỏi bài.”

Điền Giai Lệ tỏ vẻ tiếc nuối: “Tần Nghi Thư đẹp trai vậy mà, biết thế tớ cũng tham gia cùng, anh ấy có mắng tớ cũng rất vui vẻ chịu đựng.”

“Sang năm vẫn tuyển thành viên mà, cậu còn có cơ hội.” Đường Hạnh lập tức nói.

“Lúc đấy Tần Nghi Thư lên năm 3 rồi, không chừng sẽ từ chức.” Điền Giai Lệ tiếc nuối.

Từ Viên Viên cười hì hì: “Không phải Đường Hạnh còn có số điện thoại với tài khoản QQ của anh ấy sao? Cậu kết bạn xong tán đi.”

Điền Giai Lệ nghe thấy, lập tức luống cuống: “Tớ không đủ can đảm đâu.”

“Đồ nhát gan.” Ngô Mẫn Nhi nhìn cô nàng một cái.

Đường Hạnh cười tủm tỉm: “Tớ có số này, muốn thì bảo nhá.”

Điền Giai Lệ vội vàng xua tay, “Tớ chỉ thuận miệng nói thôi mà.”

Từ Viên Viên cười xấu xa nhìn cô nàng.

Đường Hạnh hỏi: “Tớ phải tìm một bạn tân sinh viên khoa Báo chí để phỏng vấn, các cậu ai muốn tham gia không?”

“Chuyện này phải để trưởng phòng rồi.” Ngô Mẫn Nhi chỉ Điền Giai Lệ.



Điền Giai Lệ mau chóng bình tĩnh lại: “Có thể nha, không chừng tên tớ sẽ được lên trang nhất đó, đến lúc đấy phải chụp ảnh lại cho bố mẹ tớ xem mới được.”

Đường Hạnh nhanh tay cầm sổ, mấy câu mà cô muốn hỏi Tần Nghi Thư đều đã nói qua.

Điều Giai Lệ nói rất nhiều, nói mãi không hết, Đường Hạnh cực kỳ thỏa mãn.

***

Đừng Hạnh cảm thấy mình đã thu thập đủ tư liệu nên bắt đầu viết bản thảo, đây là công đoạn khó khăn nhất.

Cô đọc lại mấy bài báo của các kì trước, định bắt tay vào viết nhưng vẫn thấy khó.

Quan trọng nhất là cô không có laptop, chỉ có thể dùng điện thoại, khá bất tiện.

Cả một ngày dài trôi qua mà Đường Hạnh chỉ viết được mỗi đoạn mở đầu. Cô ném điện thoại lên bàn; “Không có laptop nên mãi chẳng viết được gì cả, sau Tết tớ phải mua một cái mới được.”

Từ Viên Viên đang xem TV, quay đầu nhìn cô: “Tớ cũng muốn mua, nghe nói có môn bọn mình bắt buộc phải có laptop, học sinh nào không có laptop thì lên phòng tin dùng, phiền quá đi mất.”

“Đúng rồi, Nhất Nhất có laptop, tớ mượn anh ấy là được.” Đường Hạnh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, vội vàng gọi điện cho Trình Liễm Nhất.

“Được, em đến kí túc xá của anh nhé, anh đưa cho em.” Trình Liễm Nhất đồng ý ngay.

“OK, vậy bây giờ em đi ngay đây..” Đường Hạnh nói xong thì cúp máy.

Thấy dáng vẻ hấp tấp của Đường Hạnh, Ngô Mẫn Nhi thở dài: “Đúng là người có bạn trai có khác.”

Trình Liễm Nhất ở kí túc xá số 26, khá xa chỗ của Đường Hạnh, nhưng cô chạy nhanh, 5 phút đã đến nơi.

Cô đứng chờ ở dưới lầu mà Trình Liễm Nhất vẫn chưa ra, Đường Hạnh còn đang định gọi thì thấy anh và một người bạn khác đi đến.

“Laptop của em đây.” Trình Liễm Nhất đưa cho cô.

Đường Hạnh nhận lấy, lo lắng hỏi: “Bao giờ anh cần dùng?”

“Tạm thời thì không, em cứ dùng đi, dùng bao lâu cũng được.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.

“Trước thứ 4 em sẽ trả anh nha.” Đường Hạnh bảo đảm.

Trình Liễm Nhất gật đầu rồi chỉ Dương Sâm đứng bên cạnh: “Đây là Dương Sâm, bạn cùng phòng kí túc xá với anh.”

Đường Hạnh tự giới thiệu bản thân, “Xin chào, tôi là Đường Hạnh.”

Dương Sâm cười tủm tỉm nói: “Hellu hellu.”

“Em về viết bản thảo đây.” Đường Hạnh vẫy tay với anh.

Trình Liễm Nhất đứng đó, mắt không rời nhìn hình bóng cô.

Dương Sâm ở bên cạnh cười anh: “Người ta đã đi xa thế rồi còn nhìn gì nữa. Ngày thường thì thanh tâm quả dục, đụng tới người yêu là y như rằng biến thành người khác vậy.”

Trình Liễm Nhất cúi đầu, mỉm cười nói: “Bao giờ cậu có bạn gái thì sẽ biết thôi…Cẩu độc thân không hiểu được đâu.”

Nói xong, anh nhấc chân rời đi, để lại một mình Dương Sâm tức giận đùng đùng hận nghiến răng nghiến lợi đứng chôn chân tại chỗ.

***

Tối thứ 2, Đường Hạnh viết xong bản thảo rồi gửi cho Tần Nghi Thư, một lát sau thì anh ta gọi cho cô.

Tay chân Đường Hạnh luống cuống loạn hết cả lên, như học sinh gương mẫu nghe lời dạy bảo của thầy cô.

“Bản thảo em viết có nhiều vấn đề cần chỉnh sửa, nhưng mà em mới là sinh viên năm nhất thôi, đợi lát nữa anh chữa xong rồi sẽ gửi cho em xem.” Tần Nghi Thư im lặng một lúc mới nói.



Đường Hạnh ngồi thẳng người: “Vâng, em cảm ơn anh ạ.”

Chờ Tần Nghi Thư cúp máy, Đường Hạnh mới thở phào như được giải thoát, cô nằm ườn ra bàn.

Ngô Mẫn Nhi vừa vào phòng đã thấy dáng vẻ này của Đường Hạnh, cô nàng trêu chọc: “Người khác không biết lại tưởng cậu tiếp chuyện với lãnh đạo cấp cao đấy, sợ đến vậy sao?”

“Tớ có cảm giác như kiểu anh ấy muốn mắng tớ, nhưng mà lời nói đến miệng rồi lại nuốt vào.”

Ngô Mẫn Nhi nhìn bản thảo của cô: “Tớ thấy cậu viết khá tốt mà, đừng lo lắng.”

“Nhưng học trưởng Tần nói có nhiều chỗ cần sửa lắm.” Đường Hạnh có hơi nhụt chí.

Từ Viên Viên đang gặm táo, an ủi cô: “Ôi cái này thì tính là gì, hôm qua tớ học edit video, có bạn học suýt nữa làm vỡ camera, đàn anh Tôn nổi trận lôi đình luôn.”

“Camera đắt lắm.” Ngô Mẫn Nhi tưởng tượng tới cảnh kia.

“Mấy ngàn tệ cơ, đắt xắt ra miếng luôn.” Từ Viên Viên vẫn còn thấy sợ hãi.

Đường Hạnh đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, thế nên lúc nghe Tần Nghi Thư chữa bản thảo cô cũng bình tĩnh đối diện.

**

Báo kì này đến thứ 7 là in xong, sinh viên năm nhất phụ trách đi phát báo. Câu lạc bộ còn động viên phát tiền lương, tuy rằng mỗi người được có 10 tệ….

Đường Hạnh ôm một chồng báo tới kí túc xá.

Cô chọn phát kí túc xá số 23, 24, 25 và 26, vừa vặn Trình Liễm Nhất cũng ở đây, đó là tâm tư nhỏ của cô.

Bởi vì cô đi phát báo nên được dì quản lý cho phép. Đường Hạnh đi phát từ tầng 1 đến tầng 7, mỗi tòa một chồng.

23, 24 là kí túc xá nữ, 25 và 26 là kí túc xá nam.

Đường Hạnh phát hiện, kí túc xá nữ thì không sao, đến kí túc xá nam đã cảm thấy có một mùi hương rất nồng tỏa ra.

Cô mới phát xong 2 tòa kí túc mà đã mệt gần chết. Vậy nên Đường Hạnh cực kì bội phục bạn nào ở tầng 7, mỗi ngày đi xuống rồi lại đi lên, còn không có thang máy nữa.

Trình Liễm Nhất ở kí túc xá số 26 phòng 406, Đường Hạnh bò lên tầng 4, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Cô ôm chồng báo, cũng không còn nhiều lắm, đôi chân chạy nhanh mau chóng phát cho các phòng kia rồi đi tới gõ cửa phòng 406.

Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, tim Đường Hạnh đập thình thịch, rõ ràng là quang minh chính đại mà lại thấy như bản thân mình đang làm chuyện xấu.

Cửa phòng được mở ra, Đường Hạnh nín thở.

Trình Liễm Nhất nhìn Đường Hạnh đứng ngoài, ngây ngẩn cả người.

Hai người đứng đối mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng. Không khí ngưng đọng, Đường Hạnh ngại ngùng cười cười: “Em tới phát báo….”

Lời còn chưa nói xong, cô đã bị Trình Liễm Nhất kéo vào, cửa đóng cạch một phát, Đường Hạnh không có cơ hội mở miệng.

“Ui….”

Môi lưỡi triền miên, Trình Liễm Nhất như muốn đem tất cả kinh ngạc của mình trút vào nụ hôn này.

Mặt Đường Hạnh đỏ bừng, cô chống tay lên ngực anh: “Nhất Nhất, đây là kí túc xá mà…. bạn của anh….”

Trình Liễm Nhất hoàn hồn, đầu anh khẽ chạm vào trán cô, hơi thở có phần gấp gáp: “Bọn họ đều không ở đây.”

Bây giờ Đường Hạnh mới bình tĩnh lại, Trình Liễm Nhất không đợi cô nói tiếp, anh bỗng tiến thêm một bước nữa.

Trình Liễm Nhất nhìn đôi môi hồng căng mọng của cô, yết hầu không khỏi lăn lộn, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào Đường Hạnh, giọng nói càng trở nên trầm hơn:

“Hôn thêm lần nữa.”