Trùng sinh không gian: Vận may ngọt ngào

Chương 95: Mênh mông cảm xúc



Lúc ở trong nhà kho Hạ Mộng có chút đói bụng, đã lén vào không gian ăn chút đồ ăn vặt, cho nên hiện tại cũng không đói lắm, vì vậy, cô lấy một chiếc bánh bột ngô cùng một phần đậu giá xào, sau đó đến một chỗ trống cạnh tường ngồi xuống.

 

Trong khi cô đang chậm rãi ăn trưa, thì quản lý Lý và Chu Bắc Thành cùng đi đến. Mọi người sôi nổi chào hỏi. Hạ Mộng cũng theo đại đa số mọi người chào hỏi một tiếng.

 

Rất nhanh quản lý Lý và Chu Bắc Thành đã lấy xong bữa trưa. Không biết là ý của ai, nhưng hai người họ lại trùng hợp chọn vị trí ngồi gần Hạ Mộng.

 

Hạ Mộng đành phải ăn với tốc độ nhanh hơn, thầm nghĩ mau chút ăn xong rồi rời đi, nhưng vì bánh cứng, nhai không kỹ thì thực sự rất khó nuốt.

 

Chu Bắc Thành hơi quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Mộng đang ăn từng miếng nhỏ giống như một con sóc con. Lúc trước gặp ở bệnh viện, anh đã thấy đôi mắt của cô gái nhỏ rất đẹp, hiện tại vì bị nghẹn làm hai mắt cô ngập nước, vừa mơ hồ lại đáng yêu, làm anh không nhịn được nhếch miệng cười. Nhưng trước mặt quản lý Lý và đồng nghiệp, anh không thể để lộ quan hệ không tồi giữa hai, vì vậy đành kìm nén nụ cười khóe miệng xuống.

 

Quản lý Lý không nhận thấy điều này, ông đang cúi đầu há miệng lùa thức ăn. Sau khi ăn vài ngụm, dạ dày không còn trống rỗng nữa mới giảm tốc độ ăn, ông ngẩng đầu lên trò chuyện với Chu Bắc Thành về dây chuyền sản xuất ván ép ướt.

 

– Bắc Thành, Thực sự mà nói, những phế liệu tạo ra trong quá trình chế biến gỗ ở xưởng rất nhiều, ngoài việc dùng để đốt lửa cũng không có tác dụng gì lắm, chú nhìn thôi cũng thấy tiếc rẻ, nếu có thể tận dụng hợp lý chúng, vô luận là đối với xưởng chúng ta hay đối với quốc gia đều là một chuyện tốt, nhưng việc này thật không dễ. Cháu nói nhà xưởng của chúng ta thực sự có thể thiết lập một dây chuyền sản xuất ván ép như ở thủ đô sao? Chú luôn cảm thấy cho dù có sự hỗ trợ của tỉnh lỵ và thành phố, thì cuối cùng những cái này chưa chắc có thể rơi vào tay chúng ta.

 

Sau khi Chu Bắc Thành nuốt thức ăn trong miệng xuống, anh mới nói: 

 

– Quản lý, thành hay không là do con người, chúng ta chưa thử thì sao có thể biết được hay không. Cháu nghĩ quy mô nhà xưởng của chúng ta, cùng với những ưu điểm vốn có, hoàn toàn có thể đáp ứng được những yêu cầu đó, quan trọng phụ thuộc vào quyết tâm của chú. Ván ép gia công ở nước ta mới được thành lập năm ngoái, một số thứ còn non nớt nên cần suy nghĩ kỹ hơn.

 

– Bắc Thành, cháu có thể nói thêm chút về tấm ván ép này không? Chẳng hạn như quy trình và những vấn đề cần xem xét.

 

Quản lý Lý hứng thú bừng bừng tỏ ý muốn nghe chi tiết.

 

Chu Bắc Thành gật đầu, bắt đầu giải thích cho ông.

 

– Sản xuất ván ép này có nguồn gốc từ ngành công nghiệp giấy. Quá trình sản xuất của nó thường bao gồm nghiền, phân loại nguyên liệu, tách sợi, ép keo thành hình, cố định kích cỡ, sấy hoặc ép nóng, xử lý sau đó cùng với các quá trình khác. Ưu điểm của dây chuyền sản xuất ván ép ướt là quy trình đơn giản và đáng tin cậy, dễ kiểm soát và có thể giảm trọng lượng. Nhược điểm là lượng nước tiêu thụ trong sản xuất lớn, lượng nước thải thải ra ngoài cũng lớn nên việc ô nhiễm cũng phải được xem xét, chúng ta không thể chỉ tập trung vào sản xuất, đến lúc đó gỗ trên núi bị chặt bỏ hết, nguồn nước ô nhiễm, không còn nước sạch núi xanh, để lại một mớ hỗn độn, sao có thể duy, tạo môi trường cho thế hệ sau.

 

– Thật không ngờ, thật không ngờ tuổi cháu còn nhỏ lại có thể có cách nhìn lớn như vậy. Chú thật sự … rất thích cháu đó, cậu nhóc.

 

Quản lý Lý nói chuyện với Chu Bắc Thành càng ngày càng có suy nghĩ riêng, chỉ nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi thầm nghĩ tại sao ông lại thưởng thức anh như vậy, chỉ tiếc là ông không có con gái, hơn nữa ông cũng biết một chút về gia cảnh của anh, bằng không ông cũng đã tranh thủ biến anh làm con rể của mình.

 

Hạ Mộng ở một bên lắng nghe cũng cảm khái. Cô không ngờ khả năng và tầm nhìn của Chu Bắc Thành lại rộng như vậy, lập tức làm sự kính trọng và ngưỡng mộ của cô đối với anh tăng lên không ngừng. Cô rất hy vọng vì sự xuất hiện của anh mà tương lai của khu rừng này sẽ được viết lại, nếu như vậy, cô và những người dân nơi này thật sự biết ơn anh. 

 

Hạ Mộng cuối cùng cũng ăn xong, cầm hộp cơm lên rồi rời đi. Nhưng cô lại không để ý ánh mắt của Chu Bắc Thành lặng lẽ nhìn theo cô, mãi cho đến khi cô bước ra khỏi nhà ăn mới thu hồi.

 

Buổi tối lúc tan làm, Hạ Tiêu đến đón Hạ Mộng, hắn đứng chờ ở cửa đơn vị. Vì trước đó em gái gặp chuyện suýt bị cướp hại nên ngày hôm qua Hạ Tiêu và Tiết Minh Nguyệt đã bàn bạc, từ giờ Hạ Tiêu có trách nhiệm đưa đón Hạ Mộng.

 

Mặc dù Hạ Mộng không muốn làm phiền anh hai của cô chạy đi chạy lại, hơn nữa nếu anh có tăng ca thì cô còn phải đợi anh làm xong, giống như một đứa trẻ mẫu giáo chờ người đón, nhưng để trấn người nhà, cô đành phải tạm thời nghe lời.

 

Hạ Tiêu vừa thấy Hạ Mộng ra tới, liền nhe răng cười hỏi:

 

– Em gái, cảm giác ngày đầu tiên đi làm như thế nào?

 

Hạ Mộng mỉm cười: 

 

– Cảm thấy khá ổn.

 

Đồng thời trong lòng còn nghĩ thêm, nếu không phải cùng Lư Hiểu Na phí lời thì sẽ càng ổn hơn.

 

Hạ Tiêu đợi Hạ Mộng ngồi chéo lên sau xe, ngồi vững vàng, sau đó mới đạp xe hướng về nhà.

 

– Có thấy anh Chu không? Khi nào thì mời người ta ăn cơm?

 

Hạ Mộng vươn tay cảm nhận làn gió buổi tối, cười nói: 

 

– Em có gặp rồi, hắn nói mấy ngày nay không có thời gian, chờ trưa chủ nhật gặp.

 

– Ngày nghỉ cũng được, chúng ta có thêm chút thời gian, cảm tạ người ta thật tốt.

 

Hạ Tiêu đề nghị: 

 

– Vậy để anh đi với em, bằng không hai người trai đơn gái chiếc bị người ta thấy được không tốt.

 

Hạ Mộng biết những điều anh hai lo lắng không phải là thừa. Hiện tại xã hội còn rất phong kiến, nam nữ chưa lập gia đình làm cái gì cũng đều dễ dàng bị người ta nói ra nói vào.

 

Dù sao Hạ Tiêu cũng đã từng gặp qua Chu Bắc Thành, hắn cũng không xa lạ gì, lại là đàn ông, có thể uống rượu, vừa hợp tiếp khách. Bằng không, cô không uống rượu, hai người nói chuyện như vậy sẽ rất xấu hổ.

 

– Vâng.

 

Hạ Tiêu mỉm cười hài lòng, trước đây hắn còn có chút lo lắng, sợ em gái không đồng ý.

 

Khi hai anh em đạp xe về đến nhà, Tiết Minh Nguyệt đã chuẩn bị xong bữa ăn. Cả hai vào nhà rửa tay rồi ăn cơm.

 

Tiết Minh Nguyệt cũng hỏi Hạ Mộng mấy câu hỏi tương tự như Hạ Tiêu. Vừa nghe con gái nói đã hẹn người ta vào chủ nhật ở cửa hàng cơm quốc doanh ăn cơm, bà vội vàng muốn đứng dậy đi lấy phiếu gạo cùng tiền, lại bị Hạ Mộng ngăn cản: 

 

– Mẹ, chút này con còn có.

 

Hạ Tiêu hớn hở nói: 

 

– Em gái bây giờ là người giàu nhất trong nhà mình đó mẹ. Anh hai con đây còn chưa được phát lương, hay là em nuôi anh nhé?

 

– Không thành vấn đề, anh cuối cùng cũng cho em một cơ hội.

 

Hạ Mộng hào phóng, đang lấy tiền, lập tức bị Tiết Minh Nguyệt giữ chặt.

 

– Anh con chọc ghẹo con đó, cô gái ngốc này.

 

Tiết Minh Nguyệt điểm vào trán Hạ Tiêu mắng:

 

– Từng này tuổi rồi, còn trêu chọc em con.

 

Ba người nói cười, không khí gia đình đặc biệt vui vẻ.