Trùng Sinh Vả Mặt Tra Nam

Chương 49



Theo phân công, Hoàng Diệp dạy Toán 11 và kiêm giáo viên chủ nhiệm lớp 11A1.

Chiều nay, cô có hai tiết Toán ở lớp mình chủ nhiệm. Nhân ngày đầu tiên ra mắt, cô đi sớm chút để cô trò giao lưu làm quen.

Qua lối hành lang đi xuống lớp, cô chợt nghe tiếng rì rầm của đồng nghiệp ở sau góc khuất.

Sẽ chẳng có chuyện gì nếu cô không nghe họ nhắc đến tên mình.

“Cái cô Hoàng Diệp gì đó mới chuyển về là vợ tương lai của sếp.”

"Thảo nào được ưu tiên dạy toàn lớp chọn và chủ nhiệm trúng lớp ngoan nhất của khối!

Chẳng bù cho tao, bị đẩy xuống lớp 11A10 hơn nửa là học sinh cá biệt."

“Ai bảo mày không trẻ và đẹp bằng người ta! Muốn dạy lớp ngon phải lấy lòng sếp. Chứ dựa vào việc dạy giỏi thì làm được gì?”

“Không biết cô ta dạy dỗ sao nhỉ? Mới về mà phân thẳng vô khối khó nhất.”

“Mày sợ cô ta giỏi hơn à? Tao nghĩ mày đừng lo vì ba thứ bình hoa di động đó chỉ nhờ sắc mà leo lên.”

Ha ha ha…

Lăn lộn bao năm trong ngành, Hoàng Diệp lạ lùng gì những lời nói khiếm nhã như thế này. Bạn đừng tưởng, trong môi trường giáo dục mọi thứ đều tốt đẹp không tì vết. Thật ra ở đâu cũng vậy. Luôn có hai mặt trắng - đen của cuộc sống.

Huống hồ, cô từng làm Hiệu phó chuyên môn một trường chuyên. Những tình huống như thế này chẳng nhầm nhò gì với cô cả.

Hoàng Diệp nhẹ nhàng đi lùi lại năm bước. Rồi như có như không vừa đi vừa hát khe khẽ bài: “Cùng anh tiến quân trên đường dài.”(Một bài hát ca ngợi tấm gương dũng cảm sáng ngời của anh Nguyễn Viết Xuân, nhạc sĩ Huy Du phổ thơ Xuân Sanh.)

Rất nhanh tiếng rì rầm im bặt. Khi cô gần tới, hai người bước ra, nở nụ cười xởi lởi làm quen: “Chào…chào em!”

“Em là Hoàng Diệp mới về trường phải không? Chèn ơi, trông em trẻ và xinh quá!”

Thì ra là hai bà thím. Một bà U tầm 30 dáng đẫy đà. Người còn lại khoảng U 40, đen ốm.

Kính lão đắc thọ vậy: “Dạ, em chào hai chị! Em mới về trường còn nhiều việc chưa hiểu hết. Em mong các chị góp ý, giúp đỡ em ạ! Có việc gì cứ trao đổi thẳng thắn trước mặt em, đừng e ngại bóng gió gì cả! Dạ!”

“Ấy chết, chúng ta đều là đồng nghiệp, tình thân như chị em, có chuyện gì đâu mà phải bóng gió chứ?”

“Dạ, em cũng nghĩ vậy! Chứ bóng gió để người ngoài hoặc học sinh tình cờ nghe được, họ và các em sẽ nghĩ không hay về giáo viên trường mình.”

“Phải rồi!” Hai bà thím lại cười ha hả.

Cô cũng cười. Nhưng chuyện này…cô sẽ đề cập lại trong cuộc họp tháng để tránh tình trạng họ lại bàn tán, nói xấu sau lưng cô.

Mà trước mắt là về bàn bạc lại với lão sếp gần nhà.

Anh lúc này đã xong việc đang ghé vào một trung tâm thương mại mua quà cho người thương. Dù gì cũng mang tiếng đi công tác, anh phải có chút quà gọi là nhớ đến em mọi lúc, mọi nơi.

“Lấy cho tôi bộ chăm sóc da, bộ mỹ phẩm trang điểm và chăm sóc tóc hiệu Estee Lauder.” Lúc sáng, anh đã để ý cô rất kĩ, từ màu son trên môi đến làn da trắng sứ lấp ló sau lớp áo lụa. Và đặc biệt là hương thơm từ mái tóc. Anh tham lam muốn mình là người mãi mãi giữ nét tươi thắm ấy cho cô thật dài lâu.

“Dạ của anh xong rồi ạ!” Cô nhân viên cười thật tươi nhìn vị khách sộp. Thấy anh vừa đẹp trai vừa thương bồ, cô ấy cảm thán: “Cô gái nào làm vợ anh thật diễm phúc!”

“Có thật không?”

“Chứ còn gì nữa ạ? Có được mấy anh cưng vợ như anh? Tặng nàng toàn hàng hiệu!”

Bảo Khang mát lòng, mở ví rút chiếc thẻ đưa cô nhân viên và không quên cảm ơn cô ấy một tiếng.

Vì hai tiếng ‘diễm phúc’ người ta ban tặng cho crush của anh, anh quyết định chi thêm vài món nữa.

“Cho tôi chiếc túi Dior Lady Bag Hibiscus!” Hồi đi hội thảo bên Anh quốc, anh thấy một đồng nghiệp nam mua quà tặng bạn gái chiếc túi này rất đẹp. Ngưỡng mộ người ta sái cổ, tí đến giờ anh mới có cơ hội để thể hiện. Bảo Khang tin Hoàng Diệp của anh rất hợp với chiếc túi xách này. Vừa nhẹ nhàng, thanh tao, cổ điển; vừa mạnh mẽ, cá tính.

Chưa hết. Đi qua tủ trưng bày đồng hồ: “Lấy cho tôi bộ đồng hồ đôi hiệu này luôn!”

Đeo nhẫn cầu hôn e là sớm cô chưa nhận. Thôi thì anh giữ người bằng cặp đồng hồ này trước. Để dù ở đâu, cô nhìn giờ là thấy người. Biết anh đang mãi đứng một nơi để đợi cô.

Người bên ngoài còn có kẻ chờ người đợi. Chẳng bù cho Thẩm Dĩ Phong chẳng còn ai để mà đợi mà chờ.

Những ngày tháng sau này của anh ta cô đơn trong bốn bức tường.

“Thẩm Dĩ Phong!”

Anh ta đang chán nản hết muốn thứ gì nên không nghe tiếng tay đàn anh hổ báo mới vào gọi.

“Mịa mày, vô đây còn giở thói làm quan!” Gã có tiền án hút chích, tay chân tên hổ báo bất ngờ tống cho Thẩm Dĩ Phong một đạp.

Anh ta ngã úp mặt dưới nền. Đau chớt đi được!

Đang định bụng ngẩng lên chửi thằng điên nào đó một trận. Ai dè…

“Dạ, đại ca!” Bắt gặp ánh mắt mang đạn của gã đàn anh, Thẩm Dĩ Phong chắp tay khúm núm.

“Mau lau vũng nước kia đi!” Tên đàn em chỉ tay về góc đi vệ sinh.

Rõ ràng là cố tình đi ra ngoài để kiếm chuyện hành hạ anh ta mà!

Nhưng Thẩm Dĩ Phong còn dám làm gì đây? Chốn này đâu phải chốn hồng trần anh ta mua vui, muốn gì gọi nhân viên phục vụ. Nơi này là nơi thi hành mệnh lệnh nên anh ta khó lòng mà không tuân.

Hai phút sau dù muốn dù không chỗ nước tiểu ấy anh ta đã lau sạch.