Trước Khi Anh Đến

Chương 3: Khí hậu còn thay đổi nữa là con người



“Mày nghiên cứu gì mà tập trung thế?” Ngọc dùng đuôi bút cảm ứng chọc nhẹ vào tay tôi, nghiêng đầu ngó vào màn hình laptop của tôi, “Đọc cái gì đây... Xử lý xâm phạm quyền sở hữu trí tuệ bằng biện pháp dân sự tại Việt Nam? Chỗ văn phòng Luật mày thực tập đang xử lý vụ nào à?”

Trên bảng, thầy đang phân tích giá trị pháp lý của hợp đồng miệng và những rủi ro khi giao kết bằng hợp đồng miệng.

“Không.” Tôi lắc đầu, lướt xuống dưới để đọc thêm thông tin, “Bạn tao tham gia một cuộc thi thiết kế, đồ án của nhóm bạn ấy bị trùng nhiều chi tiết với một nhóm khác nên xảy ra tranh chấp, tao đang thử đọc lại mấy case cũ xem nên xử lý từ đâu.”

“Mấy cái này mình làm gì có đủ khả năng giải quyết.” Ngọc nhún vai, chống cằm nhìn lên bảng, “Kiểu gì cũng phải tìm chuyên gia thẩm định.”

“Ừm, để tao xem thế nào.” Tôi gấp laptop lại ngay khi thầy thông báo hết giờ, nhét vội đồ đạc vào túi, dặn Ngọc: “Nhắn con Giang thầy không điểm danh giúp tao nhé.”

“Tưởng hôm nay mày không phải đi làm?” Ngọc đứng dậy nhường lối cho tôi đi trước, bĩu môi, “Tao còn định rủ mày đi quán cà phê mèo mới mở gần trường mình.”

“Tối mai được không?” Tôi dùng một tay xoa đầu nó, tay kia đeo túi xách lên vai, “Sau đó mình có thể đi ăn ở quán Hàn hôm trước mày mới tag tao.”

Vẻ phụng phịu của Ngọc biến mất ngay lập tức:

“Tao muốn đi xem phim nữa.”

“Ừ, mày muốn đi đâu cũng được.” Tôi mỉm cười, thoáng liếc qua đồng hồ treo tường, vẫy tay với Ngọc, “Tao đi trước nhé.”

“Bye bye!”

Tôi mất gần 10 phút để lết khỏi đường Chùa Láng giờ cao điểm, khi tôi đến được hồ Ngọc Khánh đã gần bốn giờ chiều. Trường hẹn tôi ở một quán cà phê truyền thống sâu trong ngõ nhưng không quá khó tìm, bởi vì mặt tiền của quán chiếm hết một phần ba ngõ, trước cửa còn có một bé Corgi mập ú.

Nhìn chỗ để xe có mái che, tôi thích quán cà phê này ngay lập tức. Thời tiết Hà Nội lúc giao mùa không biết đường nào mà lần, tháng trước tôi vừa phải đem xe đi sửa vì ống xả bị tắc vì nước mưa lọt vào, tháng trước nữa thì phải dắt xe đi bộ gần 1km giữa trời mưa do xe chết máy.

Bước vào quán, tôi bị ngợp bởi mùi cà phê và mùi trà thơm nồng. Sàn nhà và tường được ốp gỗ tối màu, phía sau quán là một khoảng sân nhỏ rải sỏi trắng, cây xanh được bài trí khắp nơi trong quán. Hôm nay quán có vẻ vắng nhưng bầu không khí không quá yên tĩnh, tôi nghe thấy loa đang mở một bài nhạc nào đó của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn mà tôi không biết tên, xen lẫn với tiếng nói chuyện của một vài vị khách. Quán cà phê này rất thích hợp để nói chuyện, và người chọn quán này chắc chắn có gu.

Tôi vừa định lấy điện thoại gọi điện cho Trường thì đã thấy anh xuất hiện bên cạnh từ lúc nào. Anh gật đầu với tôi, nhẹ nhàng gọi tên tôi:

“Huyền Chi.”

Tôi thoáng bối rối khi nhớ đến buổi gặp gỡ chớp nhoáng ở Circle K khuya hôm trước, chỉ có một mình tôi biết tôi đã tự công tác tư tưởng cho bản thân vất vả thế nào để có thể đến đây gặp anh thay vì bùng kèo và đi xem phim với Ngọc. Tôi cố tỏ ra tự nhiên mỉm cười, hỏi xã giao:

“Cậu đến lâu chưa?”

Đôi mắt đẹp hơi cong lên, anh nói bằng âm lượng vừa đủ cho hai chúng tôi nghe:

“Tớ vừa đến thôi, cậu gọi đồ trước đi.”



Tôi vội rời mắt khỏi đôi mắt mê hoặc kia, gật nhẹ đầu, sau đó bước đến quầy order. Ngoài cà phê, trong menu quán còn có rất nhiều loại trà. Tôi bị mẫn cảm với caffeine, may mắn là món best seller của quán không chứa caffeine.

“Cho mình một trà hoa cúc táo đỏ.” Tôi cho tay vào túi xách lấy điện thoại, nghiêng đầu hỏi Trường, “Cậu gọi đồ chưa?”

“Của chị hết 35 nghìn ạ.” Bạn nhân viên chợt lên tiếng, vươn tay đưa tôi hóa đơn nhưng bị Trường lấy mất.

“Mình gửi.” Trường mở ví đưa bạn nhân viên tiền mặt, sau đó mới quay sang tôi, “Tớ gọi rồi, mình đi thôi.”

Tôi thoáng ngẩn ngơ, vội dợm bước theo Trường đi lên tầng hai của quán. Trường dẫn tôi tới một cái bàn rộng đặt phía sau giá sách, anh kéo ghế ra cho tôi, sau đó mới ngồi xuống. Tôi để ý thấy cốc cà phê trên bàn đã vơi non nửa, có lẽ anh tới đây trước tôi ít nhất hai mươi phút.

“Cậu đợi một chút nhé, Ánh Dương sắp tới rồi.” Trường hơi ngả người ra thành ghế, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói mang theo chút áy náy, “Laptop của tớ mới mang đi sửa nên phải đợi Dương đến mới xem được bản thiết kế và mô hình.”

Tôi nhướng mày, không khỏi bất ngờ:

“Phạm Ánh Dương lớp mình á?”

“Đúng rồi.” Trường cong môi cười, vươn tay lấy cốc cà phê nhấp một ngụm, “Còn nhớ nó không?”

“Làm sao quên được.” Tôi cười cười, lảng tránh ánh mắt của Trường như một thói quen, “Con bé hẹn hò với Ánh Dương được nửa ngày thì bị đá là em họ của tớ mà.”

“Ơ cái gì đấy?” Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy giọng của Ánh Dương từ đằng sau, “Chúng mày nói xấu tao đúng không?”

“Chi bảo là Chi chị họ của em ngày xưa mày quen được nửa ngày.” Trường toe toét cười kéo ghế lùi sang bên cạnh để nhường chỗ cho Dương.

“Em nào? Ai lại quen có nửa ngày?” Dương nhăn mày ngồi xuống ghế, đặt túi đựng laptop lên bàn. Lúc quay sang tôi, cơ mặt Dương dãn ra ngay lập tức, con bé nở nụ cười tươi như ánh mặt trời:

“Mày mất tích ở đâu tận 4 năm thế? Tao còn tưởng cả đời không gặp được mày nữa cơ.”

Trước đây tôi từng học cùng lớp với Trường, Châu Anh và Ánh Dương hơn một năm ở Hải Phòng, sau đó tôi theo mẹ chuyển vào Nam Định, vì một vài sự cố mà bị mất hết liên lạc với bạn bè cũ. Nếu Châu Anh không vô tình trông thấy tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại Trường và Ánh Dương như thế này thật.

Tôi không muốn giải thích lý do mình đột nhiên biến mất, chỉ cười cười, nói đùa:

“Tao bị thế lực hắc ám bắt cóc.”

Dương bĩu môi, chẳng tỏ thái độ gì, nhưng Trường thì bật cười:

“Sau đấy cậu trốn thoát kiểu gì?”

Tôi bắt được một thoáng trêu chọc trong đôi mắt sâu như đại dương của anh. Tôi thản nhiên nhún vai:



“Spiderman xuất hiện và cứu tớ ra ngoài. Sau đó, tớ đi lên Hà Nội, nộp hồ sơ vào khoa Luật học viện Ngoại Giao với ước mơ xây dựng một thế giới công bằng và hòa bình cho nhân loại.”

Cả Trường và Ánh Dương cùng phá ra cười. Dương đẩy nhẹ vai tôi, đôi mắt biết cười cong cong như mảnh trăng non:

“Mày khác thật đấy.”

“Khí hậu còn biến đổi cơ mà.” Tôi nháy mắt với Dương, “Con người thay đổi là chuyện bình thường.”

Ánh Dương gật gù, toe toét cười:

“Hợp lí.”

Tôi cũng cười, dùng bàn tay vỗ nhẹ lên túi đựng laptop của Dương:

“Được rồi, mình vào việc thôi. Phí tư vấn của Luật sư tính bằng phút đấy.”

Tôi không học Kiến Trúc, cũng chẳng phải người làm trong ngành, vậy nên đọc bản thiết kế và bản so sánh đồ án của hai nhóm, tôi không tìm được nhiều thông tin hữu dụng lắm. Tôi chỉ có thể phân tích tình huống và đưa ra hướng giải quyết chung:

“Tình hình hiện tại là thế này đúng không, đồ án của nhóm cậu bị đánh trượt ở vòng loại “vô tình” trùng đề tài với nhóm được giải, sau khi xem xét kỹ hơn thì phát hiện ra đồ án của nhóm kia giống nhóm cậu đến 70-80%, chỉ khác một vài chi tiết nhỏ và hoàn thiện hơn.”

Tôi dùng thìa khuấy nhẹ cốc trà, trầm ngâm suy nghĩ. Cuộc thi này có quy mô toàn châu Á, trước đó các trường đại học trong nước phải tổ chức vòng loại để chọn ra 5 nhóm làm tốt nhất. Đồ án của 5 nhóm đó sẽ được gửi cho Ban tổ chức cuộc thi để tiến hành vòng thi đầu tiên. Ai cũng nhìn thấy vấn đề nằm ở vòng loại, nhóm Trường đã viết đơn khiếu nại, nhắn tin cho nhóm đoạt giải và đến gặp mặt trực tiếp đơn vị chấm bài vòng loại nhưng không giải quyết được gì, thậm chí còn bị đe dọa ngược lại.

“Đồ án của nhóm cậu chưa được đăng ký, mà thực ra hầu như chẳng mấy ai nghĩ đến chuyện đem bản thiết kế tham gia cuộc thi lên Cục Sở hữu trí tuệ đăng ký. Nhóm đoạt giải kia đến từ một trường đại học khá có tiếng, tớ đoán là giảng viên hướng dẫn của nhóm kia quen biết với người trong đơn vị chấm vòng loại, và khả năng còn có quan hệ thân thiết với một vài cá nhân hoặc tổ chức có quyền lực.” Tôi thở dài, “Rõ ràng vị thế của mình đang thấp hơn và có vẻ bất lợi, nếu muốn kiện tụng ngay cũng không dễ.”

Tôi nhìn hàng mày cau chặt của Trường và Ánh Dương, mỉm cười:

“Ở Việt Nam từng có không ít vụ ăn cắp chất xám, vì nhiều lý do mà người ta không dùng pháp luật giải quyết ngay được. Trường hợp của nhóm cậu may mắn ở chỗ, đây là một công trình kỹ thuật, mà công trình kỹ thuật chắc chắn sẽ có bản vẽ phác thảo ý tưởng, bản vẽ gốc và các tài liệu nhóm thu thập trong quá trình lên ý tưởng. Chỉ cần thu thập đủ chứng cứ và những tài liệu, báo cáo đấy, mình có thể mang lên trung tâm giám định tác phẩm để lấy được bản quyền và được nhà nước bảo hộ quyền tác giả.”

“Bây giờ làm vẫn kịp á?” Ánh Dương nhướng mày, tông giọng hơi cao lên một chút.

“Tất nhiên.” Tôi gật đầu, dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn, đan hai bàn tay vào nhau, “Thời hạn giám định tư pháp trong hoạt động khoa học và công nghệ, kỹ thuật tối đa là 03 tháng. Trường hợp vụ việc giám định các thiết bị, máy móc, công nghệ mới, phức tạp hoặc khối lượng công việc lớn thì thời hạn giám định tối đa là 04 tháng. Sau khi có kết quả giám định, mình có thể gửi thẳng cho ban tổ chức cuộc thi và kiện ngược lại người ăn cắp ý tưởng.”

Tôi dừng lại nhấp một ngụm trà, thoáng liếc qua ánh mắt tán thưởng của Trường, nói nốt:

“Trong lúc chờ kết quả giám định, mình sẽ dùng sức ép dư luận để làm sáng tỏ sự thật. Tớ quen vài chị làm truyền thông, tớ có thể nhờ các chị ấy hỗ trợ.”

Chúng tôi bàn bạc đến gần 7 giờ tối, lúc đầu ba đứa định đi ăn ramen ở nhà hàng Nhật gần hồ Ngọc Khánh, nhưng Dương có việc đột xuất phải về luôn nên cuối cùng chỉ có tôi và Trường. Ánh Dương vừa rời đi, bầu không khí giữa tôi và Trường trở nên ngượng ngùng ngay lập tức.

Bốn năm không gặp, Trường vẫn giữ thói quen tiết chế tính cách mỗi khi tiếp xúc với tôi, lúc nào ở cạnh tôi anh cũng nhẹ nhàng và giữ khoảng cách. Tôi có thể nhận ra sự áp lực và mất tự nhiên của anh, nhưng tôi không biết làm cách nào để anh cư xử với tôi như bạn bè bình thường. Còn tôi... tôi không thể ngăn mình nghĩ lại cảnh bị Trường bắt gặp đi mua bao cao su nửa đêm hôm trước. Tôi muốn giải thích, nhưng khổ nỗi Trường lại tỏ ra như thể không nhớ gì về việc vô tình gặp tôi đêm đó, nên tôi không tài nào chủ động mở miệng được.