Trước Khi Anh Đến

Chương 32: Chủ động



Gần đến giờ ăn Châu Anh và Thanh mới tới, hai đứa mang theo bánh ngọt và rượu, vừa vào nhà đã than:

"Giờ này tắc đường kinh dị, bọn tao đi từ Trần Duy Hưng đến đây mất gần một tiếng."

"Hôm nay trời mưa mà." Tôi bê nồi nước lẩu từ dưới bếp lên phòng khách, đổ vào nồi lẩu điện nằm ở giữa tấm chiếu, cười nói, "Hai đứa mang rượu đến không sợ tí nữa phải đi đường à?"

Thanh khúc khích cười:

"Mày cứ lo thừa, con Chanh mà uống rượu thì kiểu gì Khánh cũng đến tận nơi rước về."

Tôi điều chỉnh nhiệt độ nồi điện, giả vờ thở dài:

"Có người yêu thích thật đấy."

Châu Anh liếc tôi:

"Mày có bạn Trường rồi còn than thở gì nữa?"

Tôi tủm tỉm cười, mở nắp nồi lẩu đang sôi sùng sục, cho mực và tôm tươi vào trước.

"Tao với Trường khác chứ, người ta chỉ là bạn bè thân thiết thôi."

"Bạn thân của mày gọi điện này." Trang đặt rổ rau xuống cạnh nồi lẩu, đưa điện thoại cho tôi, "Thấy rung nãy giờ đấy."

Màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ Công Trường, tôi ấn nút nhận cuộc gọi, thản nhiên nghe máy trước mặt đám bạn. Mối quan hệ giữa chúng tôi hoàn toàn trong sáng, chẳng có gì phải giấu giếm không dám cho người khác biết cả.

"Ơi, tớ đây."

Giọng nói ấm đến mức muốn tan chảy của anh từ đầu dây bên kia truyền đến:

"Cậu ăn cơm chưa?"

"..." Tôi thoáng liếc ba gương mặt hóng hớt đang nhìn mình chằm chằm, đột nhiên thấy hơi xấu hổ, "Tớ chưa, bây giờ mới chuẩn bị ăn cơm." Vừa nói tôi vừa đứng dậy lủi xuống bếp, khóe môi vô thức cong lên, "Gọi cho tớ có việc gì thế?"

"Sáng mai cậu đến công ty dọn đồ đúng không? Có cần tớ giúp cậu chở đồ đạc không, mai tớ qua nhà đưa cậu đến đấy luôn."

Tôi bật cười:

"Sáng nay tớ đến công ty mang đồ về rồi, đồ đạc của tớ cũng chẳng có bao nhiêu."

"Sao không bảo tớ?" Giọng anh thoáng vẻ trách móc, tôi có thể hình dung ra hàng lông mày đẹp như tranh vẽ kia đang nhíu chặt, "Hôm nay hết đau họng nhức đầu chưa? Có còn ho nữa không?"

Tôi giả vờ ho khan mấy tiếng, yếu ớt nói:

"Hôm nay tớ đỡ nhiều rồi, cứ khi nào thời tiết thay đổi là tớ lại bị ốm, uống thuốc vài bữa sẽ khỏi thôi."

"Nhức đầu thì đi ngủ sớm, đừng dùng Paracetamol nữa, không tốt đâu. Nhà tớ có một lọ mật ong chanh đào, tớ mang sang cho cậu nhé?"

Tôi đang định từ chối thì Trang ở trên nhà gọi to:

"Chi ơi bọn tao ăn hết đồ ăn bây giờ! Nói chuyện gì mà lâu thế? Thằng Trường lắm chuyện quá vậy?"

Tôi vội tạm biệt Trường, nhấn mạnh thêm vài lần anh không phải mang đồ sang cho tôi đâu, sau đó mới quay trở lại phòng khách. Trang đang cắt táo và chanh vào tô inox lớn, Châu Anh đổ rượu soju và soda chanh vào pha chung, còn Thanh ngồi canh nồi lẩu. Thấy tôi đi ra, Trang lắc đầu, chậc lưỡi:

"Khiếp, nói chuyện điện thoại với bạn thân kiểu gì mà mặt mày phơi phới thế kia?"

Thanh vớt rau và nấm ra đĩa, ngẩng lên nhìn tôi, tủm tỉm cười:

"Mày với thằng Trường lại chơi trò bạn thân giống Khánh Chanh hồi xưa à?" Vừa nói Thanh vừa dùng khuỷu tay huých nhẹ Châu Anh, "Chương 40 hai anh chị mới chính thức yêu nhau nhưng chương 37 đã đè nhau ra ôm ấp hôn hít rồi, hỏi đứa nào cũng bảo đang làm bạn."



"Người ta gọi đấy là đang trong giai đoạn tìm hiểu, chưa thành người yêu thì vẫn làm bạn bè chứ sao." Châu Anh thản nhiên nhún vai, dùng muôi múc rượu ra cốc giấy, đặt trước mặt tôi, "Dạo này mày với Trường tiến triển nhanh đấy, nó có hay rủ mày đi chơi hoặc chủ động nhắn tin không?"

Tôi gắp một miếng gỏi thịt gà, ngẫm nghĩ:

"Thời gian gần đây Trường chủ động lắm, hôm trước Trường còn rủ tao đi workshop vẽ tranh và mua đồ cho Thùy Trang..." Nói đến Thùy Trang, tôi thắc mắc, "Mày không nuôi được Thùy Trang nữa à? Trường kể với tao mày đưa Thùy Trang nhờ Trường nuôi hộ."

Trang xen lời:

"Thùy Trang là ai thế? Nghe tên nết na thùy mị đoan trang quá vậy? Bạn ấy có xinh gái đáng yêu giống Thu Trang không?"

"... Cũng giống đấy." Châu Anh nhịn cười, lấy điện thoại ra cho chúng tôi xem ảnh bộ sô pha bị cào nát bét và chiếc laptop bị ai đó cắn vỡ một góc màn hình, lấp ló trong khung hình là nhỏ mèo vàng với gương mặt ngây thơ vô tội, "Giới thiệu với Thu Trang, đây là Thùy Trang và chiến tích của cô ấy."

"..." Sao nhỏ Trang nào cũng báo thế này.

Chúng tôi vừa ăn uống vừa trò chuyện về học tập, việc làm thêm, một vài khủng hoảng hay chênh vênh tuổi 20, và chuyện tình cảm. Châu Anh vẫn khăng khăng muốn đi du học, ngoài mặt Khánh tỏ ra nhượng bộ nhưng Châu Anh biết cậu ta vẫn muốn tìm cách thuyết phục nó học thạc sĩ trong nước. Thanh có vẻ chán nản với ngành học hiện tại, con bé rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan vì không dám từ bỏ ba năm học đại học để thi lại, nhưng cũng không đủ sức học song bằng.

Trang thì lúc nào cũng vui vẻ và lạc quan, dường như phiền não lớn nhất của con bé là hết tiền. Dạo gần đây xuất hiện thêm một đối tượng khiến Trang phải nghĩ ngợi nhiều hơn chút, đó là Gia Đăng.

Trang kể lại cho Châu Anh và Thanh nghe về duyên phận của nó với bạn thủ khoa kia, sau khi chúng tôi stalk hết tất cả tài khoản mạng xã hội của Nguyễn Đình Gia Đăng, cả bốn đứa đều đưa ra kết luận: cậu ta chắc chắn là một con mọt sách, chưa có người yêu và không thích thể hiện nhiều trên mạng xã hội.

"Hoặc nó là một thằng trapboy." Châu Anh đưa ra giả thuyết, "Nhưng khả năng này không cao đâu."

"Úi chết, tao lỡ ấn add friend bạn Gia Đăng..." Thanh che miệng, trả điện thoại cho Trang, "Bằng tài khoản Facebook của mày rồi."

"Trời đất ơi!!!" Trang dùng hai tay bịt mắt lại, không dám nhìn vào màn hình điện thoại, "Giờ tao hủy lời mời còn kịp không? Nó có hiện thông báo không?"

"Chỉ là gửi lời mời kết bạn thôi mà, bọn con trai không nghĩ nhiều thế đâu." Tôi nhặt điện thoại của Trang lên, đúng lúc này màn hình điện thoại hiện thông báo, "Bạn Đăng chấp nhận lời mời kết bạn của mày rồi này, nhanh thế?"

Trang ngó sang:

"Đâu? Ơ thật à?"

"Thế..." Châu Anh cắn một miếng dưa hấu, "Giờ mày định làm gì tiếp theo?"

Trang ngước mắt nhìn chúng tôi:

"Làm gì cơ?"

Châu Anh và Thanh ngồi sát lại bên cạnh Trang, mỗi đứa một câu:

"Mày với bạn Đăng có duyên gặp nhau ba lần, chắc chắn là ý trời sắp đặt."

"Cuộc sống không phải là sự ngẫu nhiên, mà là sự hòa quyện của những sợi tơ duyên phận."

Tôi xen vào:

"Mày nghĩ ra câu này à? Nghe hay thế."

"Tao đọc được trên mạng nên nói bừa đấy, kệ đi." Thanh phẩy tay, tiếp tục tẩy não Trang, "Mày vừa chủ động gửi lời mời kết bạn mà nó đã chấp nhận luôn chứng tỏ nó cũng có thiện cảm với mày rồi."

Châu Anh đặt tay lên vai Trang:

"Cho nên mày phải nắm bắt cơ hội, chủ động nhắn tin cho nó luôn đi. Mày đừng trông chờ mấy thằng như này chủ đông nhắn tin hay rep story bắt chuyện với mày, trừ khi chúng nó thích mày lắm rồi thì may ra, bình thường chúng nó bị động lắm."

Tôi đóng góp ý kiến:

"Nhưng nếu giờ nhắn tin luôn thì lộ liễu lắm."

Trang gật đầu như gà mổ thóc:



"Đúng đúng, lỡ Đăng sợ quá block tao luôn thì sao?"

Châu Anh cười cười:

"Thì mình phải có cớ chứ sao, miễn hợp lí là được, còn nó tin hay không là việc của nó."

Chúng tôi bàn bạc một lúc, quyết định để Trang lấy cớ mất bút bắt chuyện với Đăng. Không phải cây bút bi Thiên Long 5 nghìn một cái bán đầy hiệu sách, mà là bút kỹ thuật rotring chuyên dùng để vẽ đồ án, giá trên Shopee là 320 nghìn chưa tính ship.

Đăng trả lời tin nhắn rất nhanh và nhiệt tình, cậu ta khẳng định đã tìm rất kỹ nhưng vẫn không thấy bút của Trang đâu (tất nhiên cậu ta không thể tìm thấy được).

Châu Anh nhấp một ngụm rượu, đôi mắt sáng hơi cong lên:

"Thế là được rồi, chắc mày vẫn giữ vài cái bút hỏng chứ hả? Mai mày mang bút hỏng ra thư viện chụp ảnh đăng lên story là được, nhớ thêm caption đau khổ vào, kiểu gì nó cũng rep."

"Ừm, như thế là hợp lí nhất." Tôi gật gù, "Làm không khéo để Đăng hiểu nhầm mày nghi ngờ nó trộm bút thì hết cứu."

***

Hơn 9 giờ tối, Khánh đến tận nhà tôi đưa Châu Anh và Thanh về. Trang cũng uống một ít rượu nên đi cùng Châu Anh luôn, gửi xe máy lại chỗ tôi.

Tôi dọn dẹp sơ qua phòng khách, vừa chuẩn bị đi tắm thì Trường nhắn tin gọi tôi xuống dưới nhà. Tôi khoác thêm chiếc áo phao dày sụ, xỏ vội dép lê, không muốn để anh đợi lâu trong thời tiết lạnh giá này.

Trường đứng trong sảnh đợi tôi, ngoài trời mưa lâm râm, anh chỉ khoác một chiếc áo khoác da, tóc và vai áo ướt đẫm nước mưa.

"Đợi tớ có lâu không? Có lạnh lắm không?" Tôi chạy đến trước mặt anh, lo lắng phủi bớt nước mưa trên tóc và áo anh, trách móc, "Sao lại không mặc áo mưa? Lỡ cậu bị ốm thì sao?"

Trường bật cười giữ lấy tay tôi, đôi mắt đẹp khẽ cong:

"Tớ khỏe lắm, đừng lo."

Tôi nắm lấy bàn tay lạnh băng của anh, cố gắng truyền nhiệt độ cơ thể sang cho anh, lẩm bẩm:

"Sao mà không lo được, cậu chẳng quan tâm đến sức khỏe gì cả."

"Ai ốm nhiều hơn hả?" Trường bật cười, đưa túi giấy trên tay còn lại cho tôi, "Mai tớ bận cả ngày rồi, sợ không mang chanh đào ngâm cho cậu được nên giờ tớ mang sang luôn."

Tôi thoáng ngỡ ngàng, trái tim như bị ai đó gõ nhẹ một cái, cảm thấy vừa xúc động vừa ấm áp. Tôi nhận lấy túi đựng hộp chanh đào, hai mắt rưng rưng:

"Tớ cảm ơn nhiều." Vừa nói tôi vừa dang tay ra, "Tớ ôm cậu một cái được không?" Thực ra tôi muốn hỏi là: "Tớ gả cho cậu được không?"

Trường cười toe toét, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:

"Cậu cứ tự nhiên."

Tôi vùi mặt vào hõm vai của anh, khoang mũi ngập tràn mùi hương dễ chịu chỉ mình anh mới có. Cái ôm của anh không ấm áp như mọi khi, nhưng rất thoải mái. Tôi muốn mời anh lên nhà uống một cốc trà gừng ấm, sấy tóc cho anh, sau đó ôm anh từ phía sau và thổ lộ toàn bộ tâm tình cho anh biết.

Cuối cùng, lý trí của tôi vẫn chiến thắng.

"Cậu mau về đi, mưa nặng hạt hơn bây giờ." Tôi buông anh ra, thúc giục, "Về nhà nhớ tắm nước nóng và nấu canh gừng uống nhé, đừng để bị cảm."

Trường tạm biệt tôi, ánh mắt và khuôn mặt lộ rõ vẻ lưu luyến. Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc Air Blade của Trường nữa tôi mới quay trở về, trái tim vừa hân hoan vừa phiền muộn. Tôi không thích trạng thái hiện tại giữa anh và tôi, tôi cảm thấy bản thân đã bày tỏ thái độ vô cùng rõ ràng, mà hình như anh cũng có ý với tôi. Giữa chúng tôi chỉ còn cách nhau một lớp giấy mỏng, thế nhưng anh cứ lần lữa không chịu chủ động.

Tôi không ngại chủ động xác định tình cảm, nhưng thái độ mập mờ của Trường khiến tôi bất an. Người nắm giữ mấu chốt vấn đề trong mối quan hệ giữa chúng tôi là Trường chứ không phải tôi, tôi thích anh rõ ràng đến mức ai nhìn vào cũng biết, tôi không tin anh không nhận ra. Tôi cần anh hiểu rõ được tình cảm của bản thân và chủ động bày tỏ lòng mình với tôi, nếu trạng thái này còn duy trì, có lẽ tôi sẽ không tiếp tục chơi trò mập mờ vô nghĩa này với anh nữa.