Trường Yên Như Mộng

Chương 12: Thổ lộ



Cô nhìn thấy hắn đi tới liền cười vẫy vẫy tay với hắn, bộ dạng ngốc nghếch lôi thôi. Hôm nay cô rất vui, có rượu ngon lại còn được nhậu với trai đẹp, thỏa mãn, vô cùng thỏa mãn.

Nhìn bộ dạng say quên trời đất của y, hắn thật chỉ muốn xách cổ mà lôi về phòng nhốt lại.

"Lý Long Mộc, mau mau lại đây uống cùng bọn tôi."

Lý Long Mộc chân hơi khựng lại, Thạch lại gọi tên hắn. Lần đó bên bờ Giang Tử, trong cơn thập tử nhất sinh, hắn cũng nghe Thạch gọi tên hắn như thế. Y còn vì hắn mà rơi lệ, có lẽ vì thế mà hắn không cam tâm, tiếng gọi đó đã kéo hắn quay trở về.

Bọn người Trần Chân tuy có say, nhưng ít ra còn có một chút lý trí cuối cùng. Thấy vương gia từ xa đi tới, vội đứng lên cúi người hành lễ. Còn chưa kịp nói gì đã nghe Thạch gọi cả họ lẫn tên vương gia, cả ba bất giác đưa mắt nhìn nhau, càng cúi càng thấp không dám ngẩng đầu, trong lòng thầm cầu nguyện cho Thạch toàn thây.

"Ngươi đã uống bao nhiêu thế hả?"

Giọng hắn lạnh tanh nhưng trong đó lại pha lẫn một chút dịu dàng mà người ta khó lòng phát giác được. Thấy Thạch vẫn còn cầm vò rượu định uống tiếp, hắn đưa tay giật lấy. Hắn thật không biết tên này lại là một con sâu rượu.

Đồ ngon đã đến miệng đột nhiên bị người ta cướp đi, cô liền giở thói lưu manh xắn cao tay áo, chân đứng không vững, ngã nghiêng ngã ngửa mà lớn giọng.



"Ngươi là ai, dám cướp rượu của bổn đại gia."

Hắn nhìn người trước mặt khí thế hùng hồn, thật đã say tới không còn biết gì nữa rồi. Hắn cũng không muốn đôi co với kẻ say, đưa tay muốn kéo y trở về, chỉ là bàn tay còn chưa chạm tới.

Cô cảm giác dưới chân mình có cái gì đó cứ rúc rúc vào. Cô đưa mắt nhìn xuống, là một cục đen thui, lông xù xù, cái mỏ nhọn cùng mấy sợi ria mép, đang xem chân cô là miếng pho mát mà gặm.

"Áaaaaaaaaa", tiếng hét thất thanh của cô làm toàn bộ sân viện điều giật mình.

"Chuột… chuột, cứu người."

Lý Long Mộc toàn thân cứng như tượng, không nhúc nhích nỗi, nhìn gương mặt đang áp sát vào mặt mình. Vì uống quá nhiều rượu nên càng thêm đỏ hồng. Hai tay Thạch đang ôm cổ hắn, hai chân kẹp lấy eo hắn, hoàn toàn xem hắn là cái cây mà đu lên. Còn không biết thân biết phận, hét đến tai hắn cũng sắp thủng luôn rồi.

Nghe thấy tiếng hét chói tai, Lý Chính cùng các lão tướng và tướng sĩ đều nhìn về phía bọn họ, kể cả ba người bên cạnh, ai cũng bị cảnh tượng kia làm đứng hình.

"Mau xuống đi."

Hắn rất nhẹ giọng, nghe cũng không thấy có gì là khó chịu với hành động của y. Ba người Lục Nhị còn tưởng mình nghe nhầm, riêng Trần Chân vô cùng điềm tĩnh, hắn đâu phải lần đầu thấy hai người này ôm ấp nhau.

Cô nghe Lý Long Mộc nói càng lắc đầu thật mạnh, đôi mắt ngấn lệ vô cùng đáng thương. Đời này cô không sợ trời không sợ đất, nhưng cô sợ chuột. Ngày bé về quê nội chơi, bởi vì thấy cô là dân thành phố, lại có tính tiểu thư nên mấy đứa trẻ nhà quê ở trong xóm, có một thằng nhóc rất béo, vì cô không thích nó mà nó bắt chuột thả vào người cô. Cô sợ đến mức ngã lộn cổ xuống mương nước cạnh bờ ruộng. Cho nên với cô mà nói, chuột chính là ác mộng cuộc đời, chỉ cần thấy nó thôi cũng làm cô tay chân điều run tới mức không đứng nổi.

"Không xuống, đánh chết tôi cũng không xuống."

Cô càng nói càng kẹp chặt chân hơn, Lý Long Mộc đưa tay muốn gỡ cô ra, cô bỗng nhiên khóc lớn làm hắn chết lặng. Cho nên thay vì đưa tay gỡ ra, lại bỗng dưng chuyển thành dùng tay vỗ lưng cô, vỗ về an ủi, giọng ôn nhu như nước.

"Không sao, ngươi đá nó đi xa lắm rồi."



Đúng là một phát kia cô vừa la vừa đá chân, không biết con chuột đó đã bay xa tám ngàn chín trăm dặm nơi nào rồi ấy chứ. Trần Chân cảm thấy, bọn họ đứng ở chỗ này quá ư là mệt tim. Cả ba không hẹn nhau, bất tri bất giác đầu vẫn cúi, nhưng chân đã đi thụt lùi cách xa trăm bước mới dám thở ra.

Thấy Thạch thà sống thà chết cũng không buông còn khóc lóc, hắn bất đắc dĩ ở trong tư thế kì cục đó mà mang y về phòng, trên đường đi không ai dám nhìn bọn họ.

Lý Chính nhìn theo bóng lưng hắn, mày kiếm càng thêm nhíu chặt, ý vị trong mắt càng sâu hơn. Người tam đệ này của y, xưa nay tính tình lãnh đạm, y cư nhiên nghĩ có lẽ thiên hạ này không có gì có thể để hắn đặt trong mắt. Nhưng mà xem ra lần này, hắn thật sự đem tên thư đồng kia để trong mắt rồi. Y chỉ sợ một khi phụ hoàng biết được, kẻ kia có còn giữ nổi cái mạng hay không. Lòng y muôn vàn suy nghĩ, không biết phải khuyên tam đệ thế nào đây.

Về đến phòng, Thạch vẫn giữ nguyên tư thế không có ý định buông ra. Hắn bất đắc dĩ cười, đặt y ngồi trên giường, bản thân cũng ngồi khụy xuống.

"Được rồi đến phòng rồi, Thạch ngươi buông bản vương ra được chưa, hay vẫn còn muốn ôm tiếp?"

Nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt hắn, cô có chút xấu hổ vội thả tay ra, bàn tay vô thức vò vò gấu áo.

Hắn nhìn Thạch lại phát hiện ra một điều thú vị, khi y xấu hổ sẽ bất giác mà vò tay áo. Giống như lần trước bị Trần Chân nhìn thấy, khi hắn dạy y viết chữ trong lều trướng ở Biệt Kinh, bộ dạng cũng giống như lúc này. Hắn không để ý thân phận mà ngồi bệt xuống nền đất, cố gắng thấp hơn y, đôi mắt nhìn y cũng dịu dàng sâu thẳm.

Bàn tay cô chợt có cảm giác hơi lạnh, cô đưa mắt nhìn xuống tay, từ khi nào Lý Long Mộc đã nắm lấy tay cô. Tay hắn rất lạnh, có lẻ vì trời đêm bên ngoài hoặc cũng có lẽ bàn tay hắn vốn như thế.

"Thạch, bản vương biết những ngày qua ngươi luôn trốn tránh bản vương. Nhưng về sau không cần vậy nữa, bản vương sẽ không ép buộc ngươi bất cứ điều gì, chỉ cần ngươi vẫn như trước giờ ở bên cạnh ta là được."

Giọng nói của hắn trầm ấm đi vào tai cô, len lỏi trong lòng cô. Cô muốn mở miệng nói cho hắn biết, cô không phải như hắn nghĩ, không cần đối tốt với cô, nhưng mà cô không thể nói được lời nào, mọi câu chữ như bị nghẹn lại ở cổ họng. Cô biết mình như vậy là ích kỷ, là dối trá lừa gạt tình cảm của người khác. Nhưng mà cô cô không đủ can đảm, quan trọng hơn cô phát hiện mình rung động với Lý Long Mộc. Cho nên, cho nên cô muốn được ở bên cạnh hắn, với thân phận là một nam nhi cũng được. Cô nghĩ chắc mình điên thật rồi, một cái suy nghĩ điên rồ nhất cuộc đời cô, bàn tay cô siết chặt.

Hắn nhìn thấy vậy tim có chút mất mát, chỉ có thể cười tự giễu chính mình. Cũng đúng thôi, thiên hạ này làm gì có ai chấp nhận thứ tình cảm trái luân thường đạo lý như thế. Hắn xưa nay chưa từng để người khác vào mắt, thiên hạ này cũng sẽ không có kẻ nào dám to gan đàm tiếu chuyện của hắn. Nhưng Thạch thì khác, hắn đã quá chú trọng cảm xúc của mình mà bỏ qua cảm xúc của y, cho dù là vậy hắn vẫn muốn cùng y thổ lộ lòng mình. Hắn không muốn trốn tránh thứ cảm xúc mãnh liệt trong tim, đang từng ngày từng giờ dày vò hắn.

"Nếu ngươi muốn, bản vương có thể… cách xa ngươi… nhưng mà Thạch."



Hắn ngừng trong giây lác, giọng càng trở nên trầm đục, có lẽ đây là giới hạn cuối cùng mà hắn có thể làm rồi. Bảo hắn buông tay để y đi, hắn trăm vạn lần không làm được.

"Ngươi có thể… ở trong tầm mắt của bản vương hay không? Bản vương thật sự không thể để ngươi rời đi được."

Có cái gì đó chọc vào tim cô, có chút đau, có chút ấm áp không nói nên lời. Cô cũng vô thức mà gật gật đầu.

Nhìn thấy y đồng ý, trái tim hắn cũng thả lỏng ra vài phần, dẫu sâu bên trong vẫn có chút mất mát, nhưng hắn chỉ cần như vậy là đủ. Đời này để Thạch dưới mí mắt của hắn, dưới đôi cánh của hắn, che chở cho y một đời bình an không lo nghĩ, chỉ cần có hắn ở đây thiên hạ không ai có thể xem thường y. Hắn đưa tay xoa đầu y, hắn còn nhớ mái tóc đen dài tựa như dòng thác của y, đó là lần duy nhất hắn thấy Thạch xoã tóc, cũng là vì cứu hắn.

Nam nhi Thiên Lý Quốc xem tóc như phụ mẫu, trừ khi phụ mẫu qua đời mới cắt tóc để tang 3 năm, bằng không luôn nuôi tóc dài. Nam nhi tóc dài 4 tấc, nữ nhi tóc dài 6 tấc. Nhưng tóc của Thạch lại rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ tóc của nữ nhân nào mà hắn từng thấy, hắn thật luyến tiếc hình ảnh đó.

"Mau ngủ sớm đi."

Hắn cẩn thận giúp cô nằm lên giường rồi đắp chăn cho cô, sau đó mới rời đi. Cô nhìn theo bóng lưng Lý Long Mộc, bóng lưng mang theo một sự cô tịch. Đời này của hắn chắc hẳn rất cô đơn, một người đàn ông sức dài vai rộng, lại ở trong thời đại này mang một thứ tình cảm khác lạ trong tim, hẳn đã rất mệt mỏi.

Còn cô, cô vì sao bị đưa đến nơi này, cô còn có thể ở đây bao lâu, cô cũng không biết nữa. Nhưng mà bây giờ cô không muốn nghĩ nhiều về nó, ngủ một giấc ngày mai tỉnh dậy, mọi thứ cứ thuận theo tự nhiên là được.