Đấu Phá Thương Khung

Chương 470: Trung cấp tu luyện thất (tiếp)



Tâm linh yên tĩnh. Sau khi vào trạng thái tu luyện, Tiêu Viêm cảm ứng năng lượng trong trời đất càng thêm nhạy cảm. Hắn có thể cảm thấy được bên trong phòng tu luyện năng lượng nóng cháy nồng đậm. Ở địa phương này tu luyện, người mang công pháp hỏa thuộc tính không thể nghi ngờ sẽ có hiệu quả so với người khác càng thêm rõ rệt.

"Phốc."

Chợt có thanh âm rất nhỏ vang lên, chợt một đám lửa như vô hình dao động hiện ra không hề báo trước, cách trái tim Tiêu Viêm không xa, nhè nhẹ ấm áp từ từ tản ra, làm thân nhiệt Tiêu Viêm ngày một nóng.

Tâm thần nhìn chăm chú vào ngọn lửa vô hình kia, Tiêu Viêm lại lần nữa bị Vẫn Lạc Tâm Viêm xuất quỷ nhập thần này làm cho sợ hãi, cho dù hiện tại hắn đã ở vào trạng thái cực độ đề phòng mà vẫn không nhận thấy được ngọn lửa này đến tột cùng là xuất hiện như thế nào.

Trong lòng âm thầm cảm thán một phen, Tiêu Viêm nhìn ngọn lửa, hiện tại không thể nghi ngờ so với hôm qua, ngọn lửa này càng thêm hùng hồn. Nghĩ đến nguyên nhân chắc do đây là phòng tu luyện trung cấp

Theo ngọn lửa Vẫn Lạc Tâm Viêm phóng ra, cái cảm giác cháy bỏng ngày hôm qua gặp phải, bây giờ cũng đã xuất hiện, nhưng mà lần này Tiêu Viêm vẫn chưa thi triển Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đem nó ngăn trở, bởi vì trải qua hiểu biết phương thức tu luyện nơi này, hắn đã rõ ràng muốn làm cho kinh mạch, xương cốt, thậm chí tế bào trong cơ thể thong thả phát triển, tiến hóa, Thiên Phần Luyện Khí Tháp thuộc phần trọng yếu nhất, nếu đem nó ngăn cách ra thì ngược lại thu hoạch sẽ lại nhỏ đi. Cứ như vậy không khỏi có chút mất nhiều hơn được.

Cắn răng nhẫn nại cái cảm giác nóng cháy trong cơ thể, ngọn lửa vô hình kia quả thật bốc lên càng thêm vui thích, lượn lờ thẩm thấu từ giữa mà ra, trong cơ thể giống như hình thành một cái lò lửa. Mà trong đó tất cả các cơ quan, kinh mạch đều diễn luyện, theo từng lần diễn luyện không ngừng tăng cường.

Cực nóng sinh ra phỏng, mặc dù làm cho kinh mạch trong cơ thể Tiêu Viêm run rẩy một chút, bất quá vẫn hoàn hảo, thực sự không phải không thể nhẫn nhịn được. Lại kiên trì thêm chừng 10 phút, tâm thân Tiêu Viêm di động, bên trong quả đấu tinh hình thoi bỗng nhiên tản mát ra một luồng khí xoáy tụ, chợt một cỗ đấu khí mạnh mẽ giống như hồng thủy cuồn cuộn không ngừng từ giữa chen chúc thoát ra.

Đấu khí tại bên trong kinh mạch vận chuyển nhanh chóng, cuối cùng theo tinh thần Tiêu Viêm chỉ dẫn đi vào chỗ hơi thở cực nóng Vẫn Lạc Tâm Viêm kia. Tinh thần khẽ động, ngay khi đấu khí hạ xuống luồng lửa màu xanh liền thẳng tắp chảy vào trong ngọn lửa vô hình.

Tại lúc đấu khí đi vào trong ngọn lửa vô hình, Tiêu Viêm có thể cảm giác được rõ ràng cơ thể trong khoảnh khắc trở nên nóng cháy hơn rất nhiều, mà đấu khí màu xanh khi đi vào sôi trào lên như nước sôi,không ngừng bị luồng nhiệt cực nóng đẩy ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sôi trào duy trì chưa bao lâu, lũ đấu khí đã thành công từ trong ngọn lửa chui ra, đấu khí chui ra từ ngọn lửa so với trước thể tích rút nhỏ gần một nửa, nhưng mà ẩn chứa trong đó năng lượng hùng hậu mạnh mẽ hơn nhiều. Hiển nhiên trải qua ngọn lửa vô hình rèn luyện đấu khí đã áp súc thành công.

Sau lồng đấu khí thứ nhất rèn luyện trong lửa thành công, tinh thần Tiêu Viêm lần nữa dẫn đường dọc theo kinh mạch vận chuyển tuần hoàn cho tiến nhập vào trong đấu tinh, mặt ngoài đấu tinh tỏa ra hào quang có phần sáng hơn một chút.

Nhìn đấu tinh biến hóa, Tiêu Viêm trong lòng nhất thời nảy lên một chút vui sướng, Vẫn Lạc Tâm Viêm này thật không hỗ là máy tu luyện gia tốc, công hiệu như vậy quả thực bất luận là ai cũng đỏ mắt không thôi. Nếu việc này truyền ra ngoài chỉ sợ địa vị Già Nam học viện trên đại lục khiến người người mơ ước mà.

Theo lần đầu rèn luyện thành công, Tiêu Viêm yên tâm giảm bớt một phần lo lắng, tinh thần khu động một lũ đấu khí không ngừng từ trong đấu tinh trào ra, rồi dọc theo kinh mạch vận chuyển, lại tiếp tục xuyên qua ngọn lửa vô hình, cuối cùng trở về trong đấu tinh.

Hoàn mỹ tuần hoàn, hoàn mỹ rèn luyện, dưới loại tình huống này Tiêu Viêm cảm nhận được bên trong Đấu Tinh đấu khí càng thêm mênh mông. Dựa theo tốc độ này e rằng không bao lâu hắn có thể đạt tới 6 tinh Đại Đấu Sư đỉnh, tiến lên đột phá lên 7 tinh.

Trong lúc tu luyện đó, không có khái niệm xác thực về thời gian, mọi người đắm chìm theo thực lực đang dần tăng trưởng. Nhìn luồng sức mạnh đó, hắn tựa hồ hận không thể một hơi trực tiếp tu luyện đến tiến giai mới thôi.

Trong phòng tu luyện rộng rãi, mọi người mặt ngoài đều bị bao bọc trong một tầng dao động vô hình, làn sương trắng nhè nhẹ từ trên đỉnh đầu lượn lờ bay lên, chợt dần dần nhạt cho đến cuối cùng biến thành hư vô, tiêu mất không thấy.

Ngẫu nhiên có người thân thể mặt ngoài rung động kịch liệt, trên khuôn mặt bỗng nảy lên hồng quang nhàn nhạt, lúc này nếu tinh tế cảm ứng sẽ phát hiện hơi thở bọn họ so với lúc trước mạnh mẽ hơn nhiều. Hiển nhiên, những người này tại lần đầu tiên tu luyện phi thường may mắn chiếm được cơ hội thăng cấp.

Cả phòng tu luyện sẽ xuất hiện loại thăng cấp này, phần lớn đều là một ít người thiên phú không tệ, mà thực lực thì vẫn còn ước chừng ở Đấu Sư 7-8 tinh, mà cùng loại như Tiêu Viêm, bọn Huân Nhi thực lực đã đạt tới Đại Đấu Sư 6-7 tinh thì chưa xuất hiện tình huống này. Dù sao cấp bậc như bọn họ, trong Nội viện phần lớn cũng đã đi Thiên Phần Luyện Khí Tháp tầng 2-3, tầng một phòng tu luyện trung cấp này chưa đủ thỏa mãn nhu cầu của bọn họ.

Thời gian tu luyện như nước chảy qua khe, khi một tiếng chuông cổ xưa không rõ từ đâu vang vọng lên, mọi người đang nhắm chặt mắt tu luyện trong phòng đều từ từ mở mắt ra, nhất thời bởi vì thực lực tăng mạnh mà có chút không kịp thích ứng, hơi thở tảm mát tràn ngập không gian.(chỗ này hơi tối ý, đại thể là do bọn nó trong Cổ tháp tu luyện, thực lực tăng mạnh, do đó hơi thở tự nhiên sẽ có chút đặc thì mang theo kình lực của cao thủ, bọn nó chưa thích ứng là mình trở nên mạnh hơn, vô tình không thu liễm được-BD)

Đôi mắt đột nhiên mở, ánh sao nhàn nhạt lướt qua, Tiêu Viêm hít sâu thở ra một ngum trọc khí, xoay xoay cổ nghe tiếng xương cốt va chạm vang lên răng rắc. Đem ánh mắt quét về phía khác thức tỉnh thành viên Bàn Môn, quả thật sửng sốt, vốn là thời điểm tầm mắt hắn đảo qua ánh mắt bọn họ phát hiện trong đó lại có một luồng hỏa diễm nhàn nhạt.

"Đây là bởi vì tu luyện đấu khí, hẳn là bị năng lượng cuồng bạo của Vẫn Lạc Tâm Viêm ảnh hưởng." Bởi vì thuộc loại cao thủ dùng lửa, Tiêu Viêm đối với loại tình huống này cũng không xa lạ, nhìn một cái đã tìm ra manh mối.

"Xem ra quả nhiên giống như lời Hậu Hổ nói, người thực lực không mạnh không thể liên tục tu luyện. Có thể nói, năng lượng cuồng bạo của ngọn lửa tích lũy dần dần, sớm hay muộn cũng trở thành một loại bệnh độc khó có thể chữa, làm hại thân thể." Tiêu Viêm thở dài một hơi, lẩm bẩm nói.

"Tiêu Viêm ca ca tu luyện như thế nào?" Bỗng nhiên có thanh âm mềm mại vang lên ngay bên người, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên hóa ra là Huân Nhi vừa tỉnh lại.

Tầm mắt từ Huân Nhi đảo qua, Tiêu Viêm nhìn lướt qua nhướng mày kinh ngạc, tu luyện lâu như vậy cô nàng thế nhưng không có nửa điểm dị trạng, bộ dáng này tựa hồ ngọn lửa năng lượng cuồng bạo kia đối với nàng vẫn chưa sinh ra tác dụng gì.

"Cô nàng này vẫn thâm tàng bất lộ!" Trong lòng thì thầm một tiếng, Tiêu Viêm lại lần nữa đem đầu chuyển hướng Hổ Gia cùng Ngô Hạo bên kia, phát hiện trong mắt bọn họ đều mơ hồ tồn tại một luồng hồng mang nhàn nhạt (nhắm mắt lại, mí ma7t1 hơi hơi hồng-Hồng mang- BD). Hiển nhiên, với thực lực mặt ngoài xấp xỉ Huân Nhi, cũng đã bị năng lượng cuồng bạo ăn mòn.

Bàn tay nhoáng lên một cái, một khối thủy tinh xuất hiện trong tay. Mượn dùng mặt kính bóng loáng Tiêu Viêm cẩn thận nhìn chăm chú, sau một lúc lâu lại có chút kinh ngạc phát hiện trong mắt mình cư nhiên lại không có xuất hiện dấu vết ăn mòn.

"Có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thân, ngươi cứ đại tứ vô kỵ mà rèn luyện đấu khí, mặc dù Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tại Dị Hỏa bài danh kém hơn Vẫn Lạc Tâm Viêm này, nhưng để bằng vào điểm này nó muốn tạo thành thương tổn Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể chính là vọng tưởng. Về phần cô bạn gái nhỏ kia của ngươi chỉ sợ cũng có cái gì đó thần bí hộ thể." Tại khi Tiêu Viêm nghi hoặc, thanh âm Dược lão lặng lẽ vang lên bên trong tâm thần.

Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới giật mình khẽ gật đầu, nhưng trong lòng hơi mừng thầm, hỏi: "Kia là nói như thế, đệ tử có thể vẫn đứng ở bên trong Thiên Phần Luyện Khí Tháp này tu luyện mà không cần nghỉ ngơi hóa giải năng lượng cuồng bạo kia.?"

"Ừ, chỉ cần ngươi có thể chịu được tu luyện buồn tẻ, có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể, ngươi tùy ý thời gian tu luyện." Dược lão cười cười trả lời.

"Haha, buồn tẻ cũng đã kiên trì nhiều năm, có gì không thể nhẫn nhịn được?" Tiêu Viêm cười nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt nhịn không được hiện một chút vui sướng. Có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hộ thể, như vậy thời gian tu luyện chính là vượt xa những người khác, nói cách khác, tốc độ tu luyện của hắn cũng sẽ viễn siêu người khác.

"Xem ra hãy tìm cớ lưu lại trong tháp tu luyện, không thể lãng phí vô ích thời quý giá này. Một ngày đạt tới Đấu Linh, như vậy thời điểm sau này Vẫn Lạc Tâm Viêm có biến, mới có thực lực cướp đoạt." Trong lòng nảy lên ý định, Tiêu Viêm từ thạch đài đứng lên, sau đó lướt xuống dưới tìm Huân Nhi, an bài vài chuyện.

Kinh ngạc một lúc, Huân Nhi liền khẽ gật đầu, nhìn chăm chăm Tiêu Viêm khuôn mặt hơi hơi có chút nóng bỏng, ôn nhu nói: "Chuyện Bàn Môn giao cho 3 chúng ta, ngươi an tâm tu luyện là được."

Cúi đầu nhìn khuôn mặt thanh nhã thoát trần gần bên, Tiêu Viêm chẳng biết tại sao, trái tim bình tĩnh nhịn không được nổi lên gợn sóng. Cô nàng này mấy năm nay càng ngày càng mặn mà. Lịch lãm bên ngoài nhiều năm như vậy, Tiêu Viêm nhận thấy quả là khó gặp nữ nhân có dung mạo hay khí chất có thể so sánh với Huân Nhi.

Dùng sức lắc đầu, Tiêu Viêm đem suy nghĩ trong lòng vứt bỏ, vỗ nhẹ đầu Huân Nhi, sau đó liền xoay người đi ra phòng tu luyện. Hắn hiện tại cần phải làm, hảo hảo tiếp tục ở lại tháp tu luyện, đã có Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hỗ trợ, còn không bắt lấy cơ duyên hiếm có này, vậy thật sự là ngu không còn gì để nói nữa.