Truyền Kỳ Võ Bá

Chương 1: Thức tỉnh!



Lúc rạng sáng, sắc trời mù sương, trên bầu trời thành Tú Thủy của nước Đại Ninh tựa như bịt kín một tầng khói xanh, trăng tàn khảm ở chân trời, tản ra ánh

bạc nhàn nhạt.

Ngay khi trời vừa tảng sáng, Sở Hi Thanh đi theo một đội tiêu do mười hai chiếc xe ngựa tạo thành, đi đến trước cổng tiêu cục Tứ Thông.

Giờ phút này, đông đảo tiêu sư trong đội tiêu cũng tranh thủ thở phào một hơi như trút được gánh nặng, tinh thần mọi người cũng thư giãn xuống, bắt đầu

cười cười nói nói, bầu không khí rất vui vẻ.

Sở Hi Thanh cũng cười nói ứng phó vài câu với đồng bạn, nhưng lại từ chối lời mời đi uống rượu hoa ở Bách Hoa Lâu.

Mọi người cũng không để ý lắm, một vị tiêu sư lớn tuổi còn cười to, chụp lấy bả vai hắn, trêu ghẹo: “Tiểu Sở thẹn thùng à? Vậy không được, ta đã đồng ý với các cô nương ở Bách Hoa Lâu là nhất định sẽ dẫn người đến rồi, các nàng cũng đang chờ ăn miếng thịt đầu của Sở tiểu ca người đây, hôm nay không biết ai sẽ là người chiếm được vị tiểu ca tuấn tú này đây?”

Sở Hi Thanh nhất thời thẹn thùng, hắn áy náy ôm quyền: “Tiểu đệ thật sự không có thời gian, hôn nay là ngày thi vào nội môn của võ quán Chính Dương, thật sự không thoát thân được. Lần sau rảnh rỗi lại tiếp mấy vị ca ca vậy.”

Các tiêu sư nghe thấy bốn chữ võ quán Chính Dương thì lập tức bừng tỉnh.

Vị tiêu sư lớn tuổi kia cũng vỗ trán một cái: “Đúng rồi, Tiểu Sở ngươi là đệ tử ngoại môn của võ quán Chính Dương, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ? Vậy

ngươi mau đi đi, đừng để lỡ thời gian, đây chính là ngày trọng đại của ngươi đấy.”

Bọn họ lập tức đi giao tiêu, kết toán lương bổng, để Sở Hi Thanh mừng rỡ chính là, phó tiêu đầu lại đưa cho hắn tận sáu lượng hai tiền Ma Ngân(bạc).

Sở Hi Thanh nhét Ma Ngân vào trong lòng, lại lấy hành lý của mình từ trên xe ngựa xuống, một cái dù, một cái đao dự bị, rồi vội vàng đi về phía nam thành.

Lúc này mặt trời mới mọc đã xua tan bóng tối, nhuộm những áng mây thành ánh bình minh xán lạn lại mỹ lệ.

Từng sợi nắng ấm áp rơi xuống, đem cả tòa thành Tú Thủy nhiễm lên một tầng ánh vàng.

Sở Hi Thanh lại cảm thấy hơi không khỏe, chỉ cảm thấy da thịt bị ánh nắng chiếu vào có hơi đau nhói, chen lẫn cảm giác bị đốt cháy.

Cảm giác này vượt xa khi bị bỏng, khiến cho Sở Hi Thanh cau mày, bắt đầu lo lắng về tình trạng thân thể mình.

Hắn ngưng thần nhìn về phía trước, nói chính xác hơn thì là nhìn vào một màn hình huỳnh quang hoàn toàn hư ảo ở trong tâm mắt của hắn.

Màn hình này ở góc trên bên phải tầm nhìn của Sở Hi Thanh, nó có thể phóng to thu nhỏ tùy theo ý niệm.

Nhân vật: Sở Hi Thanh.

Danh vọng: Không.

Võ đạo: Truy Phong đao pháp tàn thức (Tầng một). Nguyên công: Dưỡng Nguyên Công (Tâng một). Điểm võ đạo: 0.

Thiên phú: Khoái thủ.(Tay nhanh)

Trạng thái: Lục âm Hoàn Hồn Chú.

Tuổi thọ: 17 ngày.

Dưới góc phải hàng chữ này còn có một logo màu xám có chữ 'Võ đạo bảo khổ.

Ba tháng trước, khi Sở Hi Thanh vừa xuyên qua đến thế giới này, thì cái màn hình huỳnh quang này đã xuất hiện trong tầm mắt hắn, ban đầu hắn còn cho rằng đây là một hệ thống, còn hết sức chờ mong.

Sở Hi Thanh cũng từng xem qua rất nhiều tiểu thuyết mạng, nên biết phàm là người xuyên việt có hệ thống, thì đều không phải là người thường.

Thành tiên đăng đế chỉ là bình thường, đồ thần giết phật cũng là trò trẻ con. Có hệ thống ba ba, thì đã đang đi trên con đường thành công rồi.

Nhưng chờ mong càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn.

Sở Hi Thanh nghiên cứu rất lâu, nhưng đều không nghiên cứu ra cái gì.

Ba tháng qua, hắn từng thử nghiệm rất nhiều lần, cần cù khổ tu, dưỡng khí múa đao, thậm chí là đánh quái thăng cấp, nhưng mà cái bảng hệ thống này vẫn không có chút thay đổi nào.

Chỉ có cột võ đạo xuất hiện thêm mấy chữ Dưỡng Nguyên Công (Tâng một), Truy Phong đao pháp tàn thức (Tầng một), nhưng đây chính là kết quả mà hắn nỗ lực.

Bảng nhân vật trong màn hình huỳnh quang này, tựa như chỉ vẻn vẹn là một bảng nhân vật mà thôi.

Đồ chơi này cũng chỉ có một tác dụng, là để cho hắn phán đoán chính xác tình trạng và tuổi thọ của mình.

Sở Hi Thanh chỉ nhìn một lát, liền cảm thấy cảm giác bỏng ở bên ngoài cơ thể mình lại càng thêm rõ ràng, giống như cả người hắn đều đang bốc cháy vậy.

Hắn cười khổ nhìn Lục âm Hoàn Hồn Chú một chút, lấy bung cây dù trên người lên, rồi tiếp tục cất bước đi về phía võ quán Chính Dương.

Võ quán Chính Dương chỉ cách tiêu cục Tứ Thông ba con phố, diện tích rộng rãi đến ba ngàn mẫu, chiếm cứ tận năm con phố, bên ngoài có tường vây bằng đá xanh cao hai trượng, kéo dài mấy dặm, nhìn qua trông giống như một tòa thành trì quy mô nhỏ, Cổng phía nam rộng rãi có tận bảy cửa, toàn thân sơn son nạm đồng, trên còn khắc dấu bốn chữ to lớn mạnh mẽ “Võ quán Chính Dương”.

Hai bên cổng còn có hai con sư tử đá ngồi xổm, khí thế bức người. Sở Hi Thanh vừa đến thì người ở đây đã đông như mắc cửi.

Dòng người bốn phương tám hướng đang không ngừng hội tụ lại đây, tràn vào võ quán, trong cửa là một thao trường được lát đá xanh rộng tương đương với sáu cái sân đá bóng, bên trong còn có mười mấy cái lầu gỗ tạm thời và hơn ba mươi tòa sàn gỗ.

Bên dưới sàn gỗ là người người nhốn nhào, không chỉ tụ tập vô số thiếu niên muốn thi vào nội môn, mà còn có rất nhiều bình dân bách tính muốn đến xem náo nhiệt.

Sở Hi Thanh đi vào trong, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, lại bị người vỗ vai một cái.

“Tiểu Sở, ngươi đã về rồi?” Giọng nói của nữ tính sang sảng, nhưng từng chữ lại hơi hàm hồ.

Sở Hi Thanh nghe thấy tiếng nói quen thuộc này thì hơi nhướn mày, hắn quay đầu lại.

Người vỗ vai hắn chính là giáo đầu Diệp Tri Thu của đông viện trong võ quán, nàng mặc một bộ trang phục màu tím, dáng người cao gây hơn những cô gái bình thường, dung nhan thanh lệ, phượng mi như nguyệt, vì là người tập võ nên da thịt hiện lên màu vàng nhạt khỏe mạnh.

Nàng lười biếng cõng một thanh trọng kiếm, con mắt óng ánh ngậm lấy vài phần lim dim, vừa gặm bánh bao thịt vừa nói: “Đội tiêu của các người hôm qua đã có thể về thành Tú Thủy rồi, sao lại kéo dài đến tận bây giờ?”

Sở Hi Thanh đang muốn giải thích, liền thấy Diệp Tri Thu đã cất bước đi về phía một góc vắng vẻ.

Hắn cũng hiểu được, liền đi theo đuôi, đi đến một đầu hẻm bốn bề văng lặng.

Diệp Tri Thu hờ hững dựa vào tường, ngoắc ngoäc tay với Sở Hi Thanh: “Có mang đến không?”

Sở Hi Thanh lập tức móc một túi tiền từ tay áo xuống, hắn hơi chột dạ, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thong dong: “Giáo đầu, chỉ là chút lễ mọn, mong giáo đầu vui lòng nhận cho.”

Diệp Tri Thu không cho ý kiến, nàng tiếp nhận túi tiền rồi áng chừng một chút, đôi mi thanh tú nhất thời nhìu lại, bánh bao trong miệng cũng không thơm nữa: “Sao chỉ có một chút thế này?”

Ma Ngân ở trong túi chỉ có khoảng 80 lượng.

Nàng cảm thấy hơi đau đầu, nói: “Người như vậy để cho ta rất khó làm, Truy Phong đao pháp của người còn chưa học đủ, chỉ miễn cưỡng có thể đi con đường miễn thi, nhưng mặc dù là miễn thi thì cũng có yêu cầu, thiên phú đao. pháp của ngươi cũng tạm được, chỉ là thân thể lại quá yếu. Huống hồ là chỉ có 50 danh ngạch miễn thi, người trong và ngoài thành Tú Thủy đều đang nhìn chằm chằm vào 50 danh ngạch này đấy.”

Mặt Sở Hi Thanh hiện lên vẻ ngượng ngùng, hắn cũng biết mình đuối lý.

Tám mươi lượng Ma Ngân vốn cũng đủ để lo lót trên dưới rồi, nhưng mà một tháng trước, võ quán Chính Dương đã thăng cấp thành võ quán của chính quyền quận Tú Thủy, tất cả đệ tử chân truyền mà xuất sư đều có thể đi cửa sau, có thể trực tiếp trở thành quân chức bát phẩm trong quân của Đại Ninh.

Võ quán Chính Dương chính là chỉ nhánh của Vô Tướng Thần Tông, một trong lục đại tiên tông, danh ngạch đệ tử nội môn rất hút hàng, bây giờ lại được khoác thêm một lớp da quan lại, nên danh ngạch miễn thi này cũng nước lên thì thuyền lên.

Nhưng mà tạm thời trong túi ngượng ngùng, Sở Hi Thanh chỉ có thể mặt dày: “Đúng là hơi ít một chút, tháng sau ta lại đi thêm vài chuyến tiêu, rồi mời giáo đầu và chư vị giáo viên đi Túy Long Cư uống rượu, trước mắt còn nhờ giáo đầu xem đệ tử một lòng hiếu học, mà mở cho một con đường!”

“Túy Long Cư?”

Diệp Tri Thu vừa nghe thấy ba chữ này thì giống như đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc của Túy Long Cư vậy, nàng chậc chậc lưỡi, cảm giác bánh bao trong miệng đã nhạt nhẽo vô vị.

Sở Hi Thanh thấy mặt Diệp Tri Thu hiện lên vẻ do dự thì tâm thần hơi động, hắn biết là có hi vọng.

Vị Diệp giáo đầu này được xưng là ngoài cứng trong mềm, nên còn có thể bán thảm: “Giáo đầu, ngươi cũng hiểu tình trạng nhà ta rồi đấy, thân thể của ta không tốt lắm, lại không có nơi nương tựa tại thành Tú Thủy này, trong nhà còn có một muội muội phải nuôi, tạm thời chỉ có thể góp được chừng này, mong giáo đầu giúp đỡ, tương lai đệ tử nổi bật hơn người, cũng sẽ cho giáo đầu nở mày nở mặt.”

Diệp Tri Thu nghe thấy lời này thì nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Lại dùng cái chiêu này.”

Nàng ném nửa cái bánh bao thịt mình đang ăn cho con chó bên cạnh, rồi đánh giá Sở Hi Thanh một phen.

Thiếu niên khoảng tầm 14 15 tuổi, mặc một bộ quần áo bằng vải thô đã trắng bệch vì giặt nhiều lần, dáng người cao to, ngũ quan tuấn dật, làm người ta khó quên nhất chính là cặp mắt phượng hẹp dài kia, mặc dù không cười nhưng đáy mắt vẫn bao hàm mấy phần ý cười.

Chỉ có là không biết vì sao mà da thịt lại trắng nõn gần như trong suốt, không có chút hồng hào nào.

Nhưng trạng thái ốm yếu này, lại càng khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc..