Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 760



Edit: Cao Hoa

Chỉ là, trong khoảnh khắc tiếp theo, một sự kiện rất xấu hổ đã xảy ra.

Nụ cười trên mặt nhà sư vẫn chưa được hé ra hoàn toàn. Ông ra thấy một luồng sáng trắng mãnh liệt đột ngột phát ra từ cơ thể của Diệp Sơ Dương, luồng sáng ấy thực giống như ban ngày, thiếu chút nữa lóe mù đôi mắt của tên hòa thượng.

Luồng sáng trắng phát ra từ trên người Diệp Sơ Dương, liền đem hết những luồng khí màu đen chứa oán khí cùng sát khí kia mà cắn nuốt không còn một mảnh.

Nhìn thấy màn này hai nhà sự sợ ngay người.

Cảnh tượng như vậy vốn không nên xuất hiện ở cái thời khắc này.

Đối lập với vẻ hết sức kinh ngạc của hai nhà sư, là vẻ bình tĩnh vô tội của Diệp Sơ Dương. Cô dùng tay trái búng búng quần áo trên người, sau đó tỏ ra chán ghét nhíu mày, “Thối vãi.”

“Ngươi....” nhà sư nuốt nước miếng, nhìn về phía Diệp Sơ Dương, ánh mắt từ khinh thường cùng trào phúng biến thành hoảng sợ.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương chỉ cười nhạt.

Cô từng bước từng bước đi đến trước mặt, tiếng nói mang theo vài phần ý cười, “Nói giỡn chứ, nếu như tôi có thể bước vào nơi này, các ông lại cho rằng tôi là người thường ư? Thật đúng là, cho rằng mình là độc nhất vô nhị, thiên hạ đệ nhất ư? Có phải hay không vậy, chẳng lẽ đây là bức đến ngu người à?”

Diệp Sơ Dương cười nhạo một tiếng, không chút do dự cướp cò, bả vai hai nhà sư liền bị trúng một viên đạn. Rồi cô gõ gõ khuyên tai trên vành tai chính mình.

Một phút đồng hồ sau, Túc Ngũ xuất hiện ở trong phòng.

Liền nhìn thấy hai nhà sư ôm bả vai mình ngã xuống đất, còn Diệp Sơ Dương đang tùy ý dựa trên vách tường, ánh mắt anh hơi lóe lên. Trầm tư nửa ngày cũng chỉ nói ra một câu, “Xin lỗi Cửu Thiếu, thuộc hạ sai rồi.”

Túc Ngũ đã tận mắt nhìn thấy hai nhà sư rời khỏi miếu thờ, kết quả lại không nghĩ rằng hai nhà sư này cuối cùng lại xuất hiện ở nơi này.

Hơn nữa, thậm chí còn bắt gặp Cửu Thiếu nhà bọn họ còn xảy ra chuyện như vậy.

Thật là đáng chết.

Diệp Sơ Dương nhìn thấy vẻ mặt của Túc Ngũ “tôi có tội, tôi đáng chết vạn lần”, vẻ mặt này tức khắc trở nên thu hút. Cô một tay kéo Túc Ngũ, hơi có chút bất đắc dĩ, “Anh không có sai gì cả. Nơi này, ngoại trừ chúng ta biết được cái địa đạo thông kia còn có một đường khác, cái này tôi xuống đó cũng không quá một lần người khác cũng chưa phát hiện, anh đương nhiên là không biết.”

“Túc Ngũ, lòng trung thành và trung thành ngu ngốc là hai sự khác biệt.” Diệp Sơ Dương nhàn nhạt nhìn anh một cái, nói xong câu này chưa cho đối phương có cơ hội tiếp tục nói, liền nói, “Được rồi, loại chuyện này không có gì tốt hết. Anh đem hai người này mang ra ngoài đi.”

Còn nơi này ---------------

Diệp Sơ Dương hơi hơi nheo đôi mắt lại.

Cô đứng tại chỗ chừng một phút đồng hồ, chờ đến khi Túc Ngũ đã an toàn về nơi nghỉ ngơi của miếu thờ. Cô chợt nâng tay lên hướng tới mảng tường pha lê nã một phát súng.

Phụt một tiếng đánh vỡ pha lê, có dòng nước chậm rãi từ trong cái lỗ chảy tới.

Ngay sau đó trên phía đầu bức tường pha lê liền xuất hiện mấy vết nứt.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương không chút do dự cất bước liền chạy một mạch.

Thời điểm cô vừa trở lại nơi nghỉ đó, cũng là lúc dòng nước loảng xoảng một tiếng giống như trận hồng thủy bùng nổ.

Túc Ngũ nghe được âm thanh ngầm truyền đến, lập tức có điểm lẫn lộn.

Anh nhíu mày hỏi, “Cửu Thiếu, cứ như vậy đem hủy hết địa đạo ngầm này sao?”

“Không hủy thì để làm gì?” Diệp Sơ Dương thuận miệng hỏi một câu, ngay sau đó lại duỗi tay ra chỉ chỉ hai tên hòa thượng bị Túc Ngũ ném xuống đất, “Hai tên nhà sư này khẳng định là cái gì cũng biết. Lưu giữ lại cũng không gì trong sáng tốt đẹp cả.”