Tử Giang Thế Cô

Chương 67: Chương 67




Cứ nghĩ là ảo giác, Khúc Hồ bất giác gọi tên, cô không ngờ là Trác Nghiêm Đắc Dụ quay lại nhìn thật, đích thực là ảo giác rồi, Trác Nghiêm Đắc Dụ nhảy xuống ngựa và đi đến gần cô, hắn còn đưa tay chạm vào tóc cô thì có phải chăng là ảo giác ? Khúc Hồ đưa cuốn sách ra, nó không rơi xuống đất mà đang ở trên tay Trác Nghiêm Đắc Dụ. Khúc Hồ hoảng hốt liền bước lùi lại, Trác Nghiêm Đắc Dụ mỉm cười nhìn cô :
-Đừng sợ, ta đưa nàng đi, ta đang chờ nàng quay lại, mau trở về.

Nói rồi mọi thứ lại như một cơn gió, không còn gì cả, quyển sách của Khúc Hồ biến mất cùng Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô vội đi về phòng, vừa hoang mang vừa sợ hãi, cô không còn biết đâu là thực đâu là ảo giác nữa rồi.
Trác Nghiêm Đắc Dụ tỉnh dậy sau khi mơ về Khúc Hồ, hắn ngồi dựa lưng vào vách tường ở một khách điếm trầm ngâm, đưa tay định lấy thanh kiếm trên đầu giường nhưng sau đó liền chạm tay trúng một vật khá cứng dưới kiếm. Cầm lên nhìn, Trác Nghiêm Đắc Dụ bất giác rung động, là quyển sách của Khúc Hồ đưa cho hắn, thế này là thế nào ? Hắn rong ruổi hơn một tháng nay khắp những nhánh sông mà con sông nơi Khúc Hồ tự vẫn với hi vọng cô vẫn còn sống, vẫn đang chờ hắn đến tìm.
Đi thật lâu, qua những ngọn đồi mọc đầy hoa dại, những cơn gió xào xạc trong những tán cây như đang trêu đùa nhau, cảnh vật hữu tình nhưng người nặng tình cũng phải dừng lại mọi chấp niệm, chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đứng im lặng tán dương những thứ giản dị thế này. Nhất Tịnh đứng khoanh tay phía sau nhìn chủ tử rồi thở dài, Nhị Tịnh ngồi thổi thổi vào những bông hoa đã tàn sắp rụng cánh, Tam Tịnh gác tay lên lưng ngựa rồi ngẩng đầu nhìn trời, Tứ Tịnh dùng hai tay chống lên chuôi kiếm nhìn về phía chủ tử. Trác Nghiêm Đắc Dụ đứng như thế cũng cả canh giờ rồi, từ khi mặt trời chưa mọc đến bây giờ cũng đã mọc hơn một nữa, Khương Phản báo tin đến rằng mọi thứ đã hoàn thành sau một tháng dày công sắp xếp, triều đình dần chỉnh chu lại đi vào triều chính, giải quyết rất nhiều khó khăn lầm than cho bách tin muôn nơi. Trác Nghiêm Đắc Dụ quay lại, ngựa Xích Thố bước lên bên cạnh hắn chờ đợi, Ô Vân không có chủ nên chỉ chạy theo sau lưng Xích Thố. Bọn họ quay về Giang Châu, Khương Phản sau khi tính toán cùng các triều thần thân tín đã chọn ngày để Trác Nghiêm Đắc Dụ đăng cơ, vào ngày rằm của tháng sau là ngày đại cát, nước sông cũng vừa đổ về thuận lời cho dân chúng trồng trọt. Chưa ai lên tiếng đề cập việc lập hậu của Trác Nghiêm Đắc Dụ, bởi ngoài tham gia xử lý triều chính thì Trác Nghiêm Đắc Dụ đều một mình ở ngự uyển, hắn cho xây dựng nơi này lại giống hoàn toàn ở Dụ Phủ, cảnh vật giống như đúc, Trác Nghiêm Đắc Dụ chú trọng việc chọn lựa nhân tài qua nhiều kỳ thi, không phân biệt tầng lớp bách tích, hễ là người có tài đều được ứng thí. Quan thần được phân đi khắp các thành, phụ trách giúp dân chúng giải quyết các vấn đề nan giải, Nhất Tịnh, Nhị Tịnh và Tam Tịnh, Tứ Tịnh được phong thành Tứ Tướng, quyền hành đứng sau Khương Phản Quốc Sư, một lòng phò trợ Trác Nghiêm Đắc Dụ xây dựng triều Thương hùng mạnh nhất thời bấy giờ. Những người đã cùng hắn và Khúc Hồ ra chinh chiến đều hiểu rõ là trong lòng hắn vẫn không thôi thương nhớ người xưa, nhưng mà có lẽ là do thời điểm không thích hợp.

Khúc Hồ đứng trước gương tự nhìn bản thân, hơn bốn tháng nên bụng cô cũng đã hiện lên rõ, cha cô cũng thường xuyên thăm hỏi, ông lúc nào cũng hết lòng yêu thương cô, nhưng mà việc con gái mất tích hơn hai năm sau khi quay về lại có thai thì ông không thể chấp nhận được, ông đề nghị cô nên bỏ đứa bé nhưng Khúc Hồ chỉ im lặng. Vài bác sĩ đến khám cho cô theo thường lệ, sau đó dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều vì đây là thời gian đứa bé dễ ảnh hưởng nhất, sau đó Khúc Hồ đi xuống lầu, cô không biết là cha cô đang đứng nói chuyện cùng bác sĩ trong phòng đọc sách, cô định lướt qua nhưng khi nghe cha nói muốn bác sĩ giúp ông bỏ đứa bé trong bụng Khúc Hồ thì cô mới ngừng lại. Nước mắt cô nhẹ nhàng rơi xuống, cô không thể trách cha cũng chẳng thể biết làm gì ngoài khóc, cô cảm thấy bế tắc vô cùng, vị bác sĩ kia đồng ý giúp đỡ.
Buổi tối ở trang trại khá nóng, Khúc Hồ buồn bã ngồi bó gối trên giường, cô nhìn cảnh vật xung quanh nhưng chỉ nghe tiếng gió thổi, không lẽ cô một lần nữa bỏ đi, nhưng mà biết đi đâu bây giờ ? Khúc Hồ đứng dậy, cô mặc theo áo khoác bông rồi nhẹ nhàng đi xuống lầu tránh kinh động người làm trong nhà, lúc nãy cô nhìn thấy Túc lão lão đứng ở bìa rừng vẫy tay gọi cô nhiều lần, Khúc Hồ không suy nghĩ liền đi nhanh ra đó. Nhưng chẳng có gì cả, cô trông gà hóa cuốc nữa rồi, giờ mới để ý khu rừng này rất tối, con đường mòn dẫn vào trong tối đen hun hút như muốn mời gọi người đi vào. Khúc Hồ bất giác đi vào trong đó, được một đoạn khá xa, cô quay đầu lại nhìn thì vẫn thấy trang trại nên yên tâm, khu rừng liền sáng bừng lên, đom đóm trong từng hốc cây tán lá bay tán loạn cả lên, Khúc Hồ nhìn xung quanh mà há hốc, không ngờ ở đây có nhiều đom đóm như thế. Cả đàn đom đóm vây lấy Khúc Hồ mà phát sáng, được một lúc chúng mới tan rã ra và bay đi đủ hướng, Khúc Hồ giật mình khi quay đầu lại không còn nhìn thấy hướng ra, cô dáo dác nhìn xung quanh, nãy giờ cô không hề di chuyển.
Khúc Hồ đi thật nhanh theo hướng lúc nãy, suýt chút nữa là cô ngã vào một chiếc hố lớn rồi, ôm chặt thân cây rồi thở mạnh như vừa thoát chết, sau đó tiếng gà gáy vang đến từ phía ngược lại, mặt trời dần lấp ló chiếu sáng khu rừng, Khúc Hồ vội chạy lại hướng cũ. Cô dạt mớ cây dại trong rừng mà đi qua, sau đó có hoảng hốt khi phát hiện đây là bìa rừng ở thành Giang Châu, những người tiều phu lên rừng săn bắt cũng vừa quay về từ con đường mòn xuống núi, Khúc Hồ đứng trên đường mà run rẩy, cô lại lạc đến đây một lần nữa. Đi qua một ngôi làng gần đó, vài lão nương đang dệt vải trước sân nhà thấy nữ tử ăn mặc khác lạ phong phanh nên tốt bụng mang ra cho cô ít quần áo, Khúc Hồ cười cười đa tạ bọn họ rồi liền khoác vào, cô hỏi đường đến Dụ Phủ.