Tu La Giới Chí Tôn

Chương 131: Trận đồ Viễn cổ



- Ngươi biết hỗn độn địa đàn?

Độc Thiên Lão Quỷ lắc đầu.

- Hoàng toàn không biết, ta thậm chí còn nghi ngờ trong vũ trụ bao la này có một nơi như vậy không. Nhưng ta có nghe một vị tổ tông kể lại vào khoảng 8 vạn năm trước ở thời kì chiến cổ. Có lẻ nơi được gọi là Hổn Độn Địa Đàn từng xảy ra một trận chiến kinh thiên. Trận chiến đó có thể đã đánh gãy một phần của Địa Đàn giới. Hiện tại nó đã trôi dạt trong tinh không vô tận không biết ở nơi nào.

Tinh Gia thở dài một hơi lắc đầu rồi sau đó hắn phất tay cất cái gương kia lại thu vào trong nhẩn trử vật.

- Được rồi ngươi dẫn ta đến vị trí pháp trận kia đi, chúng ta cũng không có nhiều thời gian.

Thấy bộ dạng của Tinh Gia như vậy Võ Thừa cùng Hồ Nguyệt Nương trầm tư còn Độc Thiên Lão Quỹ dĩ nhiên là cầu còn không được.

4 người rất nhanh đi đến một địa phương trên một tòa sơn mạch nhìn rất bình thường nhưng nếu người có hiểu biết về phong thủy thiên địa chắc chắn sẽ phát hiện ra điểm đặc biệt.

Tám dãy sơn mạch ở đây tản ra bát phương bao quanh một thung lũng, rõ là địa hình của một Thế. Kết hợp với Thế tự nhiên này sẽ tạo ra một linh trận cường đại có thể dùng phòng hộ hoặc công kích, nhưng Độc Thiên Lão Quỹ muốn Tinh Gia sửa chửa bố trí lại một truyền tống pháp trận.

Vút vút vút...

Vài người nhanh chóng từ bên dưới dãy sơn mạch này bay lên hiễn nhiên là những cao thủ Độc Tà Tông chuyên môn thủ hộ nơi này, khi thấy bóng dáng Độc Thiên Lão Quỹ bọn họ cuối đầu khom người, trong tông môn này Độc Thiên Lão Quỹ có danh vọng rất cao.

- Địa thế không tồi.

Vừa tới nơi đây Tinh Gia tác lưỡi khen ngợi.

- Ta tò mò địa phương mà ngươi muốn truyền tống nhiều người như vậy là nơi nào?.

Độc thiên lão quỹ cung kính vái tinh gia sâu một cái đáp.

- Chiến Trường Uyên Linh.

- Cái gì..? Ngươi muốn khiến cả Linh huyền đại lục đánh tới sao.?

Hồ Nguyệt Nương lặp tức chấn kinh lên tiếng. Địa phương chiến trường uyên linh là một nơi rất nhạy cảm, nếu tùy tiện để Linh Huyền đại lục biết được ở đây có một truyền tống đi thông đến đó, vã lại còn muốn mang rất nhiều người đến hiễn nhiên là gặp phải đại tội diệt tộc.

Độc Thiên Lão Quỹ đưa vẻ mặt vô cùng sầu thảm vái Hồ Nguyệt Nương một cái nói.

- Nguyệt Nương cô nương ta biết làm vậy là có khi sẽ dẫn tới đại họa diệt tông nhưng vì tộc nhân của ta mong ngươi thấu hiểu. Thâm Uyên đại lục là nơi tiếp giáp giữa các Hạ Vị diện. Ở quê hương chúng ta bên bờ tinh cầu bên kia đã bị chiến tranh làm cho sinh linh đồ thán, khi chúng ta tìm cách di chuyển đến đây thì lại vấp phải chiến loạn của chiến trường Uyên Linh.

Ngươi cũng biết Uyên Linh đại lục cũng đã bị chia cắt thành Thâm Uyên đại lục và Linh Huyền đại lục từ thời viễn cổ. Một bên mưa thuận gió hòa nhân sinh bình đạm. Còn một bên chiến hỏa liên miên sinh linh gào khóc, ai cũng muốn duy chuyển từ bờ bên kia của Thâm Uyên đại lục mà đến với Linh Huyền đại lục nhưng vì chúng ta từ hạ vị diện nên không được chấp thuận, trẻ con chúng ta vừa sinh ra đã thấy cảnh khỏi lửa điêu linh, người trẻ chết trận, người già tiển đưa.. tiếng khóc than xé lòng động đến trời cao, nhưng không làm cho những người cầm quyền của Linh Huyền tiếp nhận. Ngược lại họ còn xem chúng ta là những người thấp kém nếu muốn sinh tồn được phải có thực lực công thành chiếm đất.

Độc thiên lão quỹ vừa nói vừa kích động đôi mắt đỏ hoe, cùng với một mái đầu bạc trắng của lão không khỏi làm cho người ta cảm thấy chạnh lòng.

Võ Thừa như có đều suy nghĩ, bây giờ hắn mới lờ mờ hiểu rằng vì sao khí tức của những người Độc Tà Tông làm cho hắn cảm thấy khó chịu đến vậy, hóa ra họ đến từ nơi khói lửa chém giết như vậy tất nhiêm đã nhiễm loại khí tức đó.

Hồ Nguyệt Nương trầm ngâm, nàng cũng chưa đi đến chiến trường uyên linh, nhưng lại cũng biết ở đó là một nơi long xà hỗn tạp. Bởi vì là nơi tiếp giáp của các hạ vị diện cho nên chiến hỏa xung đột xảy ra liên miêng. Rất nhiều thế gia tông phái ở Linh Huyền đại lục thì cho nơi đó là một nơi rèn luyện tốt cho đệ tử, họ nói những người từ vị diện khác tới đều là những tên ăn thịt người, rất hoan dã và hung bạo, chuyện ác gì cũng có thể làm ra. Thế nhưng bằng vào trực giác và suy nghĩ của nàng hiễn nhiên biết được trong này có uẩn khúc bởi vì những người từ chiến trường uyên linh trở về đa số sẽ có những chiến lợi phẩm nhất định, những chiến lợi phẩm kia không phải của những người từ Hạ Vị diện khác tới sao?

- Ngươi có biết Vạn Độc Tông ở Thâm Uyên đại lục không.?

Hồ Nguyệt Nương hỏi

Sau vài lời kích động, Độc Thiên Lão quỹ lấy lại bình tĩnh bình đạm nói.

- Đúng vậy chúng ta là người của bọn họ.

- Ngươi..

Sát khí Hồ Nguyệt Nương bùng lên thấy rõ hiễn nhiên cái danh tự này có vấn đề rất lớn.

Tinh Gia thấy vậy thì khẽ khục khục một tiếng làm cho Nguyệt Nương giữ bình tĩnh.

Độc Thiên Lão Quỹ chấp tay vái Nguyệt Nương mộy cái thật sâu rồi nói.

- Ta biết Vạn Độc Tông là tông môn đã gây thù chuốc oán rất nhiều, Linh Huyền đại lục cũng dường như toàn bộ người đều rất có mối hận với Vạn Độc Tông. Haizzz.. chúng ta vốn dĩ muốn truyền tống tộc nhân của mình đến đây cũng là vì tránh cái móng vuốt của họ. Ta gia nhập nguyện ý làm một phân nhánh của Vạn độc Tông cũng vì thân bất do kỷ mà thôi.

Nghe độc thiên lão quỹ giải trình hồ nguyệt nương mới có gương mặt đôi chút hòa hoãn.

- Cách đây không lâu ta nghe nói trong độc tà tông có cường giả kim cang cảnh không dưới vài người, có phải là người của vạn độc tông.?

- Đúng vậy, chuyện chúng ta thường xuyên đến địa bàn gèn luyện của tông môn quý phái cũng là một phần trong kế hoạch, từ đó mới có thể đã động đến Trung cấp tông phái làm cho những người kia không thể tiếp tục ở đây nửa mà họ đã rời đi về vạn độc tông. Ta cũng thành thật cáo lỗi, nhưng mong tông chủ Lưu Nguyệt Tông ngươi hiểu cho, ta không còn lựa chọn nào khác.

Độc thiên lão quỹ mang một tâm tình chân thật biểu đạt ra. Thật vậy nếu không có kế hoạch thường xuyên quấy phá nơi rèn luyện của đệ tử lưu nguyệt tông thì không thể làm cho các tông phái trung cấp chú ý tới, bởi vì vài người kia của vạn độc tông ở đây đối với độc thiên lão quỹ là một loại áp lực nặng nề. Ngoài những cống phẩm mà tộc nhân bọn họ dân lên còn phải bị uy áp của những người kia ngày ngày dày xéo các đệ tử.

- Kể ra ngươi cũng là một người khá thú vị a.

Tinh Gia nhìn nhìn độc thiên lão quỹ nhếch miệng cười cười đầy thâm ý.

- Mong Tinh gia ngài giúp đỡ tộc nhân ta, chỉ cần có thể sửa chửa truyền tống trận này thì cho dù ngài có muốn lấy bộ xương già này ta cũng chấp nhận.

Độc Thiên Lão Quỹ bài ra bộ dạng vô cùng trịnh trọng vái tinh gia mộy cái thật sâu.

- Nếu đã lấy công của ngươi thì tất nhiên ta sẽ làm, bắt đàu thôi, ta cần nghiên cú một chút các ngươi cũng đừng phiền đến a.

Nói xong Tinh Gia hóa thành một đạo bạch quang đáp xuống vị trí trung tâm của thung lũng thần thức tảng ra. Thông thường nếu một bố trí một trận pháp thường dễ dàng hơn là sửa chửa một truyền tống, bởi vì linh trận muôn hình vạn trạng biến hóa khôn lường, mỗi người đều có một sự cảm ngộ khác nhau.

Độc thiên lão quỹ nhìn Tinh Gia bắt đầu hành động thì cũng chọn một ngọn cô phong khoanh chân ngồi quan sát, theo lão tính toán linh trận này ích nhất cần 1 tháng thời gian để hoàng thành thế nhưng lão đã xem thường tài nghệ của Tinh Gia. Chỉ mất vài phút là Tinh Gia từ trong nhập định mở bừng mắt sau đó hai tay liên tục biến đổi thủ ấn lặp tức có từng điểm hoa văn li ti bay ra từ lòng bàn tay của hắn vung nhập vào trong thiên địa.

Cũng chỉ mất khoảng 2h thì địa hình phong thủy nơi đây bắt đầu ẩn ẩn có một tòa linh trận sơ bộ được hình thành. Độc Thiên Lão Quỹ thấy cảnh này thì mồm cũng không ngậm lại được nửa, lão vô thức dụi dụi đôi mắt nhìn một màng ở phía trước.

- Người này....

Hồ Nguyệt Nương cũng mang một chút kinh dị nhìn thủ đoạn của Tinh Gia, nàng tuy không phải lần đầu thấy Tinh Gia bố trí linh trận thế nhưng phong thái Tinh Gia lúc này quả thực quá dọa người. Phải biết rằng muốn làm ra được những việc như vậy phải đòi hỏi một người có linh hồn lực mạnh mẽ bậc nào mới có thể làm được.

- Trả trách lão già kia lại cung kính với hắn như vậy.

Nàng nhớ lại Nguyệt Sư Vương luôn trầm mặt ích nói lại vô cùng cung kính với Tinh Gia trong bộ dạng của một thanh niên thì trong lòng đã sáng tỏ.

Linh trận viễn cổ vốn dĩ Độc Thiên Lão Quỹ tín toán phải cần mất một tháng thời gian thì có thể hoàn thành một phía thì chỉ mất một ngày Tinh Gia đã có thể sửa xong.

Đánh ra 4 đạo lạc ấn cuối cùng vung nhập vào thiên địa Tinh Gia lăng không bay lên phong thái ung dung không có gì ra vẻ là quá sức.

Độc Thiên Lão Quỹ kích động đi đến gương mặt kích động không thôi.

- Cao nhân a cao nhân, ngài là cứu tinh của gia tộc chúng ta.

Gương mặt già nua của lão như ửng hồng vì kích động. Phải biết rằng với tu vi và tuổi tác của lão cũng không thể giữ bình tĩnh được.

- Được rồi, ngươi cũng không nên kích động quá như vậy trông cũng thật khó coi a. Tiếp theo làm sao để đi được về bên đầu bên kia.

Độc Thiên Lão Quỹ kìm nén kích động, hít sâu một hơi lấy lại tin thần nói.

- Vạn Độc Tông đã bố một tòa linh trận cở nhỏ để có thể vương móng vốc đến Linh Huyền. Chúng ta cũng từ tòa truyền tống đó mà tới.

- Hủm... vậy con bé cùng đi với ngươi hình như là Tử Điệp gì đó đi về Thâm Uyên rồi à.?

Độc Thiên Lão Quỹ gật đầu nói. Nàng khi thấy chiến lực của Võ Thừa thì quyết tâm đi về chiến trường Uyên Linh vì chỉ có nơi đó mới khiến cho người ta tiến bộ nhanh được.

- Tinh Gia sờ sờ càm gật đầu nói, xem ra cô gái này không tệ. Được rồi ta cũng không có nhiều thời gian dẫn ta đi thôi.