Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 144: Anh Long



Thôi Cửu nhìn đám người Nhị Sửu, nói: “Đừng có mà quá đáng quá! Tôi nói cho mấy người hay, thân phận của chúng tôi không bình thường đâu!” “Tao biết nè! Thằng đó giết mấy người, mày giết mười mấy người. "Ha ha ha ha ha."

Không chỉ phòng này mà cả phòng kế bên cũng cười phá lên. Không khí trong trại tạm giam tràn đầy vui vẻ. “Tôi thấy mấy anh có phần không tôn trọng người khác lắm, vậy để tôi long trọng giới thiệu cho mấy anh biết, tôi là dân kinh doanh, là người đứng đầu công ty công nghiệp sản xuất TV cao cấp vùng duyên hải, còn vị này... Thôi Cửu chỉ vào Lục Tam Phong, nói tiếp: “Vị này là người đứng đầu Thực phẩm Phong Giai danh tiếng lẫy lừng. Tôi cộng thêm cậu ấy có thể rúng động cả giới kinh doanh. Các anh không cần cảm thấy hiện tại chúng tôi đứng lại trong phòng này là đứng cao hơn các anh, đối với các anh mà nói đây chính là một cơ hội tuyệt hảo. Chỉ cần hai chúng tôi vui vẻ sau khi rời khỏi đây, các anh sẽ có tiền tiêu cả đời không hết “Mày đang tán phét về mẹ mày với tạo đấy à?!” Anh Hổ ngồi dậy cầm một chiếc giày ném qua, nên bốp trúng đầu Thôi Cửu.

Anh Long ngồi dậy, mang giày rồi đi qua. Trên cánh tay trần và sau lưng anh ta xăm một con rồng. Cả người cao một mét tám, "râu hùm hàm én mày ngài, vai năm tấc rộng thân mười thước cao”, trên bụng lại có một vết thẹo dài chừng bảy tám xăng ti mét, nhìn qua rất dữ tợn. “Anh... anh làm cái gì đó?” Thôi Cửu có hơi sợ liền chen về phía Lục Tam Phong, mới nói: “Tôi nói cho anh nghe, anh đừng có làm càn! Chỗ này là trại tạm giam, bên kia có người trực. Tôi la lên một tiếng là họ sẽ tới liền” “Thấy cái thẹo này không? Này nó là bị dao đâm. Thằng cha kia bị tao chém bảy dao, phải quỳ xuống đất kêu ông nội!” Mặt anhLong trầm như nước, anh ta nhìn chằm chằm hai người Lục Tam Phong và Thôi Cửu, nói: "Giờ mày nói bố mày nghe, hai thằng bây có tiền hửm?” “Có tiền thì sao? Phách lối cái gì?” Nhị Sửu chạy qua nhấc chân đá lên mình Thôi Cửu, chửi: “Không phải chỉ ở đây không, hai thằng bây mà thấy anh Long ở ngoài cũng phải kêu là ông nội, hiểu chưa?”

Thôi Cửu gật đầu lia lịa, không dám nói chuyện nữa. “Còn cái thằng tổng giám đốc Lục gì đó, mày phách lối cái gì đấy? Mày biết địa vị của anh Long, anh Hổ không hả? Có tiền làm được cóc khô gì? Đứng trước mặt ông thì mày cũng là cháu chắt thôi. Tao báo cho mày biết, đêm nay ngủ kế thùng nước tiểu, đi rửa chân cho anh Long, anh Hổ mày!” “Hai thằng bây có tiền chứ gì? Vậy điện cho người nhà đưa tiền tới!” “Có người đe dọa chúng tôi, chúng tôi muốn đổi phòng!” Thôi Cửu đột ngột gào to. “La cái con mày! Thử la tiếng nữa coil

Bảy tám người liền nhào tới tay đấm chân đá. Lục Tam

Phong luồn lách kéo anh ta ra một bên, trầm giọng nói: “Đủ rồi! Không phải muốn rửa chân sao? Đánh chúng tôi bại liệt rồi thì rửa kiểu gì được? Mọi người đều là đàn anh, sao không có lòng dạ gì hết vậy?”

Anh Long thấy trên mặt Lục Tam Phong hơi có vẻ cười, bèn gắt: “Chó má mấy đứa có tiền. Để tạo đập cho nó kêu ông nội!” “Có tiền làm được cóc khô gì? Còn không phải thứ đề tiện chắc?” “Đúng vậy. Bình thường ở ngoài thì vênh mặt lái xe hơi, giờ thì sao? Nói mày nghe, ở đây tụi tao là ông nội, còn mày là cháu chắt!” “Bỏ tiền ra mua sự bình yên đi! Tránh cho tay chân tàn tật!” “Tao nói cho mày biết, mày không tốt bố có thể ức hiếp mày, mày tốt thì bố cũng vẫn có thể ức hiếp mày như cũ. Mày có tiền nhiều thì tao phải tôn trọng mày chắc? Xì, cái đồ rác rưởi!”

Mấy kẻ du thủ du thực khác nhau trong phòng hô hố nói cười. Trong sắc mặt và giọng điệu không nghe ra được cảm giác tài giỏi. Cố gắng đọc sách thì được cóc khô gì? Cố gắng kiếm tiền thì được cóc khô gì? Gặp tụi nó thì không phải đều là phường đê tiện sao?

Lúc này, anh Long có cảm giác dường như mình là kẻ thống trị thế giới vậy, đến nỗi Nhị Sửu đứng bên cạnh cũng cảm thấy bản thân tài trí hơn người.

Buổi tối Thôi Cửu ngủ không được. Anh ta ngồi dậy, nói: “Lăn lộn tới nông nỗi này rồi mà một điều thuốc cũng chẳng có!" "Không hút, ngủ đi!” "Vậy chứ... đám để tiện hút thuốc hay gì đó... ở chỗ này tôi thấy tụi nó cứ như vua một cõi vậy!” Trên mặt Thôi Cửu hơi bầm, cả người có vẻ buồn rầu không miêu tả được. “Người ta là thổ địa, chúng ta là ma mới. Mới lần đầu, để mai nói tiếp!” Lục Tam Phong vừa nói vừa nằm xuống, cách đó không xa chính là thùng nước tiểu. Trại tạm giam đều trải mùng miền ra nằm đất như nhau, thùng nước tiểu thì để trong góc, mà càng vào gần phía trong thì càng dễ chịu, đông ấm hè mát.

Mùi nước tiểu khai xộc vào mũi, Thôi Cửu cuộn mình lại, lấy tay bịt mũi rồi thiếp đi.

Sáng hôm sau, mấy tờ báo lớn liên quan tới tin tức của người đứng đầu Thực phẩm Phong Giai bởi vì không tìm được ảnh chụp của Lục Tam Phong, nên ở vị trí để ảnh, các báo lại để vào một dấu hỏi thật lớn.

Thực phẩm Phong Giai lại lần nữa trở thành đối tượng bàn tán chủ yếu trong câu chuyện của mọi người ở đầu đường cuối ngõ.

Trương Phượng Tiên thì muốn thông qua bảo lãnh để đón Lục Tam Phong về trước, kết quả bị từ chối. Có điều cô ta có thể gặp mặt. Hơn mười một giờ trưa, cô ta gọi vài món ăn trong căn tin, đón Lục Tam Phong ra. Thời gian sát sao một ngày, Trương Phượng Tiên cảm thấy Lục Tam Phong “tàn” đi không ít “Sao anh lại ra nông nỗi này?” “Nói nhảm, cô tưởng tôi ở khách sạn năm sao đấy à?” Lục Tam Phong ngồi xuống, cả người có chút bùi ngùi. “Một phòng ở mấy người? Là phòng có giường rộng hả?" Trương Phượng Tiên quan tâm hỏi.

Lục Tam Phong nhìn cô ta, cảm thấy hơi cạn lời. Cô nàng này đối với tình hình hiện nay của trại tạm giam thật sự không hiểu rõ mấy. Chỗ này ở tỉnh thì hòn cảnh còn tốt chút, chứ đi trại tạm giam trong huyện thì cứ gọi là dơ dáy bừa bộn vân vân và mây mây “Trải mùng mền xuống đất ngủ chứ giường lớn đầu ra Trong phòng những mười mấy người, tối hôm qua tôi ngủ kế thùng nước tiểu. Thôi, trước mắt đừng nói mấy vụ này!” Lục Tam Phong mỗi ngày chỉ rau cải tài làm tới, thật sự không quen ăn “đồ thập cẩm” mà bọn họ nói này.

Lục Tam Phong cầm đũa ăn hai miếng, ngay sau đó liền hỏi phản ứng trên thị trường, xác định nhà máy sản xuất không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm. “Vợ anh khóc sướt mướt gọi điện thoại cho tôi, nên tôi liền muốn tới thăm anh. Ba tôi nói chuyện này phải đợi, những thứ khác đều vô dụng”.Lục Tam Phong biết được Giang Hiểu Nghi đã biết chuyện này, có chút bất đắc dĩ. Cô chính là một người phụ nữ bình thường, không chịu nổi cái kiểu thay đổi chóng mặt này, bèn nói: “Cô gọi điện thoại cho cô ấy, nói tôi không sao. Rồi an ủi cô ấy nhiều một chút, đừng quá nóng lòng sốt ruột, còn nữa, bữa nay ngày mấy rồi?” “Ngày bốn. “Tới giữa tháng, nếu mà tôi vẫn chưa ra ngoài thì để Cao Chí Dũng đi miền Nam tìm kiếm vốn đầu tư, bao nhiêu cổ phần cũng được. Cực chẳng đã thì tốn hơn bảy mươi tỷ rưỡi, cái gì nên tổn thất thì vẫn phải tổn thất. Mấy vụ án chúng ta khởi tố xin quyền quản lý đó, nhất định phải lôi kéo qua lại. Chỉ cần bình tĩnh ở trên địa bàn của mình, phần thắng của chúng ta trong vụ này là tám mươi phần trăm.

Lục Tam Phong nói rồi thì cúi đầu ngốn ngấu ăn cơm. Trương Phượng Tiên nhìn bộ dạng anh như thế, mới hỏi: “Thời gian ở trong đó không dễ dàng phải không?” “Hỏi thừa!” Bỗng Lục Tam Phong nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: "Chuyện cấp bách nhất... tốn chút tiền sắp xếp mấy người trong phòng tôi, quan hệ cũng thu xếp ổn. Một lúc nữa liền đi làm!” “Sắp xếp người gì á?” Trương Phượng Tiên không hiểu mô tê ra sao. “Cô tìm mấy người phụ trách trong này. Cần tốn tiền thì phải tốn tiền, cần nhắc tới ba cô thì phải nhắc ba cô. Cô cứ nói tôi muốn ở tự tại một chút, những thứ khác bọn họ sẽ hiểu!” “ờ” Trương Phượng Tiên gật đầu đồng ý. Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Một bữa cơm ăn hơn một tiếng đồng hồ, chuyện cần dặn cũng dặn đến nơi đến chốn. Lục Tam Phong trở về đúng lúc thấy Thôi Cửu ăn cơm xong. Anh Long ngồi ở phía trong, nói: “Ối chà, tiêu chuẩn ăn của người có tiền cao du ta!" “Bản thân đi ăn cơm cũng không đem về cho anh Long, có hơi không phải đạo rồi đấy!” Anh Hổ ở bên cạnh nói: “Coi ra mày vẫn không biết trời cao đất dày. Từ giờ tới tối còn mấy tiếng, mày tự nghĩ cách. Nếu không cũng đừng trách ông đây cho mày mềm xương!” “Có tiền cũng chỉ có đi ăn uống, chứ không còn có thể có tác dụng gì! Mà ăn vô được chỉ sợ nuốt cũng không trôi”. “Hôm qua khách khí với mày rồi, với lời mày nói nghe cũng không lọt tại đầu người có tiền!” “Nếu mày đã không muốn tốn tiền tránh nạn, vậy thì để lại khám bệnh đi!”

Đám người Nhị Sửu nhìn chằm chằm Lục Tam Phong, cười hả hê. Bây giờ thứ bọn gã đợi là thời gian mà thôi. Đợi đến trời tối thì chính là thiên hạ của bọn gã.

Còn Thôi Cửu thì hôm qua đã bị đánh một trận, nên giờ nghe thấy tình hình kiểu này, mặt càng lộ vẻ sợ hãi. Anh ta nhìn Lục Tam Phong, nói: “Tổng giám đốc Lục, cậu vẫn đừng có đắc tội họ thì hơn. Hay không cậu trả hộ tôi một tí, tôi ra ngoài rồi thì trả lại cậu.” “Đợi tới đó rồi hẵng nói. Kiếm tiền không dễ dàng, làm muốn bán thận luôn!” Lục Tam Phong ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, hỏi: “Đồ thập cẩm ăn ngon không?”

Vẻ mặt Thôi Cửu thảm thương mà lắc đầu, hỏi: “Cậu ăn cái gì vậy, tổng giám đốc Lục?” “Tôm chiên hạt điều, Cá sóc chua ngọt... “Thôi đừng nói nữa!!!”

Mấy gian phòng bên cạnh đối với con người Lục Tam Phong đều là trạng thái chế giễu. Những kẻ có tiền này bình thường ở bên ngoài lái xe sang, đi bar vung tiền, là thứ đám người du thủ du thực bọn họ không có cách nào sánh bằng.

Nhưng ở chỗ này chính là thiên hạ của bọn họ, đảm đại gia kia dẫu có lợi hại hơn nữa phỏng có ích gì, có tiền ở chỗ này cũng không xài được! Ngoại trừ ăn chút đồ ngon, trong mắt bọn họ thì Lục Tam Phong và Thôi Cửu chính là một miếng thịt, một miếng thịt tùy ý xâu xé.

Lúc chạng vạng thì thím đưa cơm lại đi qua, cũng vẫn là đồ thập cẩm như cũ. Hồi trưa Lục Tam Phong đã ăn no nên giờ không có ăn cơm tối. Mà đám người anh Long dọn dẹp bát đũa xong cũng sắp không chịu được rồi. “Con mẹ nó, cho mày mặt mũi mày cũng không biết xấu hổ chứ gì? Mày thật sự tưởng ông không dám xử mày hả?" “Anh Long, anh không cần ra tay đâu, để em!” Nhị Sửu ngoắc tay, mấy người ngồi sát tường liền đứng dậy. "Chờ chút! Đừng có gây chuyện! Thắng đó vẫn có thể chạy” Anh Hổ bắn tiếng.

Thôi Cửu đã sợ tới muốn khóc rồi. Anh ta nhìn Lục Tam Phong, hỏi: "Làm sao giờ? Làm sao giờ?” "Không phải tôi đã nói với anh là tôi đã sắp xếp rồi sao?” “Giờ này là giờ nào rồi? Cậu sắp xếp cái gì chứ? Cậu cũng đâu có phải người địa phương đâu, ngộ nhỡ không sắp xếp ổn thì sao?” “Yên lặng chút coi!” Một viên quản ngục đã đi tới. Ông ta mở cửa phòng, nói: “Thêm vô mấy người, tối rồi thì lo ngủ cho ngon chứ đừng có um sùm! Tôi nói cho mấy người hay, chuyện mấy người phạm đều không phải nhỏ đầu, không cần thiết tự mình làm tội mình nặng thêm. Mấy người đi vô đi!”

Vào thêm bốn anh em, ai nấy cũng đô con như một ngọn núi nhỏ, trên mặt là sát khí, cho dù là anh Long nhìn thấy cũng có chút dè chừng.

Quản ngục khóa cửa phòng xong quay đầu bỏ đi. Ở bên trong, người đàn ông dẫn đầu quan sát Lục Tam Phong một cái, mới hỏi: "Anh là tổng giám đốc Lục phải không?”

Lục Tam Phong hơi gật đầu, mắt nhìn về phía anh Long. Tối hôm nay phải bắt đầu một màn kịch lớn mới được.