Tư Tự Vạn Thiên

Chương 11: Chương 11





Lúc Đường Thác chạy đến cửa sau hội trường, sườn mặt cậu vẫn còn đọng bọt nước chưa kịp lau sạch.

Đường Tự đang đứng bên cạnh thùng rác hút thuốc, thỉnh thoảng gặp một vài bạn sinh viên quen biết chào anh một tiếng, anh bèn giương cao cánh tay đang kẹp thuốc, ngẩng đầu chào hỏi lại.
Đường Thác phát hiện tần suất hút thuốc của Đường Tự đã tăng lên không ít, ngày trước cậu gần như chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ.

Có điều Đường Thác đứng tại chỗ nghĩ lại, hồi đó Đường Tự mới bao tuổi chứ.
Đường Thác vẫn còn đang ngẩn người thì Đường Tự đã quay đầu qua.

Nhìn thấy cậu, anh bèn đưa tay dụi tắt thuốc vào thùng rác, đốm lửa be bé gần như biến mất giữa bóng tối trong tích tắc.
“Đi thôi, em muốn ăn gì?”
Đường Thác bước hai bước đuổi theo bên cạnh Đường Tự: “Ăn gì cũng được.”
Đường Tự liếc nhìn cậu, hỏi: “Sao buổi tối lại không ăn cơm?”
“… Không kịp ăn.” Đường Thác nói dối, ngón tay lo lắng khẽ ma sát hai cái, kế đó hỏi ngược lại: “Anh thì sao?”
Ánh mắt Đường Tự có hơi sâu xa, cuối cùng anh nở nụ cười: “Như em, tôi thảo luận chút chuyện với một thầy giáo, sau khi kết thúc thì phát hiện đến giờ buổi diễn bắt đầu nên vội vàng qua đây.”
“Ò.” Đường Thác gật đầu, mặc dù cậu cảm thấy Đường Tự không ăn cơm như vậy là không được, song trong lòng lại khó nhịn được vui vẻ: “Nhưng tiết mục của em đâu phải thứ nhất, anh ăn xong rồi qua cũng vẫn kịp mà.”
“Lần đầu tiên xem em biểu diễn nên phải nghiêm túc chút.” Dường như tâm trạng Đường Tự rất tốt, lúc nói chuyện, từng chữ một đều lộ ra sự vui vẻ không giấu được.
Đường Thác nghe vậy thì không lên tiếng, nước đọng hai bên gò má cậu đã bị gió đêm lành lạng thổi khô cong.

Không khí rất hanh khô, da mặt lúc này cũng cảm giác hơi bị bí, Đường Thác cúi đầu đá một hòn đá nhỏ, hòn đá đó liền lộn vòng lăn tít ra xa rồi đụng vào một cây đại thụ.
Bởi vì Đường Thác kiên trì phải về kí túc xá nên hai người chỉ chọn một quán ăn ở khu vực xung quanh trường học.
Gọi đồ xong xuôi, lúc đang ngồi đợi thì điện thoại của Đường Tự vang lên.

Đường Thác thực sự không cố ý nhìn trộm, thế nhưng thị lực của cậu tốt quá, chỉ liếc có cái đã nhìn thấy cái tên trên màn hình– Thời Hề.
“Ừm, biết rồi, yên tâm đi không quên được đâu.


Ừm, được.”
Thời gian của cuộc gọi này rất ngắn, từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc toàn là Thời Hề đang dặn dò gì đó, còn Đường Tự thì “ừm ừm” mấy tiếng trả lời.

Giữa lúc gọi điện thoại, một tay khác của Đường Tự còn bưng bình nước rót cho Đường Thác một cốc.
Đợi đến khi Đường Tự cúp điện thoại, Đường Thác mới do dự mở miệng: “Chị Thời Hề… bây giờ có khỏe không?”
Vừa hỏi, Đường Thác vừa vô thức xoay xoay chiếc cốc trong tay cậu.
Có vẻ như Đường Tự không ngờ cậu sẽ đột nhiên hỏi thăm Thời Hề, cả người anh rõ ràng đã khựng lại đôi chút.

Sau đó, anh nghiêng đầu cười nói: “Khá là khỏe, cô ấy vẫn luôn ở Thượng Hải, hai hôm nay mới tới Bắc Kinh biểu diễn, vừa mới dặn tôi đi đón đây.”
“Ồ.” Đường Thác đáp.
Cậu biết buổi biểu diễn của Thời Hề, một trang web bán vé đã dán thông báo tuyên truyền cho buổi diễn này từ một tháng trước, lúc mở bán gần như hết vé trong một giây.

Một buổi diễn ba lê lại đình đám ngang với concert của các ca sĩ nổi tiếng, chuyện này nghe có vẻ khá là vô lí, có điều nếu như nhân vật chính là Thời Hề thì đó lại là chuyện rất bình thường.
Đường Tự để ý thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Đường Thác, anh không định tiếp tục chủ đề này nữa, vô cùng thân thiết trò chuyện với cậu về buổi lễ chào tân tối nay.

Về sau hai người đều không nói về Thời Hề, song sau khi ăn xong trở lại trường học, Đường Thác lại đột nhiên hỏi: “Buổi biểu diễn của chị Thời Hề, anh có dư vé nào không?”
Đường Tự ngạc nhiên nhìn cậu: “Em muốn đi xem?”
“Ừm.” Đường Thác có hơi ngại: “Trước đó em mua vé ở trên mạng nhưng không mua được.”
Đường Tự không trả lời cậu ngay, sau khi bước đi một đoạn anh mới lên tiếng: “Tôi tưởng em không thích Thời Hề cho lắm, hình như hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy em gọi cô ấy là chị.”
Nghe được những lời này, Đường Thác lại càng ngại hơn, cậu không biết nên nói thế nào cho phải, bèn vùi thấp đầu, nghẹn hồi lâu mới lên tiếng: “Trước kia là do em không hiểu chuyện… Hơn nữa, em muốn xin lỗi chị ấy.”
Nói xong, Đường Thác cảm thấy cả người cậu đều nhẹ nhõm đi không ít.

Thế nhưng rất nhanh, cậu lại bị một loại cảm giác căng thẳng khác chi phối, cậu không biết Đường Tự sẽ trả lời cậu thế nào.
Sau một hồi im lặng, Đường Tự khoát tay lên vai Đường Thác, xoa xoa bả vai cậu: “Lúc đó cô ấy quá kích động, về sau cô ấy nói đã không còn trách em nữa rồi.”
Đường Thác “ừm” một tiếng: “Vậy cũng nên xin lỗi.”

Đường Thác đã chuẩn bị tốt để tới xem buổi biểu diễn của Thời Hề, có điều cậu không ngờ rằng Đường Tự sẽ trực tiếp bảo cậu cùng anh đi sân bay đón người.

Buổi tối hôm trước bọn Hà Chúng mở mic chơi game đến gần hai giờ, sáng sớm chưa sáu giờ cậu đã phải bò dậy từ trong chăn, lúc này đang ôm một ly sữa đậu nành nong nóng ngồi trong xe của Đường Tự, buồn ngủ tới mức hai mí mắt sắp dính vào nhau, cảm giác đầu cũng không còn là của mình nữa rồi.
Đường Tự thấy buồn cười, liếc mắt nhìn người rõ ràng có thể ngủ béng đi trong ba giây nhưng vẫn cố chuyện trò với anh: “Buồn ngủ thì ngủ một lát đi, giờ vẫn còn sớm, còn lâu mới đến sân bay.”
Đường Thác thực sự không chống nổi nữa, cậu hít mạnh hai hơi sữa đậu nành, rột rột uống xong thì bỏ vào khay để đồ giữa hai người, nói: “Thế em chợp mắt một lát đây…”
Nói xong thì Đường Thác gần như ngủ luôn.
Đường Tự chỉnh điều hòa xuống mức nhỏ nhất rồi tiếp tục bình ổn lái xe.

Anh nghiêng đầu nhìn Đường Thác, phát hiện một mảng nắng đang chiếu lên mắt cậu bèn vươn tay hạ tấm chắn nắng xuống, tấm chắn nắng che đi mảng ánh sáng không biết điều đó, như vậy mắt của Đường Thác có thể ẩn trong bóng râm.
Đến sân bay đỗ xe xong xuôi, Đường Tự nhìn thời gian vẫn còn sớm thì không vội gọi Đường Thác dậy, anh tắt máy xe rồi mở cửa sổ, rút điện thoại lướt lướt vòng bạn bè, vừa hay nhìn thấy tấm ảnh Thời Hề đăng trước khi check-in, bên dưới là một loạt những lời khen ngợi.

Anh tiện tay like một cái, đột nhiên nghĩ tới mình còn chưa add wechat của Đường Thác.
Thấy thời gian cũng hòm hòm rồi Đường Tự mới lay nhẹ cánh tay Đường Thác: “Tư Hành, dậy thôi.”
Đường Thác mơ mơ màng màng mở mắt nhìn bốn phía: “A, đến rồi sao.”
“Ừm.” Đường Tự đưa cho cậu một chai nước: “Uống miếng nướng rồi xuống xe.”
Lúc đợi Thời Hề, Đường Thác trở nên vô cùng căng thẳng.

Đã lâu không gặp Thời Hề, lúc nữa sẽ nói những gì, nhỡ đâu chị ấy nhìn thấy cậu lại không vui thì biết làm thế nào, nhỡ đâu chị ấy giận Đường Tự đưa cậu tới sân bay đón chị ấy thì phải làm sao… Trong lòng Đường Thác gần như vẽ ra cả ngàn cảnh tượng cho cuộc gặp mặt sắp tới, cậu nghĩ càng nhiều lại càng thấy thấp thỏm.
Thực sự vô cùng lo lắng, cậu nhìn chằm chằm Đường Tự.
Đường Tự nhìn thấu nỗi lo trong mắt cậu, anh xoa xoa đầu Đường Thác: “Yên tâm, không sao đâu.”
Nói xong, chắc là để dời đi sự chú ý của Đường Thác, anh đột nhiên rút điện thoại ra nói với cậu: “À đúng rồi, chúng ta thêm wechat đi.”
Lúc Thời Hề đeo một cái túi nhỏ xuất hiện thì nhìn thấy Đường Tự và một cậu trai trẻ tuổi đang xúm lại với nhau, trên tay còn làm gì đó.


Cô cẩn thận quan sát người bên cạnh Đường Tự, hình như không quen biết.
Thời Hề hãy còn đang quan sát thì Đường Tự đúng lúc ngẩng đầu nhìn thấy cô, hai người nhìn nhau, Thời Hề lập tức nở một nụ cười xán lạn: “Đường Tự!”
Nghe được giọng nói ấy, Đường Thác cũng ngẩng đầu, một gương mặt tươi cười xinh đẹp tựa hoa ngày nào lọt vào mắt cậu.
Lúc này Thời Hề mới nhận ra Đường Thác là ai, có điều cô có chút khó tin, thế nên mãi đến khi ba người cùng nhau đi cô cũng chưa nói chuyện với cậu.
Đường Tự khẽ hất cằm, nói với cô: “Đây là Tư Hành, không nhận ra hả?”
Đường Thác vội vàng cất điện thoại, cực kì lịch sự hơi khom người với cô: “Chào chị Thời Hề ạ.”
Thời Hề vẫn cảm thấy khó tin như cũ, đây là đứa trẻ ngày đó hễ gặp cô là tỏ thái độ hay sao?
“Hey, ngây ra đó làm gì thế?” Đường Tự vỗ nhẹ bả vai cô.
Lúc này Thời Hề mới hoàn hồn, ánh mắt cô đầy vẻ phức tạp mà nhìn Đường Tự, Đường Tự nháy mắt với cô một cái, nếu như nhìn kĩ còn phát hiện ý xin tha thứ trong mắt anh.
“Tư Hành, lâu rồi không gặp.” Thời Hề chầm chầm mở miệng, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười, giọng điệu dịu dàng lịch sự, chỉ có điều trong lời nói lộ ra chút xa cách làm Đường Thác khó mà ngó lơ.
Cậu khẽ cúi đầu tránh đi, không dám nhìn vào mắt Thời Hề: “Đã lâu không gặp, chị Thời Hề.”
Đường Tự không nói thêm gì nữa, Thời Hề cũng vậy.
Bởi vì Đường Thác cúi đầu, thế nên cậu không nhìn thấy Đường Tự và Thời Hề đang trao đổi ánh mắt.

Thời Hề chẳng biết làm sao nhìn Đường Tự, còn Đường Tự thì cho cô một ánh mắt bình tĩnh chớ vội.
Dòng người hai bên tới tới lui lui, cũng có rất nhiều cặp bạn bè thân thiết gặp lại, song chẳng ai yên lặng giống như bọn họ.
“Những chuyện trước đây… thực sự rất xin lỗi ạ.” Đường Thác lại gập người, cậu cúi rất sâu: “Lúc đó là em không hiểu chuyện, lâu như vậy rồi mới nhận lỗi với chị, em xin lỗi.”
Thời Hề bỗng chưa phản ứng lại được, Đường Tự không chút dấu vết đụng cô một cái cô mới nói: “A, không sao đâu, thời gian lâu như vậy chị cũng không để bụng nữa rồi.”
Đường Thác vẫn cúi đầu, cũng chưa hoàn toàn đứng thẳng lại, cả người cậu dường như hoàn toàn bị vây hãm trong sự nhún nhường.
Mặc dù Đường Tự cảm thấy Đường Thác xin lỗi là một chuyện đương nhiên, song không biết vì sao, nhìn cậu cúi người lâu như vậy, đầy vẻ tự trách không dám ngẩng đầu, trong lòng anh lại chẳng hề dễ chịu, thậm chí… còn hơi đau lòng.
Thực ra dựa trên góc độ đạo đức, anh đau lòng thì hoàn toàn không thỏa đáng.

Đường Thác hại Thời Hề mất đi những gì, chịu đựng những gì, đâu chỉ một lời xin lỗi thành khẩn là xong.

Đường Tự không biết cảm giác đau lòng của anh lúc này là từ đâu mà tới, rốt cuộc là nó đại biểu cho thứ tình cảm ích kỉ như thế nào, song anh có thể chắc chắn rằng, anh thực sự đau lòng cho Đường Thác.
Vậy nên Đường Tự vươn tay kéo Đường Thác lại, niết gáy cậu: “Được rồi, đi thôi, chị Thời Hề của em còn phải uống sữa đậu xanh Bắc Kinh nữa.”
Vừa nghe đến cái này là Thời Hề có tinh thần hẳn: “Woa, cái giọng điệu giễu cợt kia của anh là thế nào, một người Bắc Kinh không thích uống sữa đậu xanh như anh đúng là phí của giời.”
“Bát của anh cho em được chưa, của Tư Hành cũng cho em nốt, bao đủ.”
Đường Tự và Thời Hề anh một câu em một câu trò chuyện với nhau, mà Đường Thác, trừ lúc Đường Tự nhắc đến cậu mới nói chuyện, thời gian còn lại cậu hoàn toàn không chen nổi lời.


Tâm trạng của cậu không tốt lắm, trầm mặc để Đường Tự khoát vai mình đi theo.

Lúc sắp đến chỗ đậu xe, Đường Tự lại khẽ niết gáy cậu, cậu ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cậu, có điều bên miệng vẫn đáp lời Thời Hề.
Tới xe, Đường Tự bước đến bên ghế lái, còn Thời Hề thì có vẻ như theo thói quen mà bước qua ghế lái phụ.

Tay vừa đụng vào cửa xe, cô lại đột nhiên dừng lại, cười hỏi Đường Thác: “Em ngồi phía trước hay phía sau?”
Đường Thác sững người chốc lát, cậu chủ động mở cửa ghế sau xe: “Em ngồi phía sau là được rồi.”
Thời Hề nở nụ cười, mở cửa lên xe.
Khay để đồ phía trước vẫn còn ly sữa đậu nành quên chưa vứt.

Đường Thác nhìn chằm chằm cái ly đó rất lâu, sau đó cậu chẳng tỏ vẻ gì, quay đầu về phía cửa sổ xe.
Thời Hề ngồi phía trước đột nhiên hỏi: “Này, Tư Hành bây giờ đang học đại học sao?”
“Vâng.” Cả đoạn đường đều không nói chuyện, cổ họng Đường Thác cũng muốn nghẹn cứng lại, giờ đột nhiên mở miệng, cậu phát hiện âm thanh phát ra khàn khàn khó nghe.

Đường Thác khẽ hắng giọng, tiếp tục nói: “Học đại học rồi ạ.”
Đường Tự trở tay đưa bình nước ban nãy vừa uống cho Đường Thác, cậu nhận lấy, không mở ra luôn mà nắm chặt trong tay.
“Trường nào thế?”
“… Đại học Công nghệ.”
Bởi chút bí mật không thể nói cho người khác này mà thậm chí lúc đáp tên trường học, Đường Thác cũng cảm thấy chột dạ.
“A.” Thời Hề có hơi ngạc nhiên: “Đó không phải là trường của anh sao?”
Lời này rõ ràng là đang nói với Đường Tự.

Đường Tự đang lái xe, giọng nói có mang theo ý cười: “Đúng vậy, anh còn dạy em ấy môn chuyên ngành đây, trùng hợp không?”
Đường Thác hơi hoảng loạn liếc nhìn phía trước, ai ngờ đúng lúc đối diện với ánh nhìn của Thời Hề qua gương chiếu hậu.

Cậu chớp chớp mắt, không biết nên tránh đi hay nên làm gì khác.
Thời Hề khẽ cong mắt: “Đúng là trùng hợp thật.”