Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 565: Tính Toán Giết Người



Thần sắc Lâm Phong dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt đen nhánh băng hàn, hóa thành hắc ám chi đồng vô tình.

Trong đêm tối, nhìn thấy con ngươi của Lâm Phong, mấy người kia nhịn không được mà thầm run rẩy, đôi mắt quá lạnh.

Nhưng sát ý vẫn lăng lệ như trước, bọn họ có nhiều người như vậy, không thể nào không giết chết Lâm Phong.

- Grào…

Trong hư không, tiếng yêu xà màu tím điên cuồng gào thét mà xông ra.

- Hừ!

Thấy vậy, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy hừ lạnh một tiếng, hắn đưa tay phất lên, nhât thời, tử xà tan biến, hóa thành đại dương mênh mông vô tận cuốn qua cả nhóm người.

- Cút ngay!

Từng ngọn chưởng phong cuồng bá trào ra, Vũ hồn màu tím không cách nào tiến gần tới thân thể những cường giả này, bị chưởng lực ngăn cách bên ngoài.

- Thu!

Lâm Phong thầm quát, tử quang mai một, toàn bộ đều trở lại trong thân thể hắn. Đồng thời, hắn lần nữa hóa thành lưu quang mà bỏ chạy về phía xa.

Mười mấy kẻ Huyền Vũ cảnh tầng sáu cường đại, hắn cũng giết không hết được, thế lực này thật là quá đáng sợ.

- Còn chạy thoát được sao?

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia vọt tới, bóng người như gió, những người khác đều nhanh chóng lao đi, truy kích Lâm Phong, nhất định không để Lâm Phong chạy thoát.

Lâm Phong bỏ chạy phía trước, ánh mắt vô tình không có bất kỳ tình cảm gì, thân hình hắn đột ngột phóng ra hỏa diễm hừng hực, chân nguyên chi hỏa.

Đồng thời, bốn ngàn Phật Ma Lực điên cuồng vận chuyển trong thân thể Lâm Phong.

- Lưu lại cho ta!

Một tiếng quát lớn truyền tới, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia có tốc độ nhanh nhất. Lâm Phong căn bản không cách nào thoát khỏi sự truy đuổi của hắn, rất nhanh đã bị hắn đuổi tới. Hắn lập tưc cảm giác được chưởng lực đáng sợ ập sau lưng mình.

Nhưng trong nháy máy đối phương xuất chưởng, Lâm Phong giống như là thấy được, thân hình hắn đột nhiên hạ xuống, chưởng lực kinh khủng lướt qua đầu hắn.

- Ùng ùng…

Một tiếng nổ lớn vang lên, Lâm Phong hạ xuống dưới đã phá vỡ một ngọn núi, thân hình hắn liền chui vào trong đó. Những người đang đuổi theo trên hư không đều trợn mắt, ngay sau đó bọn chúng cũng đều vọt về ngọn núi này.

- Ầm!

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia không chút sợ hãi, hắn theo lối Lâm Phong chui xuống mà rượt theo. Hắn có tu vi Huyền Vũ cảnh tầng bảy, căn bản không sợ gì.

Những người khác thì tung người bao vậy ngọn núi.

Trong nháy mắt này, động tác của những người này đều cực nhanh, đây giống như là bản năng phản ứng, căn bản không cần thời gian suy nghĩ.

Ngọn núi bị đánh thành một cửa động, từ trên xuống dưới, bên trong đen nhánh một mảnh.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia vẫn theo sát Lâm Phong, hắn rét lạnh quát lớn;

- Dừng lại đi!

Không có người trả lời hắn, hắn chỉ thấy ngọn lửa hừng hực thiêu đốt kia, tảng đá hai bên còn bị nung cho đỏ lên. Chỉ qua một lát, Lâm Phong sắp xuống đoạn dưới núi.

- Ngươi có trốn cũng không thoát khỏi tay của ta!

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia phất tay, nhất thời, trong lòng bàn tay hắn hội tụ một luồng lực lượng đáng sợ. Chỉ cần đuổi kịp Lâm Phong, chưởng lực này mà chưởng lên người thì hắn không tin Lâm Phong không chết.

- Vậy sao?

Ánh lửa chợt lóe lên, hỏa diễm vô tận trên người Lâm Phong đột nhiên tiêu biến, mờ dần đi.

Giọng nói lạnh lẽo quanh quẩn trong núi, Lâm Phong đột nhiên đảo người, trong lòng bàn tay hắn nâng lên một đóa hoa sen hắc ám, chiếu lên khuôn mặt càng thêm lạnh lùng.

Đóa Hắc Ám Liên Hoa này cực kỳ yên tĩnh, không chút tiếng động, nhưng bụi đá xung quanh vừa chạm tới nó liền hóa thành hư vô trong nháy mắt. trong Liên Hoa ẩn chứa lực lượng hủy diệt vô cùng vô tận.

Tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia kinh hãi, trong lòng kịch liệt run rẩy, hắn không khống chế được thân hình mà ngừng lại, đồng thời, chưởng lực cuồng bạo đánh thẳng về phía Lâm Phong.

Nhưng thân hình Lâm Phong căn bản không ngừng lại, lời vửa ra thì hắn vọt lên, đóa hắc liên trong tay không ngừng bay lên. Khi Lâm Phong đi lên không trung thì tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia còn đang hạ xuống.

- Xoẹt, xoẹt…

Chưởng lực va chạm với hắc liên, tịch diệt chi khí phóng ra, vách núi hai bên liền bi hủy diệt mà hóa thành tro bụi. Chưởng lực cũng bị tan biết không còn, Hắc Liên hủy diệt theo Lâm Phong tiếp tục vọt lên.

- Rầm!

Thân hình Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia đã ngừng lại, sắc mặt kịch biến, hắn đảo người đạp vào vách núi, vách núi liền bị đạp cho lõm vào, còn thân hình hắn thì bay lên cao, nhanh tới mức không thể tin nổi.

Lực lượng hủy diệt khủng bố đang ở phía dưới chân hắn.

Thật đáng sợ, hắn không nghĩ tới, Lâm Phong lại có thể phóng ra hắc liên đáng sợ như thế. Nếu bị hắc liên này đụng phải thì hắn cũng sẽ bị hủy diệt.

- Nhanh, nhanh hơn nữa….

Sắc mặt tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia đã cứng ngắc, nội tâm điên cuồng gào thét, lực lượng hủy diệt theo dưới thân hắn vẫn có lực áp bức như trước. Nhưng hắn gã cảm giác được khoảng cách càng gần lại, chỉ cần hắn ngừng lại một chút thì hắn sẽ chết không có chỗ chôn.

- Chết đi!

Một giọng nói như tiếng gầm của tử thần từ trong hư vô truyền ra, quanh quẩn trong cái động vửa được mở ra này, rét lạnh, u ám.

- Không! Không…

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy dường như cảm thấy tử thần phủ xuống, trong lòng kịch liệt chấn động, hắn tăng tốc, lại tăng tốc… nhưng đã không kịp rồi.

Tốc độ của Lâm Phong đã rất nhanh rồi, hơn nữa hắc liên hủy diệt trong tay hắn được phóng ra, đóa hắc liên kia bắn đi như một ánh sao băng màu đen.

- A, chân của ta….

Tiếng gào thét thê lương truyền đi rất xa, làm cho mấy tên ở bên ngoài đều kịch liệt chấn động. Đây là … giọng của tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia, tiếng hét thảm kia…

- A… a….

Tiếng thét thảm thiết kéo dài, ngay sau đó, bọn chúng liền thấy thân thể tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia phóng lên cao. Nhưng giờ phút này, nửa người dưới của hắn đã bị một ngọn lửa đen bóng bao trùm thiêu đốt, trong nháy mắt đã hóa thành tịch diệt chi hỏa.

Ngọn hỏa diễm này không ngừng lan lên phía trên, phần eo, ngực, trai tim gã!

Tất cả bọn chúng đều ngây ngốc đứng đó, cả đám trợn mắt há mồm, dường như bọn chúng đã mất đi năng lực suy nghĩ.

Hỏa diễm đáng sợ! Chuyện gì xảy ra, hỏa diễm đang sợ này là từ đâu mà có?

- Ah…

Tiếng kêu thảm thiết vẫn quanh quẩn, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy xông lên trởi cao kia vẫn không ngừng kêu rên, hắn căn bản không thể ngăn cản ngọn lửa đốt cháy thân mình.

- Giết hắn đi, hắn đã thiêu đốt chân nguyên rồi, nhất định phải giết hắn đi…

Ngọn lửa màu đen đã đốt cháy lên ngực cổ rồi tới đầu hắn, đường đường là cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy cũng đã chết. Bị Lâm Phong mạt sát, chỉ để lại giọng nói quanh quẩn như đến từ cửu u địa ngục. Trước khi chết, hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ chết thảm như thế, chết trên tay Lâm Phong.

Mấy người này còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn ngọn lửa màu đen trên hư không kia. Bóng người cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy kia đã biến mất, hoàn toàn hóa thành hư vô trong ngọn lửa này.

Đã chết, chết trước mặt bọn chúng, hóa thành hư vô dưới U Minh Chi Hỏa hủy diệt.

Đảo mắt, bọn chúng nhìn vào cửa động kia, là cửa động mà Lâm Phong cùng với tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy xông vào. Tên Huyền Vũ cảnh tầng bảy cũng từ nơi này vọt ra, nhưng trên thân lại mang theo ngọn lửa hủy diệt.

Nhưng còn Lâm Phong thì biết mất không thấy, hắn vẫn còn ở trong ngọn núi này.

Cái cửa động được Lâm Phong mở ra này giống như là cái động chết chóc, thậm chỉ không có kẻ nào dám bước vào nhìn thử một cái.

Mặc dù trước khi chết, tên cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy đã nói, Lâm Phong đã thiêu đốt toàn bộ lực lượng chân nguyên, nhưng thế thì sao chứ, ai dám lấy mạng mình ra đùa. Vạn nhất Lâm Phong còn một hơi, lần nữa phóng ra ngọn lửa hủy diệt này thì sao? Đây chẳng phải nói là người nào vào trước thì kẻ đó chết trước sao?!

Mọi người đều ngơ ngần đứng đó, im lặng nhìn cửa động.

Trên thực tế, lúc này Lâm Phong đã tiêu hao hết lực lượng chân nguyên, vì đánh chết cường giả Huyền Vũ cảnh tầng bảy, hắn gần như đã dùng toàn bộ Dương Hoả chân nguyên hóa thành U Minh Hắc Liên, một kích tất sát.

Hắn đã tính đúng, Huyền Vũ cảnh tầng bảy đã bị hắn giết rồi, nhưng hiện tại hắn cũng không dám đi ra ngoài, không có lực lượng chân nguyên, đối mặt với mười mấy cường giả Huyền Vũ cảnh tầng sáu, quá nguy hiểm.

Không gian xung quanh tĩnh mích một mảnh, mọi người đều có tính toán của riêng mình, không ai đánh vỡ sự yên tĩnh đáng sợ này.

Im lặng hồi lâu, một người trong nhóm mặc người mặc áo đen này đột nhiên thanh tỉnh lại, hắn nói:

- Chư vị, dù cho hắn không thiêu đốt hết chân nguyên thì cũng không khác nhiêu đâu. Chúng ta hủy diệt ngọn núi này đi, bức hắn ra ngoài!

Lâm Phong nghe vậy liền híp mắt, đúng vậy, bọn họ đã bị dọa cho suy nghĩ mơ hồ, quên mất suy nghĩ.

Hiện tại, Lâm Phong không ra, bọn họ liền bức Lâm Phong ra ngoài!