Vạn Người Ghét Cậu Không Làm Nữa

Chương 19



Triển lãm tranh của Dương Xuân Quy đã đến như dự kiến.

Trong triển lãm tranh chủ đề "Than vãn chỉ ảnh hệ nhân gian", hội tụ một số tác phẩm đỉnh cao của các bậc thầy quốc họa.

Nếu không phải để làm nóng triển lãm "Tuyết hành hàn sơn đồ", lại do phòng tranh hạng nhất châu Á Mộ Viên dẫn dắt, nhiều tác phẩm danh gia như vậy tuyệt đối không có khả năng tề tụ một chỗ.

Bởi vậy vé đặt trước triển lãm tranh đã sớm bị các nhà hào môn Nam thành hẹn trước từ rất sớm.

Lộc gia là được Dương Xuân Quy mời, sớm đã nhận được vé vào cửa.

Bởi vì bác Dương là bạn tốt của mẹ, Lộc Dư An hơi chần chừ, vẫn đi theo bọn họ.

Thoáng nhìn Trong triển lãm tranh , Lộc Dư An liền thấy ba bốn gương mặt quen thuộc, đều là con cái thế giao của Lộc gia. Dữ Ninh xuất hiện, bọn họ liền thân mật tụ cùng một chỗ, một đám thiếu niên thiếu nữ, nam sinh anh tuấn, nữ sinh xinh đẹp, đứng cùng nhau hết sức bắt mắt.

Trước kia Lộc Dư An sẽ yên lặng đi theo trong cái vòng luẩn quẩn kia, làm cho cậu càng giống người Lộc gia. Cậu không sợ đám thiếu niên thiếu nữ mang theo ác ý vui đùa, dựa vào lời nói cô lập cậu, những gì cậu đã trải qua so với những ác ý kia càng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Đám thiếu gia tiểu thư kia, ngoại trừ làm ra một số trò đùa không lên được mặt bàn, cũng không dám quá phận hơn.

Nhưng bây giờ Lộc Dư An đã lười đi ứng phó bọn họ.

Bức tranh thủy mặc đan xen được cố định trong màn trắng tinh khiết rủ xuống từ trần nhà.

Tầng tầng chồng lên nhau, đem phòng triển lãm bố trí giống như tiên cảnh trong sách cổ, màn trướng móc dệt lờ mờ, phảng phất có văn sĩ dạo bước trong đó, chính như chủ đề - - than vãn chỉ ảnh hệ nhân gian.

Ông chủ của Mộ Viên là Mạc Nhân Tuyết, triển lãm này cũng là anh lên kế hoạch, anh đứng ở giữa mọi người, bố trí hội trường đâu vào đấy.

Lộc Dư An chỉ nhìn anh một cái, không có tiến lên, nhìn những bức tranh khác trên tường.

Thật ra cậu chưa bao giờ đến triển lãm tranh, nhưng cậu cũng rất thích bầu không khí này. Cậu đứng xa xa ở bên cạnh nhìn bức tranh của Dương bá bá, bức tranh của Dương bá bá không phải giống với lời sư phụ Nhan lão nói, xinh đẹp mượt mà nhưng lại có một loại phiêu dật tiêu sái khác.*Wattpad: LinhLam1301 * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Những bức tranh kia ở trong mắt cậu, cũng không phải do đường nét cùng màu sắc sắp xếp hợp thành, mà là tràn ngập tình cảm bắt đầu trào dâng.

.

Bước chân cậu dừng lại trước một bức tranh không người, đang xuất thần đột nhiên nhân viên công tác bên cạnh tạm thời thay đổi bức tranh bước chân lệch một cái, thang trong tay anh đập vào Lộc Dư An.

Lộc Dư An vội vàng nghiêng người, muốn né tránh, nhưng đã không kịp.

Mà lúc này, một đôi tay vững vàng đem thang đỡ lấy.

Lộc Dư An ngẩng đầu, là Mạc Nhân Tuyết.

Mà ngay sau Mạc Nhân Tuyết, là Lộc Vọng Bắc tay kia cơ hồ đồng thời cũng cầm thang, .

Lộc Vọng Bắc cùng Mạc Nhân Tuyết không thể tránh khỏi đối diện.

Lộc Vọng Bắc nhíu mày thật sâu, tại sao lại là Mạc Nhân Tuyết.

Mạc Nhân Tuyết lạnh lùng nói với nhân viên: "Phòng trưng bày không được phép đổi tranh khi có khách."

Lộc Dư An lạnh lùng lướt qua Lộc Vọng Bắc, nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết.

Đây là lần đầu tiên Lộc Dư An nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết sau ngày đó.

Cậu ngẩng đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, hiếm khi nhu thuận lại gượng gạo nói: "Cám ơn."

Cậu nói có chút muộn. Mạc Nhân Tuyết đã xoay người rời đi, Lộc Vọng Bắc vốn tưởng rằng Mạc Nhân Tuyết sẽ không cố ý trả lời một câu khách sáo, nhưng Mạc Nhân Tuyết dừng bước, quay đầu nói với Lộc Dư An: "Không cần cảm ơn."

Giữa hai người dường như có một loại ăn ý đặc biệt.

Lộc Vọng Bắc đột nhiên ý thức được một việc, từ khi anh đi công tác trở về.

Lộc Dư An không gọi anh một tiếng anh trai nữa.

Một cỗ nôn nóng từ đáy lòng anh không thể kiềm chế dâng lên, cho dù anh tự nói với mình đây cũng không phải đại sự gì, mà là anh vẫn không khống chế được, anh lạnh mặt hỏi Lộc Dư An: "Lộc Dư An, mấy ngày nay rốt cuộc em đang làm gì vậy? Có phải là đang tức giận vì những bức tranh của mẹ không? Anh nói những bức tranh kia chỉ là tạm thời cho Dữ Ninh mượn xem một chút. Em nên hiểu chuyện một chút đi, đừng tiếp tục càn quấy!"

Lộc Vọng Bắc hiếm khi thất thố như vậy.

Lộc Dư An không biết là cái gì làm cho Lộc Vọng Bắc ngay cả dáng vẻ của một người anh trai tốt cũng không chịu giả bộ nữa, cậu chỉ cảm thấy như vậy cũng tốt cười nói: "Em tự có chừng mực." Nói xong cậu sải bước rời đi.

Lộc Vọng Bắc sửng sốt, trong nháy mắt vừa rồi anh thậm chí nghĩ tới, chỉ cần Lộc Dư An không còn ương ngạnh nữa, như vậy anh cũng - -

Cũng cái gì đây?

Anh trong nháy mắt sửng sốt, sau mới phát giác, lòng bàn tay của mình từng đợt đau nhức.

Vừa mới vì Lộc Dư An ngăn cản cái thang, tựa hồ ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ, bản năng liền để cho mình tiến lên.

Anh hơi xuất thần.

Mà lúc này Lộc Dữ Ninh đi tới, đau lòng cầm tay anh, nhìn một mảnh sưng đỏ, lo lắng hỏi:

"Không sao chứ, ca ca."

Lộc Vọng Bắc chỉ cảm thấy buồn cười, vừa rồi anh đang do dự cái gì.

Anh lại vì Lộc Dư An mà chần chừ.

So với Lộc Dư An quấy rối cuộc đời anh, rõ ràng Dữ Ninh vẫn luôn bảo vệ anh, mới càng giống em trai anh hơn.

Hai huynh đệ hiềm khích, làm cho Dương Xuân Quy nhìn một bên nhíu nhíu mày.

Ông không muốn nhiều chuyện, nhưng hai huynh đệ này thật sự đặc biệt, nếu sư muội biết huyết mạch của nàng biến thành như bây giờ, không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm.

Dương Xuân Quy khéo léo nói với Lộc Chính Thanh: "Chuyện bọn nhỏ chúng ta không thể mặc kệ."

Lộc Chính Thanh thấy hai huynh đệ như nước như lửa cười khổ: "Tôi cũng không có cách nào."

Ông không hiểu, vì sao Dư An mãi mãi không thể tiếp nhận Dữ Ninh. Nếu như nói về sau, là ông dùng phương thức xử lý không thỏa đáng, nhưng gần như ngay từ lần đầu tiên hai đứa trẻ gặp mặt, Dư An đã bài xích dữ dội Dữ Ninh.*Wattpad: LinhLam1301  * Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

"Nếu như sư muội ở đây thì tốt rồi. "Dương Xuân Quy nhịn không được thở dài. "Đáng tiếc năm đó - -"

Ông còn chưa nói xong, mọi người đều biết ông nói cái gì, Lộc Chính Thanh ảm đạm đau lòng.

Dương Xuân Quy trong lòng không đành vội vàng an ủi: "Ông xem hiện tại Vọng Bắc khỏe mạnh, việc lúc trước làm hết thảy đều là đáng giá."

Lộc Chính Thanh lại cười khổ một tiếng, như là đang tự hỏi mình: "Thật sự đáng giá sao?"

Ông thường mơ về những năm lao động mệt mỏi vào lúc nửa đêm vì sự sơ suất của họ cho đến khi bệnh thalassemia của con trai lớn trở nặng, mới làm cha mẹ bọn họ không biết được, con trưởng bị bệnh nan y, đối mặt với con trưởng non nớt ngây thơ, bọn họ thủy chung không đành lòng nói cho trưởng tử chân tướng, dệt cho anh một lời nói dối mỹ lệ.

Duy nhất có thể trị tận gốc bệnh của Vọng Bắc chỉ có máu cuống rốn tương xứng. Nhưng máu cuống rốn làm sao dễ tìm như vậy.

Vì trị liệu cho Vọng Bắc, bọn họ đã có Dư An, nhưng tuyệt đối không ngờ, lúc mang thai Dư An, vợ bị phát hiện ung thư, nhưng vì đứa con trai lớn bị bệnh, và đứa con chưa sinh ra, vợ cắn răng không chịu hóa trị.

Ông khuyên vợ.

Thế nhưng thê tử luôn luôn ôn nhu lại khóc nói, đây là mệnh của hai hài tử nàng a.

Cuối cùng Dư An chưa đầy bảy tháng đã ra đời sớm, máu cuống rốn của cậu đã cứu Vọng Bắc. Vợ may mắn được chữa trị tốt, nhưng lại tổn thương căn nguyên.

Sau đó Dư An mất tích, vợ hoàn toàn bệnh không dậy nổi.

Lộc Chính Thanh thường xuyên hồi tưởng, nếu như lúc trước, bọn họ không có lựa chọn sinh hạ Dư An, mà là chờ được hiến tặng, có phải hay không mọi thứ sẽ khác. Đáng tiếc không có nếu như.

Lộc Dư An ngồi xổm trên bồn hoa sân vườn triển lãm tranh.

Trong phòng triển lãm bên trong bức tường thủy tinh trong suốt, một người mẹ dịu dàng mặc sườn xám trắng noãn, giống như hoa nhài đầu hạ ở Giang Nam.

Bà nhìn hai đứa con từ xa.

Đứa trẻ lớn hơn bị bó bột trên chân, ngồi trên xe lăn.

Đứa có lọn tóc xoăn nhỏ hơn một chút ở bên cạnh chơi đùa.

Đột nhiên xe lăn mất khống chế, trượt về phía trước.

Người mẹ đang muốn đứng dậy, nhưng mà tiểu tóc xoăn dùng thân thể ngăn trở xe lăn bị trượt , cư nhiên cẩn thận từng li từng tí đẩy chiếc xe lăn cao gần bằng bé, từng chút từng chút đẩy xe lăn trở về.

Mẹ thở phào nhẹ nhõm mỉm cười nhìn bọn họ.

Rốt cục Tiểu Tóc Xoăn đẩy xe lăn về bên cạnh mẹ, kiêu ngạo mà tự hào nói: "Mẹ yên tâm, An An sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh trai. Bảo vệ ngôi nhà của chúng ta"

Lộc Dư An từ trên bồn hoa nhảy xuống, chăm chú nhìn bọn họ.

Một khắc kia cậu phảng phất cách mấy chục năm dài đằng đẵng nhìn thấy cậu quỳ trên đầu gối mẹ - -

Mẹ dịu dàng nói với cậu:

"An An, mẹ nói cho con biết một bí mật."

"Con là thiên sứ bảo hộ đặc biệt vì ca ca mà đến. Không có An An sẽ không có ca ca, cũng sẽ không có gia đình chúng ta."

"Cho nên An An là người lợi hại nhất, dũng cảm nhất nhà chúng ta."

Cậu vui vẻ cười khanh khách, đối với mẹ kiêu ngạo mà trịnh trọng hứa hẹn - -

"Mẹ, An An sẽ vĩnh viễn bảo vệ anh trai. Vĩnh viễn bảo vệ gia đình chúng ta."

Hai giọng nói non nớt trùng hợp trong đầu cậu.

Nhưng mà, con xin lỗi mẹ.

Lộc Dư An nhìn sang một bên tường thủy tinh.

Nhìn Lộc Dữ Ninh đang muốn đụng vào góc tường, Lộc Vọng Bắc kéo y lại, Lộc Dữ Ninh ngượng ngùng khẽ thè lưỡi, Lộc Vọng Bắc nói mấy câu rồi hai người nhìn nhau cười.*Wattpad: LinhLam1301 *  Wordpress: vongthienthanh.wordpress.com*

Con sắp thất hứa rồi.

Người bảo vệ đặc biệt vì ca ca mà đến cũng sẽ có một ngày mệt mỏi.

Lần này người bảo hộ của ca ca thật sự phải đi rồi.

Vài đoạn ký ức bị năm tháng che đi trong trí nhớ, cuối cùng tựa hồ chỉ còn có tiếng cười lớn của một cậu bé khác - -

"Mẹ, con không cần An An bảo vệ đâu, con là anh trai, con phải bảo vệ em ấy cả đời mới đúng!"

*Cha mẹ là người mang con cái đến với cuộc đời mình, mỗi đứa trẻ đều không hề có sự lựa chọn. Mang một sứ mệnh gì đó đến đây, rồi lại mang một trái tim tan nát kiên cường đi qua hết đời này. Chương này với mình thật sự quá buồn, mình đã từng thắc mắc rằng tại sao có những người cha người mẹ không thương con, nhưng có lẽ đây là số mệnh đi? Không vì cái gì cả chỉ là không thương thôi... cho nên mình đã tự ôm lấy bản thân đi qua năm dài tháng rộng. Tại sao mình dịch bộ này? Vì mình cũng có những người thân như vậy...*