Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 212: 212




Diệp Liên theo lời của Diệp Lạc Hy, đi tìm ba đứa trẻ kia, bảo chúng quay về.

Nhưng, khi nàng tìm được thì đã thấy, mười hai con người vô sắc, giống như cái xác không hồn, mười hai ánh mắt đều hướng về nơi tan hoang vừa bị Diệp Lạc Hy phá hủy kia.

“Liên Liên tỷ tỷ?” Bạch Hiểu Hiểu giật mình khi bị Diệp Liên vỗ vai một cái.

“Ừ? Sư phụ bảo ta nhắn lại với các ngươi, nếu như đánh đủ rồi thì rút thôi.

Giữ sức cho trận cuối, đừng để bọn họ bắt bài.” Diệp Liên căn dặn.

“Vâng.” Tiếng vâng ỉu xìu, tiu nghỉu, nghe mà thất vọng.

Còn tưởng rằng bọn họ đang buồn chán khi Diệp Lạc Hy không cho chúng đánh hết sức.

Ai dè….

“Sư huynh?” Kim Mặc Nghiên khẽ kéo áo Lưu Nhất Thanh.

“Ừ?” Lưu Nhất Thanh nhìn sang sư đệ đang run sợ.

“Các sư mẫu vất vả rồi.” Kim Mặc Nghiên khẽ đồng cảm.

“Ừ.”
“Vâng.”
Cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc.

“Đệ hiểu vì sao sư phụ bảo chúng ta tránh xa người ra rồi.” Lam Hạo muốn ngất xỉu tại chỗ, vô lực nằm dài trên lưng của Lục Bắc Quân.

“Ta thề từ nay về sau sẽ không nghe lời mấy đệ xúi dại ta đi nghe trộm góc nhà của sư phụ nữa đâu.


Mắc công người lại cho ta ăn một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông kia, ta sẽ chết mất.” Lục Bắc Quân rùng mình.

Chu Thành thất sắc.

Chu Minh vô sắc.

Hạ Hàn Không, Nhạc Tử Liêm, An Nhiên và Mục Thiên Thiên, bốn người bốn gốc cây, kẻ đếm kiến, người trồng nấm, làm tổ, tự kỷ với lý do từ trước đến nay bọn họ đã chọc giận sư phụ nhiều đến mức, đếm không nổi nữa rồi a.

Lỡ như sư phụ giận thật, một chiêu Bạo Vũ Hoa Lê Kiếm pháp kia có thể khiến bọn họ đi đời nhà ma.

Quân Cửu thở dài, nàng chỉ nghĩ rằng: Ân, may mà sư phụ còn thương bọn họ.

Chứ không, ngay từ cái ngày người trùng sinh trở về kia, sư phụ có lẽ đã cho mỗi người bọn họ ăn một kiếm này rồi.

Thật đáng sợ.

Nhưng, nàng lại đặt ra một nghi vấn.

Nếu như sư phụ đã có sức mạnh khủng bố thiên hạ như vậy rồi, người còn muốn lập nên thế lực cho riêng mình để làm gì? Người lo sợ điều gì sao? Thứ đó là thứ gì?
Có lẽ, câu trả lời cuối cùng thì đó chính là thế lực đứng đằng sau Tam Thiên kia đi.

.

Truyện Đông Phương
….

“Cho nên, Ưng Đạt đại nhân muốn mượn lại sức mạnh của chúng ta?” Trưởng tộc A Tu La, Sa Phong Bác nhìn kẻ đã ban cho họ sức mạnh, đầy nghi ngờ.

“Đây là đề nghị của ta.


Các vị có quyền từ chối, cũng có quyền chấp nhận.

Dù sao, đây cũng là sự ảnh hưởng đến một bộ tộc.” Ưng Đạt gật đầu.

Ông ta hừ lạnh một tiếng, sau đó, lại nói: “Tất cả lui ra ngoài hết đi.

Nếu như không có sự đồng ý của ta, không ai được phép vào đây, cũng tuyệt đối không được nghe lén.” Vị trưởng tộc A Tu La nói, đồng thời cũng đưa ánh mắt đầy lạnh lùng và nghiêm khắc nhìn Ưng Đạt Dạ Xoa.

Đoạn, ông ta nói: “Tam Lang đại tướng quân, Ma Long đại tướng quân.

Bây giờ đã không còn ai ở đây nữa.

Các vị có thể nói rõ cho ta hiểu lý do vì sao các vị lại chọn kẻ giả mạo này đến mạo danh chủ nhân của mình, lại còn nói rằng muốn mượn quân đội của chúa công đi.”
Lúc này, Ma Long và Tam Lang mới thở phào một hơi, dường như không khí xung quanh cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Tiểu Bác, cách biệt mới có vài trăm năm, không ngờ là ngươi không chỉ trưởng thành mà còn có thể nhìn ra người này không phải chúa công nữa.

Nếu chủ nhân thật sự ở đây, ngài ấy sẽ tự hào biết bao khi tiểu tử mà năm đó chủ nhân đích thân dạy kiếm thuật cho đã trở thành vị trưởng tộc nghiêm khắc như vậy đi.” Ma Long cũng lột bỏ vẻ ngoài nghiêm khắc, lạnh lùng và cao ngạo của mình, hắn dường như trở về ôn hòa hơn.

“A Bác, năng lực nhìn nhận vấn đề của ngươi so với tám trăm năm trước đúng là tiến bộ hơn nhiều.

Không uổng công lúc nào ngươi cũng thích trèo lên người ta đi ngắm thế gian ha.” Tam Lang cũng vui vẻ, bật cười.

Chu Sa thở dài một hơi, cô gỡ mặt nạ ra, thu lại bộ dáng vốn có của Ưng Đạt Dạ Xoa, lộ diện ra một nữ nhân mang gương mặt giống Diệp Lạc Hy đến chín, mười phần, nói: “Trời ạ, vậy mà ta tưởng ta diễn đạt lắm chứ?!”
Sa Phong Bác bật cười, nói: “Không! Thượng thần, ngươi diễn vô cùng đạt.

Đạt đến mức nếu như không phải ta nhìn ra được thái độ bất thường trong mắt hai vị đại tướng quân đây, chính ta cũng không hề biết được ngươi lại có thể diễn đạt đến vậy.


Từ cách đi đứng đến ăn nói, đều giống hệt như chúa công.”
Chu Sa bĩu môi, nói: “Chậc! Quả nhiên, là ta không thể nào so được với chàng ấy mà.”
Sa Phong Bác mời bọn họ đến hậu viện nói chuyện.

Trên đường đi, Sa Phong Bác hỏi: “Ma Long đại nhân, nàng ta là….”
“Khụ!” Tam Lang ho khan một cái, lại vỗ vai ông ấy: “Ngươi tốt hơn không nên hiểu rõ mọi chuyện thì hơn.”
“Lại thêm một người nữa sao?” Sa Phong Bác cả kinh.

“Ừ, lại thêm một người nữa.” Tam Lang gật đầu, tỏ vẻ bất lực.

Sa Phong Bác, chỉ thấy hơi thở dài mệt mỏi của Ma Long khiến Sa Phong Bác càng thêm chắc chắn rằng, chúa công lại làm cho trái tim thiếu nữ nhà người ta tan vỡ nữa rồi.

Chuyện Ưng Đạt Dạ Xoa là nữ nhân cái khoảng thời gian đó rất hiếm người biết được.

Tuy nhiên, Sa Phong Bác và Dương Vi Định được xem như ngoại lệ.

Dương Vi Định thì vinh hạnh hơn, là hắn được chúa công cho biết rõ.

Còn Sa Phong Bác, đó là một tai nạn khi Sa Phong Bác chỉ mới có hai tuổi rưỡi.

“A! Nếu như ta nhớ không lầm thì chúa công cũng đã ngàn tuổi rồi không phải sao? Đừng nói là người vẫn còn chăn đơn gối chiếc nhé.” Sa Phong Bác lo lắng.

Chính xác là lo lắng hắn đã có năm đứa con rồi còn chúa công thì vẫn là cây mộc lan không nở nổi một chồi lá nào.

“Nhóc con à.” Ma Long vỗ vai Sa Phong Bác, nói: “Ngươi nghĩ xa quá rồi đó.

Hậu cung của ngươi nếu như chỉ độc sủng một lão bà nhà ngươi thì chúa công nhà ngươi đã thu nạp một lần bốn nam tử xuất chúng vào hậu cung rồi.”
Sa Phong Bác nghe thế, hắn liền trợn tròn hai mắt ra nhìn Tam Lang và Ma Long, dường như không thể tin được.

“Hảo hán nào thế? Đến từ tộc nào vậy? Lợi hại đến đáng sợ rồi!” Sa Phong Bác thở hắt ra một hơi.

“Là….” Ma Long nhìn Tam Lang, đầy khó xử.

Tam Lang vỗ vai Sa Phong Bác, nói: “Để đến khi ngươi gặp được bọn hắn thì hẵng nói đi.


Bây giờ ngươi cứ bình tĩnh tiếp nhận rằng chúa công nhà mình là hoa đã có chủ rồi đi.

Nữ nhân kia, không đấu lại nổi đâu.” Rồi đánh ánh mắt về Chu Sa.

Sa Phong Bác thở dài, đồng cảm vô cùng với Chu Sa.

Thật tiếc cho một đóa hoa xinh đẹp, nhưng xui xẻo thay, thiên hạ này có hàng vạn, hàng trăm vạn nam nhân, vớ ai không vớ lại vớ phải chúa công nhà họ, đúng là xui quẩy.

Trong căn phòng, hiện tại cũng chỉ còn bốn người Chu Sa, Sa Phong Bác, Ma Long và Tam Lang.

Bọn họ đi vào vấn đề chính.

“Có nghĩa là, chúa công muốn nghịch thiên, thay đổi lại trật tự của thiên hạ này?” Sa Phong Bác càng kinh ngạc.

“Chủ nhân hiện tại tuy mang hận thiên hạ này, nhưng người chưa từng muốn làm chủ nó.

Người chỉ muốn thành lập nên thế lực của riêng mình mà thôi.” Ma Long giải thích.

“Vậy sau khi có được thiên hạ này trong tay, chúa công sẽ làm gì?”Sa Phong Bác khá tò mò.

“Cái đó còn phải tùy vào tính cách của tỷ tỷ.” Chu Sa nói: “Hoặc là thay đổi lại trật tự đang hỗn loạn trước mắt, hoặc là tự mình làm chủ mọi việc.

Hoặc cũng có thể, huyết thiên đồng địa, hủy diệt thiên hạ này cho hả giận, biết đâu chừng?”
“Cho nên, chúa công mới muốn mượn sức mạnh của quân đội tộc A Tu La?” Sa Phong Bác hỏi.

“Ngươi vẫn còn con nhỏ, còn có phu nhân, còn có người nhà, còn có cả tộc lớn đằng sau.

Nếu như ngươi không muốn, chúng ta cũng không thể ép được ngươi.

Còn nữa.” Tam Lang giải thích: “Nếu như ngươi không tham gia thì hãy trả lại hàng vạn ma ngư cho chúa công đi.”
Sa Phong Bác suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Nếu như ta từ chối giao cả hai, thì thế nào?”
Một câu này của Sa Phong Bác khiến cả căn phòng này tĩnh lặng như tờ..