Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 375: 375




Lý Na Tra, con trai thứ ba nhà họ Lý, nguyên lai là Linh Châu của Thái Ất Chân Quân.
Có điều, Thái Ất Chân Quân vì muốn giúp Khương Tử Nha định Bảng Phong Thần tiếp theo, cho nên mới để cái Linh Châu này xuống giúp.
Lý Na Tra này ba tuổi ngỗ ngược, tương lai sẽ còn quấy phá thiên giới dài dài.

Thậm chí đời trước, suýt chút nữa thì tiểu xú tử này đã cùng Không Không đại náo Thiên giới.

Hậu quả của hai cái hỗn thế ma vương đời trước này cũng là do sư phụ ra tay dẹp tàn cuộc a.
Nhưng cũng bởi, Thái Ất Chân Quân chỉ có ra tay để Linh Châu xuống trần nuôi dưỡng mà quên không trừ đi ma tính của y, khiến y trời sinh đã ngỗ ngược lên trời.

Lại còn ban cho y Hỗn Thiên Lăng và Vòng Càng Khôn.

Có được hai đại pháp bảo này, với sức mạnh vốn có, y lại không được rèn giũa bản tính, dẫn đến ngang ngược có thừa.
Cũng may là y còn chút nghĩa khí, cho nên mới có chuyện đứa trẻ này lóc thịt trả mẹ, lóc xương trả cha.

Sau khi chết thì hồn bay về bên Thái Ất Chân Quân, trải qua nhiều biến cố, rốt cuộc thì oan giải còn phải nhờ người khác ở bên ngoài khuyên can giùm.

Nhiều năm sau đó, Na Tra hãy còn ấm ức chuyện năm xưa không rõ nguyên do, cho nên khi Tôn Ngộ Không đại náo Thiên Cung, Na Tra đã giúp người ta đánh sập ba trụ trời.
“Đứa trẻ này….” Lưu Nhất Thanh nhìn bức chân dung của Lý Na Tra, có phần hơi quen mắt nha.

Hắn hỏi: “Này, hình như ta đã gặp cái mặt này của y ở đâu rồi thì phải.

Nhìn có chút quen quen.”
Kim Mặc Nghiên cuộn bức tranh lại, trở cán nang gõ xuống bàn một cái rồi nói: “Còn gặp ở đâu nữa? Ngươi nhìn nương thân y đi.

Ngoại tổ mẫu mười chín đời trước của y chính là mối tình đơn phương của huynh đó.”
Lưu Nhất Thanh nhíu mày, sau đó mày cũng dãn ra, khẽ thở dài.

Duyên phận thật biết trêu ngươi.

Năm đó hắn hạ phàm, dựa theo chỉ dẫn của sư mẫu để đi tìm một món bảo vật tốt cho hắn bị chôn vùi trong ngọn núi Hồng Linh.

Sau khi xuyên núi lấy được Thổ Nguyên cho mình, hắn quay trở ra, nhưng giữa đường lại gặp một con yêu quái.
Vốn con quái tự xưng sơn thần mà bản tính lại giống như sơn tặc ấy không đủ cho Lưu Nhất Thanh phải rút kiếm ra, đấu tay không là đủ.

Thế nhưng, thổ nguyên của hắn còn chưa đánh tới thì chẳng biết từ đâu, Phích Lịch Lôi Hỏa của ai đã đánh cho con quái này cháy xém đen thui.
Thấp thoáng trong cơn gió lạnh, đứng ngược gió với hắn, hắn đã thấy một thân hắc y nữ tử.

Nàng là môn đồ của một diệt yêu phái, họ Ân, gọi là Lộ Khiết.

Không chỉ là môn đồ của một diệt yêu phái, nàng còn là đại đệ tử xuất chúng nhất của trường phái này.
Chỉ trong một khắc đó, hắn đã bị hắc y này thu hút đến không chớp cả mắt.
Kết quả, Lưu Nhất Thanh bị Ân Lộ Khiết này làm cho trúng tiếng sét ái tình.

Hắn kiên nhẫn theo đuổi nàng suốt ba năm trời.

Sau cùng, hắn lại cứu cả nhà nàng khỏi sự diệt vong.


Thế nhưng, cũng chính vì vậy mà hắn đã lộ chân thân và thực lực.

Sợ bị sư phụ đến tóm cổ bắt về, cho nên đã không từ mà biệt.

Ngay khi cô nương người ta muốn gả cho hắn, hắn lại cao chạy xa bay về Quang Minh đỉnh.

Trước khi đi còn nói “chờ hắn”.
Hắn về, không phải là về Quang Minh đỉnh, mà trực tiếp phải về Diệp phủ ở Thiên giới.
Định bụng là chỉ về nửa ngày rồi quay lại, nhưng hắn thế nào cũng không thể tìm được cách trốn khỏi phủ.

Cũng vừa may vừa xui cho Lưu Nhất Thanh, hắn bị Kim Mặc Nghiên phát hiện ra bí mật, cho nên liền tìm cách che giấu cho sư huynh, để sư huynh đi gặp tình nương trong mộng của mình.
Ai mà ngờ, khi hắn đến tìm nàng thì nàng đã là một bà lão chống gậy chín mươi tuổi, có cả cháu ngoại luôn rồi.
Gặp nàng lần cuối, trái tim non nớt, ngây thơ với mối tình đơn phương đầu đời không kết quả, Lưu Nhất Thanh vừa thất tình vừa hận thời gian của Thiên và Địa quá mức chênh lệch, chia rẽ uyên ương.

Kim Mặc Nghiên còn nhớ rõ, Lưu Nhất Thanh đã ở lại cho đến khi tình nương của hắn về với đất.

Sau đó, hắn điên cuồng chạy đến chỗ Nguyệt Lão vặn hỏi khó người ta, rốt cuộc lại hỏi không ra nhẽ.
Cho nên, hai ngàn năm qua, đại sư huynh của Kim Mặc Nghiên hắn đã chết tâm, sớm không còn muốn tiếp tục yêu ai nữa.

Hiện tại gặp được hậu duệ của mối tình đầu, Kim Mặc Nghiên thật tò mò, không biết hắn sẽ lại bày ra vẻ mặt gì đây nha.
Nhưng khắc với dự tính của Kim Mặc Nghiên, Lưu Nhất Thanh chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nói: “Ngươi muốn lôi kéo y, cứ việc.

Sự vụ trong quân của ta còn bộn bề chưa xong.

Thứ cho sư huynh ta không tiện cùng đệ làm trò quái đản.”
Nói rồi, hắn quay người rời đi.

Hướng hắn đi đến không phải là Vạn Tộc Thành, cũng không phải là Thiên giới.

Mà là đến Lục Địa Thất Hải.
Kim Mặc Nghiên bĩu môi: “Xùy, làm bộ làm tịch gì chứ? Đại ca, hướng đi của ngươi đã phản ngươi rồi.”
......
“Nhị ca ca, đại ca ca đâu?” Lục Yên Nhiên dậy sớm nhất, hài nữ tóc tai còn bù xù, quần áo xộc xệch, kéo lê cái chăn từ trong nệm, tụt xuống giường rồi lạch bạch chạy đi tìm đại ca ca của nàng.
Thế nhưng, đi khắp nhà rồi, miệng cũng gọi đại ca ca đến mức tủi thân nghẹn muốn khóc rồi mà nàng vẫn chưa tìm được người, cho nên mới chạy vào bếp tìm nhị ca ca, hỏi người ở đâu.
Kim Mặc Nghiên nhìn cục bánh bao nhỏ nhà mình đang còn ngái ngủ chưa tỉnh hẳn thì phì cười.

Bỏ xuống vá bếp, hắn bước về phía nàng, ôm lễ, khẽ bẹo cái mũi nhỏ, rồi nói: “Sao không mang dày vào? Lỡ nhiễm lạnh, lại cảm là nhị ca ca không cho muội ra ngoài chơi đâu đó.”
Lục Yên Nhiên gục vào vai Kim Mặc Nghiên, má phúng phính tựa lên vai hắn, hồn nhiên… ngủ tiếp.
Lục Yên Nhiên gục vào vai Kim Mặc Nghiên, má phúng phính tựa lên vai hắn, hồn nhiên… ngủ tiếp.
Kim Mặc Nghiên cũng đến chịu với nha đầu này.

Hắn liền ra hiệu cho Tiểu Đào tiếp tục giúp mình nấu cho xong bữa sáng, còn bản thân hắn thì ôm lấy cái hài nữ vào trong.

Giúp nàng lau mặt, giúp nàng mặc y phục, giúp nàng chải tóc.

Hắn nói: “Yên Nhiên, còn chưa tỉnh sao? Đại ca ca của muội đang đi tìm đại tẩu tẩu rồi a.”

Lục Yên Nhiên đang lơ mơ ngủ, nghe đến Kim Mặc Nghiên đã đi tìm đại tẩu tẩu, nàng hai mắt mở bừng, đôi mắt ngây ngô của trẻ con lúc này lại thể hiện sự hoang mang tột độ, nàng phải tóm lấy hai ống tay áo của nhị ca ca, hỏi lại: “Hắn… Hắn đi tìm ai cơ?”
Kim Mặc Nghiên nhìn nàng, sau đó khẽ nghiêng đầu, nói: “Đi tìm đại tẩu tẩu về cho muội đó.

Sao thế?”
Chẳng hiểu sao, Kim Mặc Nghiên hắn lại bị Yên Nhiên quay sang dỗi ngược lại.
“Hứ! Nhị ca ca nói xạo! Ta không tin đâu!” Phồng má, tức rồi nha.
Kim Mặc Nghiên gãi gãi má.

Hắn đâu có nói xạo đâu? Hắn nói thật mà!
Lúc này, trên giường, hai cái tiểu bánh bao còn lại cũng lờ mờ ngồi dậy rồi.
“Tỷ tỷ.

Sáng sớm ngươi phát cáu cái gì nha?” Hài tử ba tuổi có đôi mắt lam làu bàu, vẻ khó chịu ra mặt.

Sáng sớm mà tỷ tỷ hắn phát cáu, thật chẳng để cho người ta ngủ miếng nào!
"Tỷ tỷ.

Đừng cáu.

Đại ca ca đi tìm đại tẩu tẩu là tốt rồi.

Ế chổng kềnh như hắn, bây giờ mới biết tự giác đi tìm phu nhân nha.” Hài tử ba tuổi có đôi mắt màu lưu ly càu nhàu, nói bập bẹ mấy tiếng không được rõ lắm.
Kim Mặc Nghiên nhìn thấy hài nữ vừa buồn vừa giận, đến mức nước mắt cũng sắp rơi tới nơi rồi, mới ôm nàng lên dỗ dành: “Hảo, hảo.

Ngoan, đừng khóc.

Đại ca ca có việc mà thôi.

Qua mấy ngày nữa, tam ca, tứ ca, ngũ tỷ, lục tỷ, thất ca, bát ca, cửu ca, thập ca, thập nhất tỷ tỷ cùng trở về.

Ngươi tìm bọn họ chơi cùng, đừng mãi dính lấy đại ca ca nha.

Đại ca ca không thích hài tử đâu.”
Nghe Kim Mặc Nghiên nói như vậy, Lục Yên Nhiên đang sắp khóc, nước mắt liền rơi lã chã luôn rồi.
Hắn thấy nàng như vậy, liền luống cuống dỗ dành.

Nhưng thế nào đó thì, nàng lại òa lên khóc lớn hơn, thoạt nhìn thì giống ăn vạ đó, nhưng thực tế thì đang tổn thương muốn chết đi.
Đằng sau Kim Mặc Nghiên và Lục Yên Nhiên chính là hai cái hài tử song sinh giống hệt nhau, đều ngồi một tay chống đùi, một tay chống cằm, động tác giống hệt cha bọn hắn.
Bên trái, đá mắt: “Tu Văn, huynh nói xem, tỷ tỷ khóc là vì sao nha?”
Bên phải, liếc sang: “Tu Kiệt, ta đoán, có lẽ là tỷ tỷ vừa mới thất tình xong.

Trong sách nói như vậy đó, còn đúng hay không thì ta không biết.”
Cho nên, buổi sáng ở cái nhà nhỏ của bốn người họ đã bị tiếng khóc của Lục Yên Nhiên làm cho náo loạn là như vậy đó.
“Ca!”
Lúc này, từ bên ngoài có một người chạy xồng xộc vào nhà, trên người hắn thấm đẫm mồ hôi, nhưng gương mặt lại hiện rõ sự vui mừng đến ngây người.


Nam tử khỏe mạnh vạm vỡ đến từ Vạn Cổ tộc nhân cười nhe hai cái răng nanh mà hỏi: “Sư phụ nói nhị ca, đại ca đưa Yên Nhiên, Tu Văn, Tu Kiệt đến đây chơi mấy tháng.

Ta vừa về liền qua đây luôn nè.

Mấy đứa nhỏ đâu rồi?”
Kim Mặc Nghiên đang khổ cực muốn chết dỗ dành em bé đang khóc tức tưởi vì vừa mới thất tình xong, lại nhìn đến thất đệ nhà mình, hắn trợn cả mắt, há cả miệng, dường như không thể tin nổi người này là ai.
Đoạn, hắn nhẹ nhàng ôm Lục Yên Nhiên đặt xuống, rồi lại bước về phía nam tử kia.
Tay hắn sờ sờ cái bụng.

Ừm, bụng mỡ tròn mũm mĩm biến mất, thay vào đó là cơ bụng tám múi săn chắc.

Nhón nhón chân nhảy lên, chạm lên đỉnh đầu.

Cao hơn trước thêm ba mươi phân.

Lại nắn bóp bắp tay.

Nó không còn đầy đặn, nhiều mỡ như trước, thay vào đó là cơ bắp săn chắc cuồn cuộn.
Sau khi sờ loạn thất đệ nhà mình một hồi, Kim Mặc Nghiên cũng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng chẳng biết tự khi nào.
Lục Bắc Quân thấy nhị ca nhà mình đột nhiên lệ rơi đầy mặt thế này, hắn khá ngạc nhiên, lại hỏi: “Nhị ca, huynh sao thế? Không lẽ bị cái gì đó kích thích mà khóc sao?”
Nam tử hán người cao chín thước, da ngăm bánh mật, hai mắt sáng ngời, cả người tỏa ra khí chất bức người cực hạn, nhưng gương mặt hắn lại tươi cười chói sáng hệt như ánh dương.

Đôi mắt lúc trước vì mập mà trở thành dạng mắt vừa dài, vừa hẹp, vừa nhỏ.

Bây giờ nhìn kỹ, hóa ra đường nét trên gương mặt của hắn cũng tốt lắm.

Mắt hạnh mày kiếm, mũi ưng răng trắng, gương mặt lại góc cạnh và dạn dĩ hơn trước rất nhiều.

Lục Bắc Quân đã không còn là chàng thiếu niên béo tròn, to lớn, mũm mĩm của hắn nữa.

Bây giờ người ta chính là một đại tráng sĩ vô cùng điển trai nha.
Kim Mặc Nghiên ngẩng đầu lên, nghe thấy giọng nói này, rõ ràng đúng là thanh âm của lão thất, linh khí cũng là của lão thất mà hơi thở cũng là của lão thất.

Nhưng người này khiến hắn không quen.

Hắn mở miệng: “Lão thất, đệ giảm cân? Tại sao đệ lại giảm cân? TẠI SAO ĐỆ LẠI GIẢM CÂN?!”
Lục Bắc Quân khó hiểu, đưa tay lên gãi ót mình mấy cái rồi hỏi: “Tại sao đệ lại không được giảm cân?”
Kim Mặc Nghiên khóc tu tu luôn.

Hắn nói: “Đệ còn hỏi ta tại sao ư? Mọi người sau khi rời đi thì đều thay đổi, không ít thì nhiều.

Nhưng người ta thiên về thay đổi tính tình nhiều hơn.

Vậy mà đệ… Hức oa! Tiểu đệ đệ mũm mĩm, tròn ủm của nhị ca ca đâu rồi? Tiểu trư trư của ta đâu rồi?! Tiểu bánh bao thường hay chạy theo sau kéo áo nhị ca đòi ta nấu bữa khuya đâu rồi?! Ngươi là ai? Thất đệ nhà lão tử không có thế này mà!!!!!!”
Lục Bắc Quân nhìn nhị ca mặt úp vào cơ ngực của mình, hai tay, hai chân lại vòng qua ôm chặt lấy mình, khóc đến trước ngực mơ hồ cũng ướt đẫm nước mắt của huynh ấy, càng thêm khó hiểu: “Ta là gặp được một lão đạo nhân vạn cổ tộc nhân sống đến vài chục vạn tuổi.

Lão ấy vừa gặp ta, biết ta là vạn cổ tộc như lão ấy thì mừng lắm.

Cho nên đã truyền dạy lại cho ta toàn bộ kiến thức của một Vạn cổ tộc nhân.

Lão nói ta béo không phải vì ta bệnh, mà là bởi vì ta chưa qua kỳ trưởng thành.

Cho nên ta liền ở lại học tập một trăm năm.


Sau đó thì lão ấy đem ta đi châm cứu.

Châm cứu xong thì ta thành thế này, teo tóp hết mỡ.”
Kim Mặc Nghiên nghe Lục Bắc Quân nói, hắn liền hiểu.

Đời trước, đúng là Lục Bắc Quân có tìm được hang ổ của một vị Vạn cổ tộc hiếm hoi còn sống.

Nhưng khi tìm đến thì người ta chỉ còn lại bộ xương trắng thôi.

Đời này hắn may mắn tìm được người ta lúc còn sống nhăn răng, cho nên mới có được cơ duyên này mà học hỏi.

Trước khi trưởng thành thì béo tròn mũm mĩm, trắng trẻo đáng yêu.

Sau khi trưởng thành thì….
Kim Mặc Nghiên lại ngẩng đầu nhìn sư đệ, lại gục mặt khóc nức lên: “Nhưng ta sẽ không còn được ôm đệ ngủ nữa! Rõ ràng là nhiều mỡ đáng yêu mà! Nhiều mỡ thì tốt mà! Bây giờ ngươi là cái tên vai u thịt bắp phương nào đến đây nhận làm lão Thất nhà ta? Hức! Oa! Ta không biết đâu!”
Lục Bắc Quân cũng đành chịu nhị ca nhà mình.

Hắn biết, trong mắt của vị nhị ca này, từ tam ca trở xuống đối với hắn đều là bào đệ, bào muội cần được yêu thương và chăm sóc, bảo vệ tốt nhất, nuôi dưỡng cũng phải tốt nhất.

Lục Bắc Quân khi được sư phụ đưa về núi thì hắn là người duy nhất trong những huynh đệ có mỡ, béo tròn như lão trư.

Nhưng chẳng ai dám chê hắn mập cả.

Bởi vì các huynh tỷ, đệ muội nhất định sẽ vả miệng bất cứ ai dám soi xét cơ thể hắn.

Lạ cái, đến cả sư phụ cũng thích có một đồ đệ mập tròn đáng yêu là hắn.
Đột nhiên hắn trở thành như hiện tại, nhớ lại một canh giờ trước gặp sư phụ, hình như sư phụ cũng bày ra cái loại biểu cảm kha khá giống nhị ca hiện tại.

Chẳng qua người không có khóc lóc đến mất hình tượng thế này thôi.
Hắn đành hết cách, dang hai cánh tay ra, ôm lấy nhị ca, dỗ dành: “Được rồi, nhị ca yên tâm, ngoan, không khóc, không khóc nha.

Ta vẫn là thất đệ bé nhỏ của nhị ca mà thôi, được không? Đừng khóc a.”
Kim Mặc Nghiên đột ngột bị ôm như vậy, cơ ngực của Lục Bắc Quân vừa săn nhưng cũng thật đầy đặn.

So với nữ nhân thì hắn có phần căng mẩy cứng rắn hơn.

Điều đó thực không tốt.

Bởi vì hắn sắp bị thất đệ ôm cho tắc thở rồi đây này!!!!!
"Ất...!ệ....!uông....!ó....!ở...." (Thất đệ! Buông, khó thở)
Thế nhưng, mặc kệ cho Kim Mặc Nghiên đấm tùm thụp vào lưng lão thất nhà mình để báo hiệu hắn sắp bị cơ ngực của sư đệ kẹp cho tắc thở thế nào, Lục Bắc Quân vẫn cho rằng nhị ca đang dỗi, cần được bảo bảo ôm để vỗ về yêu thương, an ủi mà thôi.

Hắn nào biết, hắn đang ép nhị ca nhà mình tới tắc thở đâu?
Cho nên, hiện tại, thế trận trước mắt chính là, một người ôm, một người dãy, lằng nhà lằng nhằng tốn tới một nén hương.
Đằng sau lưng họ, Tu Văn che mắt Yên Nhiên, Tu Kiệt bịt tai tỷ tỷ nhà mình lại.
“Này, có chuyện gì hay vậy? Cho ta xem với! Ta muốn xem xem mà.” Yên Nhiên khó hiểu, khẽ nghiêng đầu ra sau hỏi hai cái bào đệ nhà mình.

Ân, rốt cuộc là vì sao che mắt bịt tai nàng, không cho nàng nhìn? Nhị ca và nam nhân lạ mặt kia có gì hay ho sao?
Tu Văn nhắm mắt quay sang trái, Tu Kiệt nhắm mắt quay sang phải, đồng thanh: “Hài nhi chúng ta vẫn chưa đủ tuổi đâu.

Tỷ tỷ, đợi ngươi đủ trưởng thành, chúng ta tự khắc để ngươi nhìn sau.”
Mà lúc này, cả hai cái hài tử đồng dạng một suy nghĩ: Ân, đồ nhi của mẫu thân, một kẻ cũng không bình thường!.