Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 383: 383




Long tộc là những kẻ cuồng sức mạnh.

Và bọn họ tôn thờ những kẻ mạnh như thần thánh.

Điều đó đồng nghĩa với việc, Diệp Lạc Hy có được vinh dự này.

Long tộc trong tứ thủy hải đều cúi đầu trước nàng.

Sự nể trọng của họ xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng mình đối với những kẻ mạnh.
Thái tử Long tộc Đông hải hiện tại là Ngao Trung.

Tiểu vương gia, còn gọi là nhị hoàng tử của Long tộc hiện tại là Ngao Hạn.

Một người là Xích Long, một người là Hắc Long, uy chấn quần phương, phụ giúp phụ vương là Ngao Quảng cai quản một vùng rộng lớn khắp Đông hải.
Tuy số tuổi của hai người họ được liệt vào những vị thần đã có niên thọ vạn năm, nhưng đối với Diệp Lạc Hy vẫn cung kính như thần.

Nàng tuy nhỏ tuổi hơn bọn họ, nhưng xét về thực lực cùng địa vị lại cao hơn muôn phần.
Bây giờ ngẫm lại, Ngao Trung thật sự rất biết ơn khi Diệp Lạc Hy chỉ lóc mất của hắn một cái vảy rồng chứ chưa có rút gân hắn ra a.
Ngao Trung và Ngao Quảng cung kính cúi đầu với hồng y nữ nhân trước mắt, hô lớn: “Cung nghênh Bách Chiến thượng thần giá đáo.”
Diệp Lạc Hy nhìn hai vị hoàng tử Long tộc, đáp lễ: “Bái kiến hai vị thái tử.”
Na Tra và Ngao Bính đi đằng sau, cũng đồng loạt vang lên hai tiếng hành lễ:
“Na Tra bái kiến hai vị thái tử điện hạ.”
“A Bính bái kiến hai vị thái tử điện hạ.”
Nhìn thấy một thiếu niên thoát ra tư vị đặc biệt, lại nhìn đến một cái hài tử xinh xắn đáng yêu, Ngao Trung và Ngao Hạn vô cùng ngạc nhiên.

Liền hỏi nàng: “Thượng thần, hai đứa trẻ này….”
Na Tra ánh mắt đầy cảnh giác, khẽ kéo đuôi Ngao Bính ra đằng sau mình, che cho y.

Ngao Hạn và Ngao Trung nhìn hành động này của Na Tra, sau đó bật cười vang.

Ngao Trung hào sảng: “Thượng thần, ta nghe nói người cùng đại đồ đệ của mình lưu tại Thương quốc một thời gian.

Chẳng hay là nhặt về hai cái hài tử, khả ái đáng yêu thế này."
Diệp Lạc Hy cũng bật cười, nàng nói: “Chà, thái tử điện hạ thật tinh mắt biết bao.

Đúng vậy.

Hai xú tiểu tử này, một đứa là thập tam đồ đệ của ta.

Hài tử còn lại chính là linh thú của hắn.”
Ngao Hạn nhìn Ngao Bính, lại nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngao Bính đương nhiên được Diệp Lạc Hy dặn dò trước, y đưa ra ba ngón tay, nói: “Ta được ba tuổi rồi.”
Ngao Hạn đuôi mắt khẽ nheo lại, hắn lại nhìn sang Na Tra, cao hứng: “Thượng thần cũng thật quá thiên vị rồi.


Năm xưa người có tất thảy mười hai đồ đệ.

Thái tử điện hạ của Thiên giới khẩn khoảng xin người nhận hắn làm đồ đệ, ngươi cương quyết không nhận, lại đẩy hắn cho Lâm Túc thượng thần.

Bây giờ người lại phá lệ nhận thêm đồ nhi, liệu rằng thái tử điện hạ biết chuyện, hắn có tức chết hay không?”
Na Tra nghe xong, hắn ngẩng đầu tròn mắt nhìn sư phụ.

Kể từ khi bước vào Long Cung, hắn chưa một lần hết ngạc nhiên.

Đầu tiên, sư phụ của hắn là vị Bách Chiến Thượng thần nổi danh đỉnh đỉnh ở Thiên giới.

Sau đó, lại biết rằng năm xưa người từng từ chối thu nhận thái tử điện hạ của Thiên giới làm đồ đệ mà nay lại thu nhận hắn.

Hắn thật sự quá đỗi kinh ngạc đến mức, mắt sắt tòi ra khỏi tròng luôn rồi.
Diệp Lạc Hy bật cười.

Đoạn, nàng nói: “Nhưng ta cũng chỉ có mười hai đồ đệ thôi, không phải hay sao?”
Ngao Trung và Ngao Hạn thu lại tầm mắt, cũng không còn cười nữa.

Nhìn ánh mắt sâu thẳm của vị thượng thần này, cả hai người bọn hắn biết mình đã thất thố rồi.

Cho nên vội chuyển chủ đề.
“Thượng thần hôm nay đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?” Ngao Hạn ôm quyền hỏi nàng.
“Ta có chuyện, cần đến tìm Đông hải Long Vương.” Nàng cũng không lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Hai người họ liếc mắt nhìn nhau, rồi nói: “Phụ vương hôm nay không khỏe.

Thượng thần, xin người hãy quay lại vào lần khác, được không?”
Nàng vẫn giữ thái độ tươi cười như cũ: “Hắn không khỏe chỗ nào, ta có thể ngay lập tức trị bệnh cho hắn.”
Ngao Trung biết phong thái làm việc của vị thượng thần trước mắt hắn.

Nhanh và gọn, kết quả lại đạt giá trị tuyệt đối.

Cho nên, nếu hôm nay Lạc Hy thượng thần đích thân giá đáo đến đây chứ không phải cho Tam Lang hay Ma Long đến tìm, thì ắt hẳn là chuyện gấp rồi.

Nếu hôm nay phụ vương bọn hắn không ra gặp, e rằng vị này sẽ ở lại đây làm phiền đến khi bọn hắn đưa phụ vương ra mới thôi.
Cho nên, Ngao Hạn mới tỏ ra bất lực, hắn cho lui hết tất thảy mọi người đi rồi mới nói với nàng: “Thượng thần, chúng long tộc bọn ta quả thực có chuyện khó nói.

Nhưng xin thượng thần thấu hiểu cho.

Xin người hôm khác hãy quay lại đây, được không?”
Binh lính xung quanh rời đi, nàng cũng không còn phải giữ thái độ tươi cười của mình nữa, nàng nói: “Ta đến tìm Ngao Quảng, hỏi hắn xem có biết nữ nhân nào tên là Nguyên hay không.”
Lúc này, sắc mặt của Ngao Hạn và Ngao Trung đại biến.


Bọn hắn thất thố, nhào về phía nàng, gấp gáp hỏi: “Nguyên? Nữ nhân? Nàng có phải là nhân ngư tộc, vô cùng xinh đẹp hay không?”
Nàng nói: “Xinh đẹp hay không thì ta không biết.

Nhưng nữ nhân ấy có vẻ rất có duyên với Ngao Quảng.

Hình như nàng là nữ tướng của nhân ngư tộc.

Hai vị thái tử, liệu các ngươi biết được chuyện gì rồi sao?”
Hai huynh đệ nhìn nhau, đoạn, bọn hắn mới nói thế này: “Thật ra đây là chuyện nhà của bọn ta.

Thượng thần đại nhân, nếu như ngươi thật sự muốn biết, xin mời theo chúng ta vào trong.

Chúng ta sẽ nói tường tận cho người nghe.”
Diệp Lạc Hy cũng đoán biết chuyện bên trong nhất định là có ẩn tình rồi.

Cho nên đồng ý đi theo hai người họ.

Có điều, Ngao Hạn lại chỉ về Na Tra và A Bính: “Thượng thần, chuyện này là bí mật.

Để hai cái tiểu tử này vào trong, liệu có ổn không?”
Nàng nhìn sang Na Tra và Ngao Bính, nàng nói: “Chà, biết đâu chừng hai tiểu tử này nhà ta có liên quan đến câu chuyện của hai ngươi đó.

Cứ để chúng vào nghe tường tận cùng đi.

Nếu chuyện này thật sự xảy ra bất trắc, ta sẽ gánh mọi trách nhiệm.”
Ngao Hạn và Ngao Trung tuy muốn phản đối, nhưng nhìn thấy hai ánh mắt ngây thơ vô tội của hai đứa trẻ một đỏ một lam kia, cũng chỉ đành nhắm mắt bấm bụng gật đầu.
Nơi hai vị điện hạ đưa nàng cùng Na Tra, Ngao Bính đến nói chuyện là điện hoàng hậu ở Long cung.
Điện này so với đại điện thì có phần nhỏ hơn, nhưng bài trí vô cùng hoa lệ, cũng thật lấp lánh biết bao.

Thoạt nhìn qua, người không biết còn tưởng rằng lạc vào thủy tiên động, người biết thì tưởng nhầm mình lạc bước đến nhà ở của người cá.
Trong chính điện này là những bức thủy họa về một nữ nhân nhân ngư tộc vô cùng xinh đẹp đến động lòng người.

Có bức thì người ấy cầm kiếm vô cùng oai vệ, có bức thì người ấy lại đang múa một điệu nhân ngư, dịu dàng thanh thoát.

Lại có bức vẽ người ấy vô cùng hiền hòa, xinh đẹp đang ngồi thưởng trăng ở trong điện.

Những bức họa này hẳn không phải là do họa sư vẽ, mà là do một ai đó nhớ đến nàng ở mọi lúc, cho nên mới họa nên những bức họa này rồi treo trong điện.
Diệp Lạc Hy lờ mờ đoán ra, nàng cũng tường tận hơn mọi chuyện đang xảy ra phức tạp ở đây.
Mà Ngao Bính đi bên cạnh Na Tra vừa nhìn thấy bức họa, tay nhỏ liền nắm chặt, đồng thời Ngao Bính cũng vô thức siết lấy tay của Na Tra.


Na Tra nhận ra sự thay đổi khác thường của Ngao Bính, bằng thần giao cách cảm, hắn biết được Ngao Bính đang xúc động, cũng đang rất hoảng sợ khi y thấy bức ảnh của mẫu thân.

Có lẽ, y đang nhớ đến nàng.
Mấy ngày trước, Na Tra tỉnh dậy lúc nửa đêm vì tiếng thở hổn hển kỳ lạ bên tai làm hắn phát cáu.

Nhưng khi mở mắt thì hắn lại thôi không cáu nữa.

Sư phụ thì vừa sắc thuốc, một tay vẫn đặt trên trán y, ân cần chăm sóc Ngao Bính đang phát sốt.

Trong mộng cảnh của Ngao Bính chính là ký ức mà nương y cả người trọng thương, hóa thành bọt biển ngay trước mắt y.
Biết y đang nhớ đến những ký ức không tốt, hắn thì thầm bên tai y: “A Bính, ngươi bình tĩnh chút, đừng kích động.

Chưa phải lúc.

Chưa phải lúc đâu.”
Ngao Bính nhìn Na Tra, đôi mắt y hơi đỏ lên, môi y lẩm bẩm không ra lời.

Nhưng Na Tra qua đó mà đọc được rằng, Ngao Bính nói người trong bức họa kia chính là mẫu thân của y.

Na Tra càng siết lấy tay Ngao Bính hơn, hắn cũng kéo y về phía mình, an ủi: “Đừng hoảng.

Có ta đây.

Đừng xúc động.

Đừng làm hỏng chuyện của sư phụ.”
Ngao Bính khẽ cúi đầu, mũ áo cũng vì thế mà rũ xuống hơn một chút, che đi mắt của y.

Na Tra để y dựa vào mình, lùi xa hơn hai người Ngao Trung, Ngao Hạn một chút, ánh mắt hắn lóe lên một vầng kim quang, cảnh giác nhìn hai cái người đi cách bọn hắn rất xa, còn có sư phụ đang đứng ra chắn đi tầm nhìn của hai người họ về hắn và y.
Đến đại điện, Ngao Trung mời nàng ngồi xuống.

Còn Na Tra và Ngao Bính thì đứng đằng sau lưng nàng chờ đợi, bọn hắn nói: “ Thượng thần, chuyện này cũng chỉ là do bọn ta nhìn nhận qua rồi biết mà thôi.

Còn thực hư thế nào thì sau khi nghe xong, xin người hãy nghe phụ thân chúng ta nói chuyện sẽ rõ.”
“Mời.” Nàng ra chiều tự nhiên.
Ngao Trung và Ngao Hạn nhìn nhau, sau đó bọn hắn kể.
Nương thân của bọn hắn là tiên hoàng hậu đến từ long tộc.

Cho nên bọn hắn chính là long tộc thuần chủng, mang sức mạnh cường đại của Long tộc.

Thế nhưng, tiên hoàng hậu lại không xem bọn hắn là con trai, một mực chỉ muốn dạy dỗ bọn hắn trở thành người thừa kế, tranh quyền đoạt vị.

Phụ thân bọn hắn Ngao Quảng cũng vì thế mà lạnh nhạt với tiên hậu, khiến bà ấy khi nào cũng đem hai người bọn hắn đến trút giận.
Sau đó, nương thân vì sư lạnh nhạt của phụ hoàng mà lâm vào bạo bệnh rồi chết.

Khi tiên hoàng hậu băng hà, nhà ngoại của bọn hắn muốn đón bọn hắn từ trong tay của phụ hoàng nhưng Ngao Quảng đã ngăn chặn âm mưu này của hắn.
Một đêm, bọn hắn bị bắt cóc bởi đám người bên nhà ngoại, hòng đem hai người bọn hắn để đe dọa phụ hoàng mưu quyền.

Thế nhưng, âm mưu ấy không thành là bởi vì có một người đã cứu bọn hắn.


Nữ nhân ấy là nhân ngư tộc.

Tên nàng là An Nguyên, chính là công chúa đang bỏ trốn của tộc nhân ngư.

Nàng tìm thấy hai con rồng con bọn hắn, cứu bọn hắn, đồng thời dẫn theo bọn hắn chạy trốn.
Thật lòng đối với Ngao Trung và Ngao Hạn thì An Nguyên công chúa đã chăm sóc, lo lắng cho hai đứa trẻ lạ mặt là bọn hắn, khiến bọn hắn cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ mà bọn hắn chưa từng được có, khiến bọn hắn yêu quý nữ nhân này.
Mà lúc đó, phụ vương phát hiện ra chuyện, thanh trừng mẫu tộc của tiên hoàng hậu, đồng thời củng cố kỷ cương quyền lực ở Đông hải, thanh trừng ô quan, thay đổi hoàn toàn lối sống của con dân Đông hải.

Đồng thời, ông ấy cũng cho người truy tìm khắp nơi tìm tung tích của Ngao Trung và Ngao Hạn, sống phải thấy người, chết cũng phải thấy xác.
Lại nói đến hai đứa trẻ Ngao Trung và Ngao Hạn, sau khi biết được cái tờ giấy tìm người nhà mất tích giống hệt cái lệnh truy nã toàn Đông hải của phụ vương đã dọa cho An Nguyên công chúa hoảng sợ, còn tưởng rằng bản thân nàng đã cứu phải con của tội thần.

Vậy nhưng nàng thay vì đưa bọn hắn giao nộp cho phụ thân, nàng đã xách theo hai đứa trẻ này chạy trốn khắp nơi.
Mãi cho đến khi nhân ngư tộc và long tộc đuổi đến, An Nguyên công chúa hết đường chạy trốn, Ngao Quảng lại hợp tác với nhân ngư tộc truy tìm kẻ “bắt cóc” con trai ông.

Đến nơi, nhìn thấy An Nguyên công chúa cố thủ, còn bảo vệ Ngao Trung, Ngao Hạn không cho phép ai làm hai đứa trẻ bị thương thì ông cũng hiểu vì sao công cuộc tìm người này lại khổ sở đến thế.
Hiểu lầm được hóa giải, nhưng An Nguyên công chúa nói rằng bản thân nàng lạc mất muội muội là An Nhiên, cho nên mới lên đường đi tìm nàng tiếp.

Thế nhưng, tìm được một thời gian rất rất lâu sau đó cũng chẳng có tung tích.

Mà lúc này, ở Long cung lại phát sinh ra vấn đề.

Phụ thân bọn hắn lại tương tư An Nguyên công chúa đến mức thành ngốc tử luôn rồi.
Sau đó, Ngao Trung, Ngao Quảng giúp phụ thân ngốc nhà mình truy thê cũng cực muốn chết đi được.

An Nguyên lạc mất An Nhiên khi An Nhiên mới được bốn tuổi, cho nên nàng ấy hối hận tột cùng, một mực chỉ muốn tìm muội muội trở về.

Ngao Quảng phải nói rằng: “Nàng yên tâm làm phu nhân của ta, ta nhất định sẽ đưa muội muội nàng trở về.”
Cho nên, An Nguyên công chúa nhân ngư tộc sau đó ba trăm năm mới trở thành Long hậu tiếp theo của Ngao Quảng.

Mà, đối với người kế mẫu này, Ngao Trung và Ngao Hạn yêu thương nàng khôn cùng rồi.

Nàng cũng rất yêu thương bọn hắn nha.
Mãi thật lâu sau đó, An Nguyên biết được An Nhiên công chúa hiện tại chính là lục đồ đệ của vị Bách Chiến thượng thần Diệp Lạc Hy, lại nghe đại sư huynh của nàng là Lưu Nhất Thanh kể về cách sư phụ nhận về An Nhiên.

An Nhiên là nhân ngư tộc bị đem bán đấu giá.

Khi sư phụ bọn họ phát hiện ra nàng thì nàng cũng đã năm mươi tuổi, tức là sau khi An Nhiên lạc mất người thân bốn mươi sáu năm.

Là sư phụ đã trực tiếp “cướp” nàng trở về.

Bởi vì An Nhiên không còn nhớ mình là ai, cũng không chịu rời xa ân nhân đã cứu mình và chăm sóc mình ân cần này, cho nên An Nhiên cũng như các vị sư huynh, sư tỷ trước đó, bái Lạc Hy thượng thần làm sư, từ đó An Nhiên sống với Diệp Lạc Hy như người thân, xem ân nhân đã cứu mình này là mẫu thân thay vì là sư phụ.
An Nguyên hoàng hậu đã suy sụp xấu hổ không dám gặp lại muội muội, lại nhìn nàng hiện tại rất hạnh phúc, thiết nghĩ mình cũng không nên nhận lại người thân, cho nên đã im hơi lặng tiếng rời đi.

Trước khi đi, An Nguyên đã nhờ Lưu Nhất Thanh cho nàng đến gặp muội muội một lần.

Nhìn thấy An Nhiên không chỉ trưởng thành, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng tài giỏi, còn là một trong thập nhị kim tướng của Cửu Trùng Thiên thì nàng ấy đã an lòng.
Diệp Lạc Hy nghe đến đây của câu chuyện nàng đã vô cùng choáng váng.
Tiểu lục nhi, ngươi là công chúa nhân ngư tộc sao? An Nhiên là công chúa thất lạc của nhân ngư tộc? An Nhiên sao? Đứa nhỏ mặt lạnh lại còn rất thích luyện quyền hơn luyện chữ ấy sao? Nàng ấy á? Nhân ngư tộc rất thích ca múa, lại tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng An Nhiên nhà nàng lại tinh thông binh pháp, giỏi nhất là chỉ huy điều binh khiển tướng, thích nhất là múa trường kiếm, lại là đứa trẻ thông thạo nhiều loại binh khí, ám khí nhất trong mười ba sư đồ nàng đã thu nhận.
Đứa nhỏ này, nàng có thể là nhân ngư tộc, nhưng nàng làm sao có thể là công chúa của nhân ngư tộc cho đặng?! Thiên đạo ơi, các vị đang trêu đùa ta đấy à?.