Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 404: 404




Ngao Bính là tam thái tử của Đông Hải Long Vương, là con trai của kế hậu Đông Hải Long Cung Thành.
Tuy nương thân hắn xuất thân từ nhân ngư tộc, nhưng trên thực tế thì nàng là chiến binh mạnh nhất nhân ngư tộc thời bấy giờ.

Con dân Đông Hải luôn ca ngợi vị kế hoàng hậu nhân ngư tộc vừa xinh đẹp vừa phúc hậu này.

Đây chính là phúc phần của con dân Đông Hải.
Vốn dĩ, sau khi nàng gả cho Ngao Quảng rồi, địa vị ở Đông Hải tuy được lòng dân chúng, nhưng bởi vì nàng là xuất thân của nhân ngư tộc, cho nên đối với những mối quan hệ khác ở nhà chồng lại không được tốt.
Nhân ngư không phải là kẻ ác, nhưng bản tính của bọn họ tôn thờ chủ nghĩa yêu cái đẹp.

Chỉ cần dựa vào nhan sắc liền có được địa vị, khác hẳn với Long tộc muôn đời luôn đem phẩm hạnh và năng lực làm đầu.

Tuy An Nguyên hoàng hậu không có thừa kế tư duy này của nhân ngư tộc, nhưng ác cảm của nhân ngư tộc của long tộc ở Nam, Bắc, Tây Hải vẫn còn tồn đọng.
Để bảo vệ hoàng hậu/ kế mẫu của mình, Ngao Quảng và hai người con trai của ông là Ngao Trung và Ngao Hạn đều phấn đấu để bản thân mình trở thành những kẻ mạnh nhất Long tộc tứ hải hiện tại.

Đương nhiên là quãng thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng chẳng còn ai bàn tán gì về An Nguyên hoàng hậu cả.
Thế nhưng, đối với tam điện hạ của Đông Hải Long Vương thì khác.
Y là bán long bán nhân ngư.

Trên người y thừa kế sức mạnh của long tộc và nhân ngư, trời sinh y cũng thật vô cùng quốc sắc thiên hương, nhan sắc phải được liệt vào hàng đỉnh cao tuyệt thế.

Vô cùng thanh nhã, thoát tục mà cũng thật mĩ miều, đằm thắm.
Tuy nhiên, năng lực của Ngao Bính lại không được ai công nhận.
Người ta đồn đại rằng, tam điện hạ của Đông Hải chính là dựa hơi Lý Na Tra mà nên danh tên tuổi, chỉ dựa vào nhan sắc của y mà mê hoặc lòng người.

Na Tra là nam thần mới nổi, so với những vị thiên tướng kỳ cựu như Đông Phương song tướng hay Nhị Lang Thần, Thiên Bồng thì hắn có thể không bằng.


Nhưng chỉ dựa vào chiến tích của y, cho dù các vị Dạ Xoa phàm nhân năm đó cũng phải gật đầu công nhận.
Trong ngày đại hội đầu tiên, Bách Chiến Thượng Thần Lạc Hy công bố một tin tức vô cùng mới mẻ: Lý Na Tra chính là thập tam đồ đệ ẩn danh trong lời đồn của Diệp Lạc Hy.

Đương nhiên, nàng càng cảm thấy tuyệt vời hơn khi Na Tra chỉ theo học đạo nàng có vỏn vẹn bốn năm, nhưng lại thành danh như ngày hôm nay và tự mình đặt chân đến đây, đó chính là điều đáng để khen ngợi.
Lạc Hy thượng thần xưa nay đều dạy đồ đệ, những thứ trong tay ngươi đều do ngươi tự mình đoạt lấy, đó là điều hiển nhiên mà ai cũng biết.

Chiến tích của Na Tra nghiễm nhiên là do đích thân hắn tự dành về, không hề có sự giúp sức của bất cứ ai, ngoại trừ Ngao Bính.

Cho nên, hai người họ được xướng danh trên Phong Thần Bảng.
Mà, cũng chính bởi vì chuyện này, cho nên Ngao Bính mới bị nói là y dựa hơi Na Tra để đạt được vinh danh và địa vị như ngày hôm nay.

Thực tế mà nói, chiến tích của y được Phong Thần Bảng ghi chép lại đều do chính y liều mạng dành về.

Đứa nhỏ này vẫn nhớ lời Lạc Hy thượng thần dặn mình rằng, nếu y đủ mạnh, nàng sẽ đưa nương thân về cho y.
Chuyện này, Na Tra đã nói rõ cho An Nhiên biết sau khi An Nhiên đã bình tĩnh lại và không chém cho hắn một đao khi hắn gọi nàng là “dì nhỏ”.

An Nhiên nghe xong, trong lòng vừa thương Ngao Bính, cũng vừa có phần oán trách sư phụ.

Bính nhi còn nhỏ như vậy, y được bao nhiêu tuổi, lại bị sư phụ khiến y liều mạng mạnh lên trông thấy như vậy a?
Hai “dì nhỏ - cháu rể” đang tâm sự về Ngao Bính vô cùng sôi nổi và hào hứng thì đột nhiên, hai người họ nghe được cuộc nói chuyện như thế này:
“Chậc! Tiểu tử đó thật sự là con trai của đại thúc sao? So với Ngao Trung điện hạ thì y quá mức yểu điệu và mềm yếu chết đi được.

Hệt như một tiểu thịt tươi, nghiến một cái đã nát rồi.”
“Chiến công đó thật sự là của y sao? Nếu như tiểu tử đó có thể đạt được chiến công hiển hách như vậy, ông đây đã vượt qua Lạc Hy thượng thần từ lâu rồi.

Đúng là dòng dõi nhân ngư tộc, chỉ biết quyến rũ người khác.


An hoàng hậu kia chẳng phải là nhân ngư tộc hay sao? Chắc hẳn nàng ta đã dùng tà thuật và tiếng ca của mình để quyến rũ đại thúc của ta.

Thật sự là hạng ca kỹ mà! Hẳn là Na Tra kia cũng bị y dùng cách đó của mẫu thân y làm cho mờ mắt rồi đi.

Ha ha ha!!!”
“Nói như ngươi thì chẳng phải Lạc Hy thượng thần cũng mờ mắt rồi hay sao? Ngao Bính kia ký khế ước cùng đồ nhi của nàng ta, nàng ta có thể một mắt nhắm một mắt mở mà làm như không biết được chắc? Hẳn là nàng ta đã bị mê hoặc rồi.”
“Cũng đúng! Ngươi nhìn xem, nam nhân bên cạnh nàng ta vô cùng xinh đẹp, cho nên có lẽ nàng ta cũng vì thế mà ham mê nhan sắc quá độ mà thôi! Mà biết đâu chừng, có khi nào nàng ta cũng là một hồ ly tinh không? Ta nghe nương thân kể chuyện Ma Tôn năm xưa mà cảm thấy thật khôi hài.”
“Chứ còn sao nữa? Ta nghe nói trước đây Ma Tôn đại nhân cũng là bởi vì nàng ta mà chỉ có một thê thiếp trong cả hậu cung rộng lớn nữa.

Có điều, cả ngàn năm qua chẳng ai thấy nàng ta lấy một lần, ha ha ha!”
“Đúng vậy! Lạc Hy thượng thần chắc cũng chẳng vĩ đại đến mức để có thể được người đời tung hô đến như vậy.

Nhận được sự sủng ái của nhiều người chẳng qua cũng chỉ là vì nàng ta đánh cờ giỏi, nhận được sự sủng ái của Thiên Tôn mà ỷ vào hư danh làm càng sao?”
Ha ha ha!
Tiếng cười cứ như vậy mà rộ lên.
Rầm!
Bức tường sau lưng hai tên đang nói chuyện phiếm này lủng một lổ tường lớn.
Là một nắm đấm của ai đó vừa đấm xuyên qua bức tường ấy.

Nắm đấm rụt về, bức tường lủng một lỗ lớn, khói bụi tan dần đi, hiện ra bên kia là hai gương mặt đen thui, cả người hai người bên kia bức tường đằng đằng sát khí, ánh mắt cả hai đỏ ngầu như nhập ma.
“Hai tên cẩu không biết lớn bé chúng mày mới sủa cái gì đó? Sủa lại tao nghe xem nào?” An Nhiên thu về nắm đấm, nghiến răng ken két, chỉ hận không thể ngay lập tức rút ra đại bản đao yêu thích của mình mà chém chết hai tên nhãi con này.
Na Tra bẻ khớp tay: “Bình thường ông đây không thích lo chuyện bao đồng, càng ghét nghe chuyện phiếm tầm phào.

Nhưng cái mõm của chúng mày hôm nay làm ông đây ngứa hết cả tai.


Chết tiệt thật đấy! Hôm nay ông không rút gân lột da chúng mày, ông mới đổi sang họ Ngao!”
Bên kia bức tường, có thể thấy rõ đó chính là nhị điện hạ, một con Kim Long tuổi đời mới sáu trăm tuổi ở Tây Hải và con trai thứ ba của Hỏa Thần.
An Nhiên có thể hiểu được lý do vì sao mà hai tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, vắt mũi chưa sạch này có thể nói ra mấy lời lẽ như vậy.

Chúng sống trong thời đại hòa bình quá lâu, hưởng hết chiến công của bậc tổ tiên đi trước mà quên đi rằng bọn họ đã đổ bao nhiêu xương máu vào.
Năm xưa, chiến loạn Tà Thần xảy ra khốc liệt thế nào, bao nhiêu binh sĩ đã bỏ mạng, trong đó chính Hỏa thần cũng đã bị thương mất một con mắt, suýt chút nữa thì ảnh hưởng đến phần não của ngài ấy, suýt chút thì vong mạng.
Ngao Nhuận là vị Long Vương có công gây dựng Tây hải, từng chiến đấu với hàng vạn ma quái, bị thương không nhẹ, tổn hại đến căn nguyên, suýt thì mất mạng mới đổi được cho Tây Hải vạn năm bình yên.
Vậy mà cả Na Tra và An Nhiên đều không hiểu vì sao hai vị tiền bối, trưởng bối lại sinh ra mấy hậu duệ không biết trời cao đất dày thế này.
Nhìn thấy sát khí đằng đằng của An Nhiên và Na Tra, cả hai tên kia còn không sợ hãi, lên tiếng thách thức rằng: “Nơi này là Cửu Trùng Thiên, các ngươi dám đánh ta sao?”
Sau đó, với bản tính nóng như đổ lửa của An Nhiên và Na Tra, kèm theo không có người nhà ở đó để tóm hai kẻ thích liều mạng hơn là suy nghĩ cách giải quyết, chuyên gia sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề này về, thành ra, An Nhiên và Na Tra không chỉ đánh trọng thương hai kẻ này mà còn gây ra thiệt hại kha khá về tài sản.
Hiện tại, cả hai người An Nhiên và Na Tra đang phải đối diện với thế cục băng hỏa lưỡng trùng thiên trước mắt đây.
“Tây Hải kia….” Hỗn Độn ánh mắt hằn lên tia máu.
“Hỏa Thần Điện….” Cùng Kỳ tay vô thức bẻ luôn cái bảng kẹp giấy tờ mà hắn luôn mang theo bên mình thành vụn.
“Có phải là muốn….” Đào Ngột sắc mặt đen kịt.
“Diệt vong không?”Thao Thiết tỏa ra sát khí âm u đầy trời.
Diệp Lạc Hy lần này nàng không cười nổi nữa.

Nàng nói: “Nợ của ai, người nấy trả.

Hỏa Thần và Ngao Nhuận đều là chiến tướng rất giỏi trong việc dùng binh, khiển tướng và cận chiến của chính họ chứ không hề giỏi trong việc giáo dục con cái.

Chủ yếu thì chính bản thân của mỗi vị thần ấy đều đi lên từ hai bàn tay trắng mới gây dựng lên được cơ đồ của họ như hiện tại.”
Nàng xoa xoa thái dương, nói: “Chuyện này là do bọn trẻ gây nhau mới thành chuyện.

Hai tiểu tử kia lại chẳng biết bản thân đã làm sai, có đập chúng đến chết đi sống lại cũng chỉ khiến chúng không phục chứ không được tác dụng gì cả.

Chủ yếu chúng vẫn ỷ lại bản thân mình có người chống lưng cho nên mới đủ tự tin để làm càng.”
“Sư phụ.

Đại cữu ca, nhị cữu ca cũng biết chuyện rồi.


Hai người họ nói rằng chuyện của tên nhị hoàng tử kia sẽ do hai người họ đích thân giải quyết.”
Nàng càng nhíu mày hơn: “Bảo hai tên môt chỉ biết đập cho con người ta ra bã hai là chơi chiêu ngầm kia dừng tay đi.

Cho dù các ngươi có hại hai tên đó bị cấm túc thì chúng cũng chẳng hiểu được bản thân mình sai ở đâu cả.

Nếu đã giải quyết chuyện thì phải trị tận gốc, tránh hậu quả về sau, các ngươi có hiểu không thế?”
An Nhiên cúi đầu, Na Tra cũng cúi đầu.
Mà Tứ Đại Hung Thú cũng cảm thấy sợ hãi và áp lực.
Nàng đánh ánh mắt về phía phu quân nhà mình, nói: “Còn các chàng nữa! Đừng có mỗi chút lại muốn diệt cả nhà người ta.

Ta đã nói rồi, kẻ nào làm kẻ nấy chịu.

Bộ chúng ta là kẻ ngồi trên cao quá lâu, thành ra xem thường sinh mệnh vô tội như cỏ rác hay sao? Chuyện này ta có thể giải quyết được.”
“Xin lỗi.” Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết đồng thanh.
“Con sai rồi.” An Nhiên, Na Tra lý nhí.
Diệp Lạc Hy thở dài.

Nàng gọi: “Ám Vệ, Ảnh Vệ, Cửu Vân, Lâm Thanh.”
Ngay lập tức, từ đằng sau nàng xuất hiện bốn thân ảnh.
“Điều tra xem, chuyện này thực hư thế nào đi.

Ta muốn có kết quả ngay trong vòng một canh giờ tới.” Nàng xoa xoa thái dương.
Lý Tịnh nhìn Diệp Lạc Hy.

Ông đã từng nhìn thấy cách hành xử của nhiều vị cường giả khác nhau.

Duy chỉ có vị thượng thần này thật sự khác biệt so với những gì ông được biết và được thấy.
Hóa ra trên đời vẫn còn thật nhiều điều tốt đẹp, chắc là vâỵ..