Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 67: 67




Ô Tư Mãng xuất phát từ Cự Nhân Tộc.

Vốn dĩ Cự Nhân Tộc là những người có thân hình khổng lồ, to lớn hơn bất cứ chủng tộc nào khác.

Ô Tư Mãng lại không giống người Cự Nhân Tộc.

Sinh ra có bệnh trong người, thành thử nhìn ông không khác gì người lùn với thân hình chưa đến ba thước.

Tuy nhiên, trời sinh Ô Tư Mãng có thiên phú dị hỏa Hắc Tử Viêm bẩm sinh mạnh hơn người.

Ông ấy chán ghét đồng tộc của mình, cũng chán ghét thế sự quá nhiều kẻ tự cho rằng mình mạnh rồi ngạo mạn, khinh thường kẻ khác, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây.

Cho nên, Ô Tư Mãng ẩn thân ở Ma Tộc, làm một luyện khí sư không có tiếng tăm, tiền làm việc chẳng qua cũng chỉ đủ cho lão uống rượu và sống qua ngày.


Tất nhiên, danh tiếng của một Luyện Khí Sư đạt đến cảnh giới Linh Thần đã tạo nên cho ông tiếng vang rất cao, rất xa, khiến có nhiều vị tu chân giả đến tìm ông muốn ông rèn vũ khí cho mình.

Tuy nhiên, điều kiện của ông đưa ra cho mỗi người đều khác nhau, hơn nữa còn rất kỳ quặc.

Nếu kẻ nào không đồng ý, có thể cùng ông tỷ thí một trận.

Tất nhiên, bọn họ đều bị ông đánh đến sợ hãi mà co chân chạy không dám ngoái đầu nhìn lại.

Dần dà, kẻ tìm đến ông ngày càng ít và Ô Tư Mãng dần trở thành cái bóng vô hình, mờ nhạt ẩn thân nơi Ma Thành rộng lớn, phồn hoa.

Cho đến một ngày, ông gặp một vị tiểu bằng hữu.

Người đó không chỉ sở hữu thiên phú dị hỏa, hơn nữa lại còn rất mạnh.

Tuy người đó đến từ nhân tộc, nhưng lại là thiên tài đạt cảnh giới Đại Linh Thần, còn là một luyện đan sư rất tài ba.

Ông đã thua tâm phục khẩu phục dưới tay người đó, thậm chí người đó còn có tính khí rất khiêm tốn, rất lễ độ, lại không hề tự cao, khiến Ô Tư Mãng vô cùng thích thú mà gọi người ta là tiểu huynh đệ.

Nhưng….

Tại sao vị tiểu huynh đệ này của ông, lại là nữ nhi vậy?
“Ngươi thật sự là nữ nhi sao?” Ô Tư Mãng kinh hoàng trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy gãi gãi đầu cười gượng gạo.


“Thật mà! Tỷ tỷ là nữ nhi đó! Ngài xem, có nam nhân nào da trắng như vậy hay không? Lông mi lại cong như vậy hay không? Đôi mắt lại vừa to vừa tròn vừa đẹp như vậy hay không? Có lông mi nào có đôi mày như thu thủy này hay không?” Tiêu Nguyệt Hoa vừa chỉ rõ từng điểm nhấn của một nữ nhân trên gương mặt của Diệp Lạc Hy, vừa giải thích.

“Còn nữa! Ô đại nhân, người xem!”Ma Long cũng đem xương bả vai, xương cổ tay và bắp tay của hắn ra so sánh với Diệp Lạc Hy: “Có nam nhân nào mà có bờ vai mảnh khảnh thế này không? Lại còn có xương cổ tay vừa nhỏ vừa thon như vậy không? Bắp tay lại không hề có một chút cơ bắp nào luôn, mảnh khảnh như vậy đây này!”
Ô Tư Mãng đỡ trán, ngàn vạn lần không thể nói thành lời.

Nhưng dù sao thì ngay từ đầu, ông cũng đâu có hỏi người ta là nam nhi hay nữ nhi? Vừa đánh xong một trận vừa ý lại vui vẻ khoác vai người ta xưng huynh gọi đệ, thật sự là mất mặt chết mất!
“Khụ! Được rồi! Ma Long, muội muội, hai người đừng nháo nữa!”Diệp Lạc Hy đẩy Ma Long và Tiêu Nguyệt Dạ tách ra hai bên, nàng nói: “Ô tiên sinh, không biết là ta có thể nhờ ngài rèn cho tôi cái đó được không?”
Ô Tư Mãng nghe nàng hỏi vào chủ đề chính, liền nói: “Cặp dừng này có thể tạo được hai thanh đoản kiếm.

Đôi mắt này có thể làm ra hai phụ kiện nhỏ cho ngươi, giúp ngươi có Long Nhãn của con rồng này.

Còn nữa, phần khung xương này có thể chế tạo ra được giáp tay.” Ô Tư Mãng sau khi xem xét cái đầu rồng thật kỹ, đưa đến kết luận.

“Vậy nếu như ta đưa cho ông gân rồng và vảy rồng, ông có thể tạo ra được cái gì?” Diệp Lạc Hy tiếp tục hỏi.

“Một bộ giáp Phương Long, một roi gân rồng.”Ô Tư Mãng thản nhiên.


Diệp Lạc Hy liền không ngần ngại, mở tỏa linh nang, lấy ra hai thứ nàng vừa nói: “Đây! Ô tiên sinh, mời ngài xem qua.”
Ô Tư Mãng nhìn thấy nguyên liệu, liền sáng mắt lên với hai món đồ ấy.

Sau cùng, ông kết luận: “Nếu như là trước đây, có lẽ là mất nửa tháng ta mới có thể làm xong cho ngươi.

Nhưng vì ngươi đã tặng cho ta một viên tẩy tủy đan, cho nên rút ngắn thời gian lại, chỉ còn ba ngày.”
Diệp Lạc Hy gật đầu nói: “Được.

Vậy xem như viên tẩy tủy đan đó là hàng ta đặt trước cho Ô tiên sinh.

Nếu như tiên sinh có thể giúp ta làm được những thứ tiên sinh đã nói như ý, ta sẽ trả công cho tiên sinh thật hậu hĩnh.”
Rồi bọn họ cùng nhau ra về..