Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 87: 87




“Hiểu nhi, muội chạy đi đâu làm ta tìm mãi, còn tưởng là muội lén chúng ta ra khỏi phủ nữa!” Quân Cửu vừa thấy Bạch Hiểu Hiểu trở về tiểu viện của bọn họ, liền lao ra đón lấy cô bé.

Nhưng Bạch Hiểu Hiểu không giống mọi lần, cô bé vừa được Quân Cửu nắm lấy bả vai, liền quỳ gục xuống bịt tay bật khóc, doạc ho Quân Cửu sợ hãi đến phát hoảng.

Tiếng khóc của Quân Cửu đã dọa đến tất cả các sư huynh, sư tỷ đang tĩnh tâm trong phòng, bọn họ đều đồng loạt kéo nhau ra ngoài, nhìn thấy Quân Cửu bị dọa phát hoảng, chân tay múa may loạn xạ, không biết làm sao,trong khi Bạch Hiểu Hiểu ôm gối ngồi thụp xuống, co đầu ngòi khóc nức nở.

“Là ai bắt nạt muội?”Lưu Nhất Thanh nhíu mày bế Bạch Hiểu Hiểu đứng dậy, thấy út muội vẫn khóc nức nở.

Các sư huynh, sư tỷ đều vây xung quanh út muội, cố gắng dỗ dành nàng.

“Là ai to gan dám bắt nạt út sư muội nhà chúng ta? Chán sống rồi hay sao?” Lam Hạo nóng nảy, muốn vác đao đi tìm kẻ nào to gan dám chọc đến sư muội của hắn.

“Hức! Oa.


Sư phụ… sư phụ đau.

Rất đau.

Oa oa oa…” Bạch Hiểu Hiểu qua tiếng khóc đứt đoạn của mình, nói ra mấy lời ngọng nghịu không rõ, chỉ có thể nghe được mấy câu nửa còn nửa mất.

An Nhiên bước tới, ôm lấy Bạch Hiểu Hiểu, dỗ dành nói: “Vì sao sư phụ đau?”
Bạch Hiểu Hiểu lau nước mắt, trong tiếng khóc uất nghẹn, chỉ nói mấy chữ: “hận …sư phụ.” Đại loại vậy.

Mọi người không hiểu.

An Nhiên khẽ nhíu mày một lúc, rồi hỏi: “Ý của muội chính là, muội cảm nhận được nỗi đau của sư phụ khi sư phụ của chúng ta sau khi lịch kiếp trở về liền hận thái sư phụ?”
Bạch Hiểu Hiểu gật đầu.

Quả nhiên là An Nhiên có khả năng đọc tâm thuật của Bạch Hiểu Hiểu.

Mỗi lần Bạch Hiểu Hiểu bị cảm xúc của những người xung quanh khống chế đến mất kiểm soát, nếu muội ấy không mang theo Tỳ Bách, cảm xúc xung quanh xâm nhập vào tâm trí, dẫn đến nói năng rất khó khăn, đến cả sư phụ cũng không hiểu nổi Bạch Hiểu Hiểu nói cái gì.

Những lúc này chỉ có mỗi mình An Nhiên mới có thể hiểu rõ.

Nhưng những gì An Nhiên nói ra khiến mười hai môn đồ nhìn nhau không nói nên lời.

Sư phụ vốn dĩ xưa nay luôn sùng bái thái sư phụ như phụ mẫu, tại sao lại đột ngột ôm hận thái sư phụ đến mức khiến Hiểu Hiểu bật khóc như vậy?
“Đó không phải là rất tốt sao?”Hạ Hàn Không đang ngồi trên cành đào, phía trên bọn họ luôn im lặng nãy giờ, lúc này mới nói một câu như vậy.

“Ý đệ là sao?”Kim Mặc Nghiên nhìn lên Hạ Hàn Không.


Hạ Hàn Không tụt xuống đất, nói lên sự bất bình của hắn: “Như vậy không phải là quá tốt sao? Sư phụ đã bảo vệ chúng ta lâu như vậy, cũng cho những kẻ tha hương như chúng ta mái nhà.

Người mà sư phụ gọi là người nhà kia lại chưa từng trân trọng sư phụ, chỉ có sư phụ của chúng ta cố chấp mà thôi.

Bây giờ cũng xem như sư phụ từ chấp mê bất ngộ tỉnh ra, chúng ta cũng xem như là một điều tốt đi.”
Thái sư phụ xưa nay luôn ghét sư phụ không rõ lý do, chỉ có sư phụ là không hiểu vì sao luôn tôn sùng thái sư phụ, khiến chúng đệ tử này luôn chán ghét và bất bình thay sư phụ mình.

Nhưng sư phụ chỉ nói là vì sư phụ không đủ tốt mà thôi.

Sư phụ của bọn họ tốt, rất tốt, thậm chí nhiều huynh đệ trong bọ họ có cha có mẹ, nhưng cha mẹ của bọn họ không tốt như sư phụ.

Điển hình chính là Hạ Hàn Không và An Nhiên.

Hạ Hàn Không luôn thắc mắc, tại sao sư phụ hắn đã cứu hắn từ kẻ làm cha làm mẹ nhưng lại độc ác với con cái hơn cả rắn rết, lại không thể tự cứu chính mình?
Bây giờ sư phụ đã tỉnh ngộ, không phải là quá tốt rồi hay sao?
“Có lẽ là vì sư mẫu đã chỉ ra cho sư phụ thấy thái sư phụ bất công với người nhiều như thế nào chăng?” Nhạc Tử Liêm xoa cằm ngẫm nghĩ, bỗng nhiên xung quanh mười hai người họ bầu trời đen đang trong bỗng dưng tối sầm, xung quanh bọn họ bị một luồng khói màu đen bao phủ.


Sau đó chính là cảm giác lơ lửng như cả bọn đang rơi từ một độ cao không xác định xuống, tiếng gió rít qua tai.

“Cái gì thế này?” Lưu Nhất Thanh nghiến răng, trở người lại, phóng ra từng đợt cuồng phong, nhằm giảm áp lực rơi xuống.

Hạ Hàn Không từ những đầu ngón tay phóng ra những sợi dây màu đỏ, quấn lấy các đệ muội kéo thành một chùm ở gần các các sư huynh.

Nhưng dường như bọn họ chỉ có lơ lửng thì đúng hơn là đang rơi dần xuống.

“Chuyện này thật phi lý!” Nhạc Tử Liêm nhíu mày, sau đó từ lòng bàn tay phóng ra một tia lửa sáng, chiếu rọi xung quanh.

Nhưng xung quanh bọn họ tối như hũ hút, một tia sáng nhỏ không thể nhìn thấy được điều gì.

“Đừng cố vùng vẫy nữa.” Một giọng nói trầm, quen thuộc mà lạnh sống lưng vang lên..