Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 252: Trần Đan Ngọc



Chương đến bản doanh của trại thuỷ quân gần bến Bình Than. Ba quân tướng sĩ biết Chương đến đều vào tham kiến. Lý Văn Ba đem Trung đoàn Thần Sách phối hợp với Tiểu đoàn thuỷ Vạn Ninh của Hoàng Thái Công tích cực đón lưu dân qua sông và chia nhau cảnh giới. Quân sĩ bản huyện cũng tham gia từ chiều. Chương dặn mọi người cứ lo việc, không cần đa lễ.

Ngô Miên Thiệu đưa Trần Công Tích và gia quyến tham kiến. Chương thấy Tích ăn nói lưu loát, bộ dáng nho nhã, mắt sáng lưng thẳng lấy làm hài lòng. Chương hỏi thăm sức khoẻ của Trần phu nhân cùng bọn Tích một lượt. Ngô Miên Thiệu đưa gia quyến của Tích về nghỉ tạm trong làng, chỉ có Trần Công Tích và Trần Đan Ngọc ở lại.

Tích vòng tay trước ngực, nói với Chương:

-Gia muội của tiểu sinh là Trần Đan Ngọc năm nay vừa tròn đôi chín. Quyền huynh thế phụ, tiểu sinh muốn dâng gia muội làm thiếp hoặc tì nữ của Vương thay cho lời cảm tạ. Mong Vương vui lòng nhận cho, gia mẫu của tiểu sinh cũng mong mỏi điều ấy.

-Tiểu nữ Trần Đan Ngọc, xin ra mắt Vạn Thắng vương.

Trần Đan Ngọc mang vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết tưởng như lê hoa đái vũ. Chương nghe vậy cười mà rằng:

-Ta xin ghi nhận thiện ý của lệnh đường và Trần công tử. Tuy nhiên phủ Thiên Đức cấm gả bán thiếu nữ, phụ nữ dưới mọi hình thức. Trần tiểu thư là hương thảo mỹ nhân, ắt đã có ý trung nhân. Tình duyên một đời của người con gái đừng đem ra phục vụ bất cứ mục đích nào. Và ta có đủ thê thiếp rồi.

Trần Đan Ngọc bước lên một bước, chắp tay nói:

-Thưa Vương, xưa nay bậc đế vương năm thê nảy thiếp, trăm cung nghìn phủ sao có thể nói đủ? Trai tài gái sắc xứng đôi, Vương ban khen tiểu nữ xinh đẹp như hoa thơm, trắng như ngọc tuyết nghĩa là thừa nhận tiểu nữ có sắc. Thưa Vương, tiểu nữ vốn nghe người trong thiên hạ đồn rằng, ngài hăm mươi tuổi dựng nghiệp từ tay trắng, gia thế không có. Hăm mươi sáu quần thần tả hữu tôn ngài làm Vương. Vạn Xuân nay mười lăm sứ quân mỗi người một cõi, duy chỉ có ngài tuổi trẻ tài cao. Phụ thân của tiểu nữ tứ tuần mới xưng làm Minh công cũng xem là trẻ. Tiểu nữ thấy ngài chính là người tài trong thiên hạ, khua tay trái lấy Siêu Loại, vung tay phải đoạt Tế Giang. Tiểu nữ ngưỡng vọng từ lâu, nay được diện kiến tôn nhan thực lòng vui khôn tả, nhất kiến chung tình. Thiết nghĩ đời này không lọt được vào mắt ngài nguyện sẽ ở giá.

Nói đoạn Trần Đan Ngọc rút khăn thấm hai hàng lệ. Chương nghĩ:

-“Con ranh này tuổi mới mười tám mà ăn nói như vậy ắt không phải bình hoa di động. Nó có dáng vẻ thông tuệ của Duệ, cứng cỏi của Thiên Bình. Chả lẽ đàn bà con gái Xứ Đoài đều vậy sao?”

Chương nhoẻn miệng cười mà rằng:

-Tiểu thư hãy còn trẻ đừng vội nói những lời như vậy. Thiên Đức phủ tôn trọng tình cảm nam nữ, hai người không thể đến với nhau nếu chỉ một bên có tình cảm.

-Vương chê tiểu nữ, tiểu nữ không thiết sống nữa.

Chương nghe vậy, bình thản nói:

-Trần tiểu thư, chuyện của huynh trưởng tiểu thư ta sẽ giúp. Tiểu thư không cần phải dùng thân ngàn vàng ra đổi, đừng hạ thấp phẩm giá của bản thân. Bây giờ cũng không còn sớm, các nữ binh sẽ đưa tiểu thư về nghỉ tạm trong làng gần đây cùng lệnh đường. Ta sẽ bàn việc với Trần công tử.

Trần Đan Ngọc toan nói gì đó bỗng bên ngoài nữ binh cất giọng vừa đủ nghe:

-Đại Thắng Hoàng hậu giá đáo!

Bóng dáng Thiên Bình bước nhanh vào, Trần Công Tích có phần ngạc nhiên khi Đại Thắng Hoàng hậu vận chiến phục. Đan Ngọc hành lễ xong, len lén nhìn Thiên Bình.

-Thưa Vương, thần thiếp đã sắp đặt xong, chỉ chờ Vương lạ lệnh sẽ thi hành.

Chương khẽ giật mình khi nghe Thiên Bình xưng thần thiếp, bất giác cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chương mau chóng nhận ra Thiên Bình đến đây vì lẽ gì, bèn phân phó:

-Ta cần bàn định với Trần công tử, Hậu đưa Trần tiểu thư đi nghỉ giúp ta.

Thiên Bình tuân mệnh, nữ binh mời Đan Ngọc đi theo Thiên Bình. Được một quãng, Đan Ngọc bước nhanh, gần sánh vai với Thiên Bình mới thỏ thẻ:

-Hoàng hậu, người thực khác xa so với tưởng tượng của tiểu nữ.

Thiên Bình nghiêng đầu, cười nụ mà rằng:

-Trần tiểu thư xinh đẹp tài trí hơn người chẳng thiếu gì vương công quý tử theo đuổi. Đừng tơ tưởng đến Vương, mâm cơm nhà ta đủ người cả rồi.

-Tiểu nữ không có ý đó.

-Vậy thì tốt, mỹ nhân vây quanh Vạn Thắng vương đếm nhanh cũng hơn trăm người nhưng ngài không để mắt. Vả lại hậu cung có lệ riêng, Trần tiểu thư cứ ăn no ngủ kỹ, đọc thêm sách, ngâm thêm thơ mới là điều tốt. Thiên Đức có nhiều cái lạ, một trong số đó là nam nữ bình quyền.

Đan Ngọc một dạ hai vâng, tươi cười đối đáp nhưng trong lòng thầm nghĩ:

-“Chị đẹp thì có đẹp nhưng ta trẻ hơn chị, nam nhân kẻ nào chẳng háo sắc. Ta không tin ta đẹp như hoa buổi sớm thế này mà Vương không sủng ta. Ngài có sủng thì nhà ta mới có chỗ dựa, ta không thể dễ dàng buông bỏ. Hoàng hậu là nữ tướng ắt không giỏi văn thơ. Nam nhân thường yêu thích những cô gái thuỳ mị nết na.”

Tưởng như Thiên Bình đoán định được những suy nghĩ của Đan Ngọc nên nói:

-Ta biết một nữ nhân người Hải Môn trấn có vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, tài trí hơn vạn người. Tài năng của cô ấy được nhiều nhân sĩ vùng này nể phục.

-Thưa Hoàng hậu! - Đan Ngọc tò mò. - Chả hay cô gái Hải Môn trấn đó tên gì?

-Thần phi Nguyễn Diệu Huyền, nay đang giữ chức Huyện trưởng Thừa Thiên. Trước đây Thần phi cai quản nông nghiệp. - Thiên Bình giải thích thêm. - Huyện trưởng cai quản một vùng như quan tri huyện bên Hải Đông ấy mà. Trần tiểu thư ở đây sẽ sớm gặp.

Đan Ngọc nghe vậy lấy làm tò mò, cô chưa từng nghe Hải Đông từng có nữ nhân nào tên như vậy. Là một cô nàng lanh lợi, Đan Ngọc biết Đại Thắng Hoàng hậu đang đe mình, có điều Đan Ngọc lấy làm hứng thú thay vì sợ hãi.

Chương cảm nhận đúng, Đan Ngọc phảng phất nét tính cách của Thiên Bình và Duệ. Bởi vậy dù có đẹp như tiên sa Chương cũng không động lòng. Nhà có bốn nàng tiên mỗi người một vẻ, thêm nàng thứ năm mang nét để làm gì cơ chứ.

Thiên Bình cảnh giác với mọi thứ xung quanh Chương, nhất là mỹ nhân. Thảng hoặc Thiên Bình vẫn tự trách bản thân sai ngay từ đầu nên mới buộc phải chia chồng làm đôi. Lần thứ hai cảnh giác cao độ nhưng danh phận chưa có không thể làm được gì. Sai lầm lần thứ ba vì Chương ngon ngọt nếu sai lần thứ tư đám phi chung nhà nhất định sẽ hạch tội Thiên Bình đến già.

Cổ nhân có câu cha chung chẳng ai khóc nhưng chồng chung phải giữ cho kỹ, hở ra nhất định có kẻ muốn thò chân vào.

Thiên Bình vừa rời đi, Phạm Cự Lượng đưa Phiêu Kỵ tướng quân Đặng Sỹ Nghị, Hậu Tướng quân Lý Trí Thắng cùng các nha tướng đến tham kiến Vạn Thắng vương. Chương nhìn bộ dạng của tướng sĩ phò tá cho Trần Công Tích tơi tả sau một ngày mệt nhọc không khỏi thương cảm. Nữ binh đem y phục đến cho những người ấy thay, bày biện ba mâm cơm đạm bạc nhưng được canh nóng cơm nóng.

Chương ngồi đầu bàn đụng đũa thúc giục các tướng tập trung ăn cho mau rồi cần gì nói sau cũng không muộn.

Bọn Đặng Sỹ Nghị thua chạy xin nương nhờ mà được Vương mời cơm tỏ ra vô cùng cảm động. Với những võ tướng như bọn họ, lấy cứng đối cứng họ không sợ, chỉ nể trọng người lấy nghĩa cư xử, nhất là những lúc thất thế sa cơ.


Thể loại sư đồ cực hay và đang hót. Sư phụ ( main) đóng vai trò làm nền, lão đại sau màn, ít xuất hiện, mỗi lần xuất hiện là diệt tông diệt tộc. Các đồ đệ đất diễn nhiều, xoay quanh cốt truyện của các đồ đệ, cốt truyện main chủ yếu về sau.