Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 254: Nàng hậu mang thai



Phạm Tu và Lý An chong đèn uống trà đánh cờ đến khi nghe tin Chương về mới tạm ngưng. Chương thuật lại đầu đuôi mọi chuyện, Lý An nghe xong bèn nói:

-Mọi sự thuận lợi, con xuất binh sớm ngày nào tốt ngày ấy.

Phạm Tu khoanh tay trước ngực, ngả lưng vào trường kỷ, đưa tay vuốt râu, chậm rãi:

-Hải Đông là vùng đất rộng, cư dân vốn bản tính hiền lành. Trần Minh công vốn người khoan hoà nên gần hai chục năm nay yên ổn. Cháu có tính đến khả năng bọn Lê Hoan sẽ kết bè với Phạm Lệnh công và… cả La Lệnh công chưa?

Chương mím môi gật đầu, tay mân mê chén trà, hồi lâu mới đáp:

-Phạm Lệnh công từng dây máu ăn phần, La Đình Độ vẫn mang mối hận chưa đòi nên cháu không lấy làm lạ nếu bọn họ kết liên minh ma quỷ với nhau. Điều khiến cháu còn chút băn khoăn, ấy là binh lực sẽ phải chia đến bốn mặt đối phó. Vũ Ninh vương có thể nhân cơ hội này thừa nước đục thả câu.

Chương lấy hoạ đồ trong ống tre, trải lên mặt bàn cùng xem với hai trưởng bối. Anh nói tiếp:

-Hiến Doanh mới tạm yên ổn nhưng ngày mai cháu tính tăng cường thêm 500 bộ binh trang bị hoả mai và quả nổ hòng tăng quân số phòng ngự cho Yết Kiêu.

Phạm Tu và Lý An cho là phải. Lý An hỏi:

-Con điều ai đi?

-Để yên tâm nhất con sẽ bảo chú Phục, chú ấy túc trí đa mưu lại trầm tính, sẽ kìm được những bầu máu nóng.

Phạm Tu cười mà rằng:

-Cháu tính thế là phải. Còn mặt Nam có trại Nguyệt Đức, hẳn cháu sẽ đưa quân từ Luy Lâu bổ sung thêm?

Chương cười, quay ra nói với Lý An:

-Ông chịu khó mấy hôm đến ở bên trại Nguyệt Đức giúp con.

Lý An so vai:

-Giá như Thiên Kim đi cùng ta được thì tốt biết mấy. Con nói với Lam Khuê đôi lời.

Phạm Tu thắc mắc:

-Ông định dạy cháu ông đao kiếm trước khi biết nói?

Lý An thản nhiên đáp:

-Nó là trưởng nữ của Vạn Thắng vương, sau này nó sẽ như Thiên Bình. Tôi muốn thế lắm. Ông nhìn con bé Mai Lan chưa? Tôi nghĩ nó sẽ như Uyển Như, sẽ giỏi kiếm tiền mà thôi.

Bấy giờ Duệ, Uyển Như và Lam Khuê cùng đến một lượt. Lam Khuê nghe Lý An bảo sẽ ở trại Nguyệt Đức mấy hô và ngỏ ý đem theo cô cháu gái bầu bạn. Lam Khuê liền xin theo, cô cũng muốn hàn huyên với Nguyệt.

Chương phân phó Đoàn Thượng cùng đi đánh Hải Đông. Uyển Như và Duệ cùng đi trong hậu quân quán xuyến. Bàn định xong, Chương và ba cô vợ trở về phòng, trả lại không gian cho hai ông già.

-Hải Đông vốn quê của em. - Chương nói với Duệ. - Em có chịu về nơi ấy một thời gian để ổn định tình hình không?

Duệ gật đầu, Chương nói thêm:

-Từ làng Vạn Xuân đến bến Bình Than cũng chỉ hơn nửa canh giờ. Em ở bên ấy một thời gian ngắn để nắm tình hình, anh cũng muốn bách tính Hải Đông biết, quê hương của họ đã sản sinh ra một nữ nhân tài giỏi đến nhường nào.

Duệ phì cười:

-Anh thật khéo phỉnh. Em đã bảo rồi, em đã gả cho anh, nhất nhất sẽ nghe theo sắp đặt.

Uyển Như bấy giờ mới nói:

-Hải Đông trù phú đông dân, em sẽ cùng Duệ sang ấy một thời gian.

Và chợt ba cô vợ quây Chương lại, ngó trước nhìn sau cùng thì thào:

-Chúng em lo công việc, anh cũng lo công việc nhưng đừng có nạp thiếp, nhà này chật lắm rồi.

Chương nhăn mặt nhất thời chưa hiểu, Lam Khuê nói:

-Trần tiểu thư nghe nói băng thanh ngọc khiết, tuổi mới đôi chín như hoa chớm nở. Chúng em đây sinh nở một lần, có khi sắp sinh thêm, thật khó mà so bì. - Nàng khẽ thở dài. - Chị Uyển Như cũng hăm bảy, em với Duệ cũng đã hăm tư, chúng em sắp già hết cả.

Chương hừ một tiếng, gạt ba cô vợ ra lấy lối đi, anh nói:

-Vớ vẩn, con bé ấy bằng tuổi Thái Hương, đẹp thì đã sao? So với vợ của anh cũng còn kém vài phần. Ờ, cô ấy trẻ, mà anh lại yêu mấy cô sáng dạ. Thôi đi ngủ mai còn nhiều việc, hôm nay ngủ chung một giường lớn nhỉ?

Uyển Như huých nhẹ:

-Ngủ hết lượt giao đấu sao được? Anh hứa sẽ làm em với Lam Khuê đẻ thêm cho đông đặng quản hết Vạn Xuân đấy nhé.

Chương đưa tay gãi đầu, chợt Duệ thì thào:

-Hình như Thiên Bình sắp có tin vui đấy cả nhà mình ạ.

Chương giật mình hỏi ngay:

-Thật không?

-Em thấy dấu hiệu, có khi Thiên Bình chưa biết.

-Hừ! Vậy mà cứ chạy như ngựa, được, mai anh sẽ bắt cô ấy đi nhẹ nói khẽ cười duyên.

Đoạn Chương lẩm nhẩm:

-Nếu vậy cuối năm nay đầu năm tới sẽ sinh, ờ… vậy là bốn.

Duệ dường như đoán được Chương sẽ làm gì nên thừa cơ lỉnh mất, đến khi Chương ngó quanh chỉ còn hai cô vợ đứng tả hữu đang tròn mắt nhìn. Chương giữ lấy cánh tay hai nàng, thơm mỗi người một cái và bảo:

-Ai nguyện hi sinh đêm nay hay cả hai?

Chương vừa dứt lời đã bị hai nàng chả nói chả rằng kéo đi luôn.

Thiên Kim 2 tuổi, Mai Lan 1 tuổi hơn và Bách Khoa chưa đầy năm. Duệ chưa muốn ưỡn bụng sớm như vậy nên mới nhanh chân lỉnh mất. Trước đại sự, Chương hay gần gũi các cô vợ, xong thì đánh một giấc. Cô nào cũng quen việc đó cả rồi.

Sáng hôm sau, vừa chạm mặt Thiên Bình ở quân doanh Thần Vũ, Chương đã gọi riêng nàng vào trướng, ra hiệu cho nữ binh ra ngoài. Thiên Bình nhướng mày hỏi:

-Anh tính hành sự ở nơi này sao? Để về nhà chứ?

-Em nghĩ cái gì thế? - Nói đoạn vỗ bụng. - Anh ăn no rồi, mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vợ anh đây anh cũng không thèm.

Dứt lời Chương kéo Thiên Bình ôm vào lòng khiến nàng cứ ngây ra vì hành động lạ.

-Em thấy trong người thế nào? Mấy ngày nay hơi khó ở hả?

-Công việc nhiều, em hay ăn lung tung thành ra đầy bụng.

Chương cúi xuống, mặt tươi tỉnh, thì thào:

-Chắc chắn em cấn thai rồi.

-Hả?

Chương đưa tay xoa xoa lên vụng vợ, nét mặt đắc ý:

-Cấy mãi cũng sắp đến ngày gặt hái.

Thiên Bình nhăn mặt hồ nghi:

-Chỉ là khó tiêu một tí, anh cứ đoán mò.

-Ể, núi bên này với bên này có đau nhức gì không?

Thiên Bình tròn mắt nhìn chồng, cúi xuống nghìn giáp ngực bằng đồng, ngẫm nghĩ rồi mới tự hỏi:

-Chả có nhẽ?

Chương bế vợ đặt ngồi lên đùi, đưa tay vuốt mái tóc cho Thiên Bình rồi nhẹ nhàng:

-Từ hôm nay em bị cấm cưỡi ngựa, đi phải nhẹ, nói phải duyên, cười nhiều và không được cáu kỉnh. Có vậy mới sinh cho anh được một nàng tiên đẹp hơn mẹ mười phần.

-Sao anh bảo thích em đẻ con trai mà?

-Anh sợ đẻ con trai nó xấu giống anh sau này khó lấy vợ ấy chứ.

-Thôi đi, chỉ được cái khéo mồm là chả ai bằng. Vậy em đẻ một lúc hai đứa cho anh.

-Hả? Khó đấy! Như anh biết thì gia tiên tiền tổ nhà anh chưa có ai hạ sinh một lượt hai đứa cả đâu. Thôi, chuyện ấy tính sau, từ bây giờ em phải để ý đi lại, ăn uống. Nhiệm vụ anh giao cho em chính là mẹ tròn con vuông. Con gái phải đẹp hơn mẹ.

Thiên Bình đế vào:

-Con trai cao hơn bố. Em muốn nó cao 6 thước.

Chương bĩu môi:

-Em được có ngót 5 thước, anh hơn một tí, đào đâu ra 6 thước.

Thiên Bình ngả đầu vào vai chồng, một tay xoa bụng, thản nhiên nói:

-Cao ráo, tuấn tú để em còn dễ chọn con dâu. Hồi trước anh mà không cao thì em thèm vào, cho chả thèm.

-Ừ thì 6 thước, không đủ thì bảo nó đi giày nữa là vừa.

Với Chương mà nói, con do nàng nào sinh ra anh cũng vui mừng cả. Có điều ba nàng đã là mẹ, Thiên Bình cứ rền rứ mãi chứ không cô trở thành mẹ đầu tiên trong bốn nàng mới phải.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều